Nhan Ôn hơi nhíu mày, cô có thể không thêm đếm xỉa tới bất kỳ người nào, nhưng với kẻ xuất hiện đột ngột thế này, Mộ Vũ Hinh ôm vẻ thù địch với cô khiến cô để bụng đổi chức
Gần đây tập đoàn Mô thị phát triển rất tốt, có rất nhiều cuộc hợp tác kinh doanh với nhiều tập đoàn gia tộc quốc tế, thân là con cái của nhà họ Mỹ, tinh khi của Mộ Vũ Hình luôn như vậy, xem thường người trong giới diễn xuất, nhưng lại phải xuất hiện dạng tiệc tối thế này, muộn dịp để thể hiện địa vị khác biệt của cô ta.
"Bây giờ cô ta đi tìm người phụ trách, chắc có lẽ yêu cầu đối cho ngôi
Nhan Ôn nhìn sang La Nhiệm đang giải thích cục diện trước mặt cho cô, gật đầu nhẹ nhàng bay tỏ mình đã biết chuyện, chỉ là biểu cảm trên gương mặt của cô càng không thèm quan tâm.
Có thân thể như vậy, tiền chỉ
“Tôi nhớ hình như có cũng xuất thân từ danh môn, có lẽ bối cảnh gia tộc của cô không kém hơn so với cô là mấy"
Nhắc tới nhà họ Nhan, đôi mắt của Nhan Ôn tối sầm vài phần, cô không trả lời mà di dời tầm nhìn.
La Nhiệm thấy cô như vậy cũng không nói tiếp nữa, dù sao trong trường hợp thế này chỉ cần xã giao là đủ chẳng ai thật tình xem người đó làm bạn bè đầu?
Ngay lúc này, điện thoại của Nhan Ôn rung một hồi, là tin tức của Giang Tùy An.
“Bên anh kết thúc rồi, sang đón em đây.
“Vâng, đại khái một lát nữa mới đi được." Nhan Ôn trả lời đơn giản.
“Anh tới chờ em trước"
Xem ra cuộc họp bên Đại Hoa đã kết thúc, Nhan Ôn nhìn đồng hồ trên tay, nếu nơi đây không cần phải có mặt xuyên suốt, thì có chuẩn bị rời khỏi trước.
Lúc bấy giờ, Mô Vũ Hình trở về ngôi vào chỗ cũ, thấy Nhan Ôn vừa gửi vài đoạn tin nhắn, trực tiếp hỏi có rằng: "Là Giang Tùy An?
Nhan Ôn nghe giọng chất vấn, trong lòng cảm thấy có chút không vui, bởi vì lời nói của Mộ Vũ Hình khiến người ta có cảm giác cô ta rất quen thuộc với Giang Tây An
“Tôi và anh ấy... Giúp tôi gửi lời hỏi thăm anh ấy, bây giờ anh ấy là người quản lý của cô, hai người chắc có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt vì công việc chứ?”
Ánh mắt của Nhan Ôn thoáng chốc trở nên sắc bén, thậm chí mang vẻ chất vấn và khinh rẻ: “Tối nay dường như Mộ tiểu thư luôn nhằm chỉa vào tôi?"
“Tôi không tiện trả lời vấn đề này, nếu cô muốn biết thì đi về hỏi Giang Tùy An!” Mộ Vũ Hinh tỏ vẻ người yêu cũ của Giang Tùy An khiến Nhan Ôn cảm thấy có chút phản cảm.
Nhưng Nhan Ôn là một người rất biết tự kiềm chế, càng không vì một câu nói của ai kia đi nghi ngờ Giang Tùy An.
Vả lại, cô không phải dạng người xem chuyện thua thiệt làm phước khí.
Bên cạnh cũng có vài người nghe thấy mấy câu này, đều cảm thấy vận may của Nhan Ôn không tốt, chung đụng với loại người thích gây khó dễ như Mộ Vũ Hinh, La Nhiễm cũng nhìn Nhan Ôn bằng ánh mắt thâm sâu, cảm thấy Nhan Ôn giống hệt với nhiều người khác, chẳng cách nào xử lý Mộ Vũ Hinh, chỉ có thể chịu đựng sự ức hiếp.
Nhưng...
Nhan Ôn không thèm dòm sắc mặt của Mộ Vũ Hinh, mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Giang Tùy An.
"Tùy An..."
“Sao, xong rồi à? Anh vẫn còn trên đường đi.” “Vẫn chưa xong, em chỉ muốn hỏi anh một chuyện."
“Chuyện gì?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng bật hỏi của Giang Tùy An.
“Mộ Vũ Hinh nhờ em gửi lời hỏi thăm anh." Nhan Ôn trực tiếp mở lời.
“Ai? Không quen biết.” Giang Tùy An suy nghĩ trong đầu một phen, ấn tượng đối với tên họ này có thể phán rằng trống rỗng như tờ giấy trång.
Nhan Ôn cười nhẹ một tiếng, cúp máy điện thoại, câu trả lời vừa rồi của Giang Tùy An, cô cố tình chỉnh to âm lượng, cô xác định Mộ Vũ Hinh đã nghe rất rõ, bởi vì lúc này, sắc mặt của Mộ Vũ Hinh đã vô cùng khó coi.
“Anh ta giả vờ không biết ư? Được lắm, vậy cô đi về nói với anh ta, lúc trước anh ta đứng trước cục dân chính gọi điện cho tôi, tôi cố tình không bắt máy! Bởi vì tôi phải thử thách anh ta một phen, ai ngờ tính khí của anh ta tệ thế kia chứ.”
Tính khí tệ ư?
Chỉ là nghe xong những thứ này, Nhan Ôn cũng biết ra thân phận của Mộ Vũ Hinh, cô ta chính là thiên kim tiểu thư bom hẹn Giang Tùy An ở trước cửa cục dân chính.
Nhưng dù cho có lớp quan hệ này, chỉ cần Giang Tùy An nói không quen biết, vậy tức là người xa lạ, Nhan Ôn sẽ không xoắn xuýt về vấn đề này, dù về nhà hỏi han cũng phải chờ đóng cửa, đó là chuyện của hai vợ chồng cô.
“Anh ấy rất bận rộn vì công việc rồi, những kẻ không quan trọng thường không nhớ đâu.”
Mộ Vũ Hình bị chọc tức xanh rờn, cô ta hừ lên một tiếng: “Tôi biết hai người hình như đang có tin đồn, nhưng làm ơn cô hãy nhận rõ thân phận của mình, với thế lực của nhà họ Giang, sẽ để mặc anh ta cưới cô về nhà sao? Cô chẳng giúp ích được gì cho sự nghiệp của anh ta, giống thể loại nữ diễn viên các người, dựa vào cái gì để nổi tiếng, cô biết rõ hơn tôi chứ?”
“Anh ta không chê bai cô bẩn thỉu ư?”
“Ồ, đó có thể vì anh ta vẫn chưa ngủ chán cô."
Mộ Vũ Hinh một hơi nói hết, chờ xem bộ dạng xấu hổ hóa tức giận của Nhan Ôn.
Nhưng Nhan Ôn chẳng phản ứng gì cả.
Vì Nhan Ôn là người hiểu rõ Giang Tùy An nhất, vả lại cũng là người tin tưởng anh nhất.
“Cô! Sao cô chẳng tức giận gì vậy!”
“Tại sao tôi phải tức giận vì những lời nói này?” Nhan Ôn hỏi ngược: “Nếu ngay cả những lời này mà tôi vẫn không thể nhịn, thì không cần lăn lộn trong giới diễn xuất nữa, cô yên tâm, lời nói khó nghe nhất tôi cũng từng nghe, tuyệt đối không chỉ những thứ vừa rồi đâu.”
“Vậy cô nói đi, tại sao cô đến với Giang Tùy An, vì tiền của anh ta, hay vì cổ phần của Đại Hoa Hoặc là cô vốn dĩ không quan tâm đến việc bị anh ta bỏ rơi?”
Những lời này cũng nói rất thẳng thắn... La Nhiễm bên cạnh tò mò theo dõi màn diễn này, cảnh phim tối nay ở bên đây hay hơn cuộc biểu diễn trên sân khấu nhiều.
Giang Tùy An đích thật công khai mối quan hệ yêu đương với Nhan Ôn, nhưng trong giới diễn xuất, có thể trở thành chính thất không mới là vấn đề mấu chốt, bao nhiêu nữ ngôi sao và triệu phú yêu nhau nhiều năm, thậm chí sinh con trước khi kết hôn, nhưng chờ đến khi già cả xuống sắc, vẫn chưa gả được vào hào môn, còn có trường hợp vừa sinh con ra đã bị bỏ rơi.
Có thể nói rằng, chỉ cần một câu nói của các ông lớn đó, sẽ có vô số cô gái trẻ tuổi bổ nhào vào vòng tay của bọn họ, trong thế giới của họ, vốn không thể tồn tại tình yêu chân thật, bọn họ có thể rút thân ra khỏi mối tình nào đó trong phút chốc, bởi vì còn có người trẻ đẹp hơn đang chờ đợi bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, nữ diễn viên chỉ là công cụ tình trường mà thôi.
Mộ Vũ Hinh ngọ nguậy chiếc túi xách tay, hừ lạnh cười ồ một tiếng: “Hôm đó tôi vừa vặn có việc bận, nên không đến gặp mặt, nhưng tôi cũng không thèm quan tâm, thanh niên tuấn tú muốn cưới tôi để liên hôn với Mộ thị rất nhiều, nhưng tôi nghĩ không thông, sao tầm nhìn của Giang Tùy An lại thấp kém tới nhường này, ngay cả một diễn viên để tiện không ngóc đầu lên nổi cũng nhận.”
Nhan Ôn cứ bình lặng nghe những lời này, suốt quá trình chỉ biết mỉm cười, hoàn toàn chẳng xem Mộ Vũ Hinh ra kí lô nào cả.
Lúc này La Nhiễm cũng tưởng Nhan Ôn bị Mộ Vũ Hinh ức hiếp tới nỗi nói không nên lời, nhưng lại nhìn sang nghệ sĩ các bàn bên cạnh... Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi.
Mộ Vũ Hình chỉ muốn trụy Nhan Ôn, không ngờ vì câu nói này đã mang không ít phiền phức đến cho cô.
Các nữ diễn viên bên cạnh thỉnh thoảng bàn tán về cô ta, và còn rất bất cẩn đánh đổ ly rượu vang lên chiếc đầm của Mộ Vũ Hinh, đều dang chờ xem trò cười của Mộ Vũ Hinh.
“Thật ngại quá, cô Mộ, tôi không để ý tới cô...
“Tránh xa tôi ra một chút!” Mộ Vũ Hinh lập tức đứng dậy, né bàn tay của nữ diễn viên đang định lau chùi vết rượu vang cho cô ta, nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.
Sau đó, nữ diễn viên kia hừ lên một tiếng, trở về vị trí ngồi của mình.
Người bên cạnh cô đều nở nụ cười mỉa mai, nhịn không được nói rằng: “Thì đáng lẽ phải cho loại người này một bài học, ăn nói chói tại thế kia!”
“Nhan Ôn, cô làm sao thực hiện được vậy? Mộ Vũ Hinh kích thích cô thế kia, cô cũng không ra tay.
Nhan Ôn mỉm cười, cầm ly rượu vang đỏ xem như lời cảm ơn tới các vị giúp cô dạy dỗ Mộ Vũ Hinh, đôi khi, sẽ có người khác càng chán ghét loại phụ nữ ăn nói khó nghe hơn cả cô, cô hà tất phải ra tay kia chứ.
Lời nói của Mộ Vũ Hinh không những đang trụy Nhan Ôn, cũng đắc tội với các nữ diễn viên khác trong giới diễn xuất.
Diễn viên đê tiện?
Câu nói này cũng có thể tùy tiện thốt ra trong trường hợp thế này sao?
Thiên kim của Mộ thị hơi xem trọng mình quá chăng.