Dù hôm nay Trình Vận sẽ làm gì, bọn họ cũng phải đón nhận vô điều kiện.
Chỉ là cuộc họp theo tuần của công ty Áo Lai mà thôi, Chương Nhĩ Hòe là người cuối cùng đi vào phòng họp, phát hiện hầu hết nhân viên quản lý cấp cao đều có mặt đông đủ, thậm chí bao gồm hai ông tổng trong hội đồng quản trị.
Rốt cuộc...
Cô ta nhìn sang bên cạnh Trình Vận, quả nhiên bắt gặp gương mặt thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của cô ta.
Cô ta suýt đứng không vững, may thay Ngụy Lãng kịp thời đỡ lấy: “Ngồi ở đây đi." "A, được." Chương Nhĩ Hòe hồn vía lên mây, không dám ngẩng đầu nhìn.
Cô luôn cảm giác có một ánh nhìn tràn đầy nỗi hận và lạnh lẽo đặt lên người mình.
Năm năm trước Tiêu Cảnh Hàng là người quản lý hạng A trong nước, nghệ sĩ và vũ đoàn do anh dìu dắt đều nổi tiếng khắp Châu Á hoặc toàn cầu, bởi vì thành tích đánh đâu thắng đó của anh mà có bài báo đùa rằng, dù kẻ đó bình thường cỡ nào, chỉ cần gặp gỡ Tiêu Cảnh Hàng cũng sẽ trở thành siêu sao đất giá.
Thế nhưng vì một mối quan hệ bí mật bị phơi bày, danh tiếng của anh tụt dốc không phanh, ngay cả nữ nghệ sĩ bị liên lụy cũng mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng nhảy lầu tự vẫn.
Kẻ tiết lộ tin tức chính là Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng.
Năm xưa bọn họ tuổi trẻ xốc nổi nên không ngờ đến việc sẽ gây ra án mạng.
Trải qua nhiều năm, Chương Nhĩ Hòe vẫn chưa quên được vụ việc xảy ra ngày hôm đó, điện thoại cô nhận được tin nhắn.
Cô sợ Tiêu Cảnh Hàng, lo lắng anh sẽ trở về bất cứ lúc nào để trả thù cô. "Các vị, cuộc họp lần này chỉ có một chủ đề, chính là hoan nghênh Tiêu Cảnh Hàng về nước, đảm nhận chức vụ người quản lý cấp cao, mọi người cùng nhau đón chào." "Chủ tịch Trình, tôi chỉ về thăm lại nơi đây thôi."
Tiêu Cảnh Hàng nói, hơi ngẩng lên quan sát Ngụy Lãng, thoải mái trêu đùa: “Hiện tại Áo Lai đang phát triển rất tốt, nếu có sự gia nhập của tôi e rằng xảy ra chuyện to."
Anh buông một câu bóng gió rồi bước thẳng ra khỏi phòng họp.
Trình Vận thấy anh đi ra nhưng không hề tức giận, dường như đã đoán trước kết quả sẽ như vậy. “Dù trước kia xảy ra chuyện gì, sau này công ty cần mọi người cùng nhau nỗ lực, tôi không muốn nhìn thấy cảnh đấu đá nội bộ, hi vọng mọi người hiểu rõ.” “Vâng, thưa chủ tịch Trình."
Chương Nhĩ Hòe dần lấy lại bình tĩnh sau hồi khiếp sợ căng thẳng, Ngụy Lãng lại cảm thấy trong câu nói của Trình Vận có ẩn ý. "Ngoài ra, điều kiện hai người mới của Kế hoạch tuyển chọn ngôi sao không tệ, nhưng không thấy điểm đặc sắc của cá nhân, vẫn cần đào tạo thêm." “Chủ tịch Trình, không phải chị muốn Tiêu Cảnh Hàng dẫn dắt bọn họ đó chứ?” Ngụy Lãng hỏi.
Trình Vận lắc đầu: “Tôi không có dự tính đó, mấy năm nay nghệ sĩ được Cảnh Hàng dẫn dắt ở nước ngoài đều vươn tầm đẳng cấp ngôi sao nổi tiếng, để anh ta dẫn dắt người mới thì thật phí phạm."
Điều này khiến người khác không hiểu nổi.
Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng nhìn nhau, cả hai đều giữ im lặng.
Mười phút sau.
Trình Vận trở về phòng làm việc, thấy Tiêu Cảnh Hàng đang ngồi uống cà phê trên ghế sofa, đặt tài liệu xuống, bảo thư kí rời khỏi. “Xem ra người quản lý Tiêu càng ngày càng khó tính đó.” “Cô biết tôi không muốn gặp mặt bọn họ mà." Tiêu Cảnh Hàng đặt tách cà phê xuống, đứng dậy một cách dứt khoát: “Tôi về đây vì nể mặt cô, dù tôi muốn ra tay với bọn họ thì cũng sẽ không để cô phải khó xử, cà phê rất ngon, tôi đi trước đây." "Chờ đã, tôi tốn nhiều công sức mời anh trở về, không phải mời anh uống tách cà phê đơn giản như vậy, chỗ tôi có nghệ sĩ mới ký hợp đồng, muốn nhờ anh dẫn dắt." “Tôi không nhận người mới, phiền phức." Tiêu Cảnh Hàng nhíu chặt đôi mày, nhưng khi thấy Trình Vận chìa tấm ảnh ra thì sững sờ giây lát, đôi môi mỏng khẽ thốt: “Nhan Ôn?" "Anh biết cô ấy ư?" Trình Vận mỉm cười: “Hay là anh cũng vì khí chất của cô ấy giống Trác Ngọc nên chú ý đến cô ấy."
Hiển nhiên Tiêu Cảnh Hàng không muốn trả lời câu hỏi này.
Anh đặt ảnh xuống, lui về sau nửa bước, duy trì trạng thái im lặng. "Anh không thể phiêu bạt cả đời ở bên ngoài, tôi biết trong lòng anh vẫn chưa buông xuôi vụ việc kia, nhưng làm người vẫn phải nhìn về tương lai, tôi tin Nhan
Ôn là một nghệ sĩ đáng được đào tạo.” “Tôi đã sắp xếp đại sứ quảng cáo sản phẩm mới của Snow cho cô ấy, hẹn gặp mặt với phó tổng khu vực châu Á của bọn họ vào tối mai, đây là công việc đầu tiên của anh và Nhan Ôn." "Tôi không nghĩ rằng cô ấy xuất sắc như lời cô nói!"
Tiêu Cảnh Hàng chỉ nhìn lướt sơ tấm ảnh của Nhan Ôn, chẳng hề để tâm vụ việc này, quay lưng rời khỏi phòng làm việc của Trình Vận, vứt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu óc.
Anh không phải là nhân viên của Áo Lai, cũng không định tiếp quản thêm bất kì nữ nghệ sĩ nào.
Thế nhưng vụ việc này lại gây ra ảnh hưởng tồi tệ.
Sau khi anh ta rời khỏi, Trình Vận liên lạc với Nhan Ôn: "Người quản lý này là sự lựa chọn tốt nhất trước mắt trong giai đoạn hiện tại, nếu cô nhận được sự hỗ trợ của anh ta thì rất có ích cho tương lai của cô."
Chẳng ai thích giậm chân tại chỗ cả đời, Trình Vận thoát ly khỏi thân phận nữ nghệ sĩ từ ngành đó nên càng hiểu được sự cần thiết cấp bách của Nhan Ôn.
Cô cần có điểm cực hạn để đột phá bản thân thì mới có thể gặt hái thành công lớn, và Tiêu Cảnh Hàng chính là bước ngoặt đó. “Cám ơn chủ tịch Trình, tôi sẽ thử giao thiệp với anh ấy.” Nhan Ôn trả lời một cách lễ phép, nhưng thật ra cô cũng không muốn giữ một người quá kiêu ngạo ở cạnh mình, cô cần người như chị Hà, đối đãi với cô thật lòng như một người bạn.
Sau khi nghe Trình Vận giới thiệu về Tiêu Cảnh Hàng, cô không cảm thấy hứng thú cho lắm. “Nhan Ôn, tôi biết suy nghĩ của cô, tính cách của cô luôn bình lặng như nước, nhưng vừa vặn đó cũng là nhược điểm của cô, cô nhận được giải thưởng của liên hoan phim Kim Qua, hiện giờ lại có Áo Lai làm bệ phóng tái xuất cho cô, cô cần một bậc thang cao hơn nữa, thực lực của cô không thành vấn đề, cô cần cơ hội và nhân khí." “Tôi nghĩ năng lực của cô không chỉ có vậy, cô có thể hướng đến vị trí siêu sao quốc tế, có hiểu không?"
Trình Vận ăn nói không thích rườm rà lôi thôi, nghe được ý kiến trực tiếp của cô, Nhan Ôn đích thật cảm nhận được sâu sắc điều này, cô đã không còn thời gian để cày cuốc như các diễn viên trẻ tuổi khác, cô cần xúc tiến thêm một bước. “Tôi hiểu rồi, chủ tịch Trình."
Sau khi cúp máy, trái tim cô chẳng thể bình tĩnh một hồi lâu, thân là một diễn viên, Trình Vận hoạch định chiến lược cho cô đều là thứ cô hằng mong ước, thế nhưng cô sẽ cố gắng phấn đấu không chỉ vì bản thân, càng vì vị trí xứng đôi có thể đứng cùng Giang Tùy An.
Giang Tùy An đi ra từ đằng sau ôm lấy cô: “Có chuyện gì vậy?"
Nhan Ôn chẳng hề giấu giếm anh, thuật lại lời nói của Trình Vận một lượt, nhưng khi Giang Tùy An nghe thấy tên của Tiêu Cảnh Hàng thì liền lộ vẻ do dự. “Sao vậy? Người quản lý này không tốt u?"
Nhan Ôn thắc mắc quan sát anh, Trình Vận chắc sẽ không đẩy một người thiếu năng lực đến cạnh cô chứ. "Không phải, người này trong mối quan hệ nam nữ thì hơi... Anh ta bỏ ra nước ngoài vì nữ nghệ sĩ mình dẫn dắt bị trầm cảm rồi tự sát, nghe nói họ là người yêu” "O?" Nhan Ôn nở nụ cười, quàng lấy cổ anh: “Vậy có liên quan gì đến em, em là người đã có chồng."