Nhan Ôn nhớ ra, đoạn đường họ vào núi đều là đường quanh co khúc khuỷu, thời tiết này chắc sẽ rất nguy hiểm. “Đang trên đường, nhưng con đường phía trước bị chặn rồi, bọn anh chuẩn bị tìm khách sạn gần đây ở lại một đêm, ngày mai xem tình hình thế nào rồi tính tiếp."
Thế nhưng như vậy, thời gian anh gặp Nhan Ôn sẽ rút ngắn một đêm.
Nhan Ôn nghe xong càng trở nên lo lắng: “Hay là hai người trở về đi, lần sau có dịp ghé lại." “Chuyện hứa với em, anh sẽ cố hết sức làm được, anh sẽ chú ý an toàn, em hãy yên tâm đóng phim." Giang Tùy An an úi.
Nhan Ôn nghe những lời này, trong lòng lại hơi tự trách, nếu chẳng phải do cô bảo nhớ anh, anh cũng sẽ không bỏ hết tất cả công việc ở công ty, bỏ công chạy tới thăm cô, bây giờ còn bị cơn mưa to chặn trên đường đi...
Bây giờ anh chắc là rất mệt mỏi... “Vậy anh phải chú ý an toàn! Tìm một khách sạn nghỉ ngơi xong xuôi thì báo với em một tiếng. “Được."
Tần Vũ vừa lái xe, vừa nghe Giang Tùy An gọi điện với Nhan Ôn, sao anh luôn cảm thấy, anh vừa dẫn chị Hà về quê mấy hôm mà chủ tịch nhà anh đã cưng chiều bà chủ đến mức độ tăng lên mấy trăm điểm rồi.
Điều quan trọng nhất là, anh có thể đối xử lạnh nhạt với những người khác, nhưng lại trao tất cả sự dịu dàng cho Nhan Ôn. “Đã liên hệ với người trong đoàn phim chưa?" “Đã gọi điện hỏi thăm rồi, đạo diễn bảo mọi chuyện thuận lợi, trận mưa to không ảnh hưởng đến khách sạn trên núi.
Khách sạn trên núi ư?
Vùng núi hẻo lánh thế này thì điều kiện khách sạn tốt được cỡ nào chứ, bây giờ bảo bối anh yêu thương nhất đang ở tại đó “Chị Tiểu Ôn, em thấy mưa càng lúc càng nặng hạt, con đường quanh co theo núi e rằng không dễ chạy, boss vẫn chưa đến sao?” Bạch Hiểu Hiểu càng nói càng nhỏ tiếng, cô đã nhìn thấy Nhan Ôn hoàn toàn mất hết tinh thần lúc nãy, chìm trong buồn bã: “Chị Tiểu Ôn, lần sau boss sẽ đến đây nữa, một lát sau cơn mưa sẽ ngưng ngay thôi, chị đừng lo lắng.
Nhan Ôn thở dài: “Có lẽ kết hôn chính là việc phải luôn lo lắng về một nửa còn lại, dù anh ấy đang ở đâu, trái tim cũng sẽ đi theo, dù anh ấy mạnh mẽ bao nhiều trong con mắt của mọi người, nhưng vẫn không kiềm chế được phải nhớ nhung anh ấy."
Bạch Hiểu Hiểu lơ mơ gật gù: “Chắc có lẽ là hai người yêu thương nhau quá đấy!
Rất nhanh, Giang Tùy An gửi tin nhắn đến, bảo đã tìm được khách sạn nghỉ ngơi.
Nhan Ôn giờ mới chịu bỏ điện thoại xuống nghỉ ngơi, nếu không suốt đêm sẽ không cách nào chợp mắt được.
Sáng hôm sau, cơn mưa đã ngớt, nghe người trong đoàn phim khác nhau rằng, con đường lên núi đã mở thông, Nhan Ôn lại nhìn thấy tin nhắn của Giang Tùy An bảo bọn họ đã xuất phát, gương mặt lại tươi tắn trở lên.
Thế nhưng cô vẫn cảm thấy, sau này lựa chọn kịch bản, cố gắng chọn nơi ghi hình tại Thành Điện Ảnh, như vậy vợ chồng họ mới có thời gian đoàn tụ nhiều hơn, cô cũng không cần lo lắng bồn chồn như vậy.
Trời quang mây tạnh, đoàn phim bắt đầu ghi hình trở lại.
Nhan Ôn chủ động tìm đạo diễn, hi vọng có thể thay đổi thời gian ghi hình, để cô đóng phim vào buổi trưa. “Sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”
Bạch Hiểu Hiểu bên cạnh vội vàng giải thích: “Là chủ tịch Giang đến đây
Đạo diễn hiểu ý: “Được, vậy điều chỉnh thứ tự ghi hình của cô là xong." “Cám ơn đạo diễn!”
Đạo diễn chẳng hề trách móc, bởi vì sự cố gắng của Nhan Ôn, tiến độ của đoàn phim đã vượt xa ngoài dự đoán rất nhiều, vả lại cô đề xuất yêu cầu này cũng chẳng có gì quá đáng. “Chị Tiểu Ôn, đến rồi!”
Bạch Hiểu Hiểu túm áo của Nhan Ôn.
Nhan Ôn quay người, bắt gặp Giang Tùy
An ở phía không xa, bóng dáng kia quen thuộc biết bao. Nhưng dù gặp gỡ bao nhiều lần, dù mối quan hệ của họ thân cận đến nhường nào, khi cô nhìn thấy Giang Tùy An, đều sẽ tăng nhịp tim, giống như lần đầu tiên chạm mặt với anh vậy. “Chủ tịch của Đại Hoa ư?" “Chủ tịch Giang! “Sao lại đẹp trai thế kia! Nhưng mà là hoa đã có chủ rồi!” “Thế nhưng, hai người họ rất xứng đôi, có đúng không nào? Đúng là cưng chiều bà xã mà, lặn lội đường xá xa xôi đến thăm thế này, vả lại hôm qua trời còn đổ cơn mưa to..
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, Nhan Ôn không cần suy nghĩ, lôi Giang Tùy An đi vào túp lều được dựng tạm, không muốn để người khác nhìn ngó anh như vậy. “Có phải ốm rồi không?” Anh ôm Nhan Ôn, nhẹ giọng hỏi thăm.
Nhan Ôn tựa đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Giang Tùy An phát hiện trạng thái hôm nay của Nhan Ôn khác hẳn thường ngày: "Sao vậy?" “Quá cực, quá nhớ anh." Nhan Ôn ôm chặt lấy anh, không chịu buông tay: “Em không sợ đóng phim, cũng không sợ cực, chỉ là không gặp được anh, thật quá đau khổ, em điên cuồng chìm đắm trong tập luyện, là vì không muốn để bản thân có dư thời gian rảnh rỗi để nhớ về anh. Em sẽ dùng thời gian rảnh rỗi để ghi nhớ lời thoại, ghi nhớ động tác, thế nhưng vẫn không hữu dụng.”
Nghe lời thổ lộ của Nhan Ôn, nụ cười của Giang Tùy An dần trở nên sâu đậm. “Anh tưởng chỉ có anh mới như vậy." “Sau này có thể nhận phim ở gần anh một chút có được không?”
Giang Tùy An cưng chiều vuốt ve đầu của cô: "Được, anh hứa với em.
Lần đầu tiên Nhan Ôn làm nũng vì chuyện này, cô thật tình không kiềm chế được. “Bây giờ bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức đang trong quá trình thẩm định, vả lại các nhà đầu tư chính đã bắt đầu tuyên truyền bộ phim nên đã thu được tiếng tăm và người hâm mộ, nên em không cần lo lắng bên ngoài sẽ hoài nghi về diễn xuất của em, sự cố gắng của em rất nhanh sẽ nhận được hồi báo.
Anh có dự cảm, chờ ngày bộ phim lên sóng vào mùa hè, Nhan Ôn nhất định sẽ nổi đình nổi đám. “Những thứ này đều do em cố gắng phấn đấu đoạt được. “Em sẽ càng cố gắng hơn nữa!”
Chẳng những vì đoạt giải, càng vì ước mơ đã trú ngụ trong trái tim nhiều năm nay.
Dạo gần đây nhận đóng hai bộ phim này, khiến Nhan Ôn nếm trải đủ thể thái nhân gian, khi tập trung tình cảm vào vai diễn, dường như cô đang đi trên con đường khúc khuỷu khác nhau của cuộc đời, cảm giác này rất vi diệu.
Cô cảm thấy hai bộ phim này đều mang đến nhiều cơ hội học tập cho bản thân, cô không hối hận với lựa chọn của hôm nay.
Nếu cô không lựa chọn tái xuất, cũng chẳng tiếp tục đóng phim, sẽ càng không có cảm ngộ của ngày hôm nay, cô hi vọng có thể để lại nhiều tác phẩm và vết tích trên thế gian này hơn nữa.
Chờ đến một ngày nào đó khi cô và Giang Tùy An già đi, chẳng đến được nơi nào nữa, sẽ cùng nhau tựa vào xem các tác phẩm cô từng diễn, cảm giác đó nhất định rất hạnh phúc.
Giang Tùy An mãi mãi là người hiểu rõ cô nhất...
Họ cứ ôm ấp nhau, cho đến khi đạo diễn phải Bạch Hiểu Hiểu đến hỏi thăm Nhan Ôn, lúc nào bấm máy được. “Hôm nay em phải đóng cảnh đánh nhau, nhưng đoạn phim này phải hóa trang rất xấu xí. “Đây là yêu cầu của vai diễn, nếu đã đến rồi thì anh muốn xem thử" “Vậy được, nếu anh có việc phải làm, thì không cần xem hết đâu.” Nhan Ôn và Giang Tùy An cùng trở về phim trường.
Lúc này thợ trang điểm đang ngồi chờ đợi Nhan Ôn, Nhan Ôn và Giang Tùy An nhìn nhau một cái rồi cô đi trang điểm thay đồ, sau đó Giang Tùy An gặp mặt đạo diễn, đàm đạo vài câu, đạo diễn khen ngợi hết lời về biểu hiện của Nhan Ôn.