Nhan Ôn bật cười, nhưng ẩn chứa dưới nụ cười là tâm trạng thư thái, bởi vì đám mây đen quấy nhiều bọn họ đã bị làn gió thổi tung bay.
Bây giờ ngẫm lại bộ phim “Mảnh vụn hồi ức" đã rất có tiếng rồi, vậy thì tiếp tới sẽ xảy ra các kiểu đào xới tin tức, đặc biệt vì Đại Hoa vẫn chưa công bố thân phận nữ chính với báo chí bên ngoài, đám phóng viên đã bồn chồn không yên, đều sử dụng đủ phương pháp, muốn lấy được tài liệu đầu tay.
Thậm chí không e dè gì bò tường chụp lén!
Còn có kẻ đến khách sạn gần đó để kiểm tra xem có phòng ở của Nhan Ôn không.
Trong đó, có nhân viên làm việc trong khách sạn mà Nhan Ôn đang ở! Bọn họ lợi dụng chức quyền của mình, lén lút lẻn vào phòng của Nhan Ôn, thu thập chứng cứ phi pháp! “Bốc phốt! Nữ chính của bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức chính là Nhan Ôn!" “Đại Hoa không đóng bằng cô ấy, mà mang cho cô ấy nguồn tài nguyên tốt nhất. “Người biết tin phơi bày căn phòng khách sạn Nhan Ôn đang ở, khẳng định lời đồn cô ấy đóng phim.
Trong vòng một đêm, những tin tức như vậy đều tràn đầy các trang mạng, Giang Tùy An lập tức phái người xử lý, rút bỏ các tin tức chứa địa chỉ chính xác, sau đó dặn đoàn phim tăng cường phòng bị. “Cô ta thật sự diễn ư? Thật to gan, chẳng phải là tranh giành với Trần Thẩm ư, cảm thấy diễn xuất của cô ta cao siêu hơn sao?" “Thật không ngờ, cô ta còn có chiều như vậy!” “Bởi vì người quản lý là Giang Tùy An, nên có thể ôm hết nguồn tài nguyên? Đây chính là cửa sau đó!”
Sau khi bên ngoài biết được tin tức này, tất cả đều đang công kích Nhan Ôn, dùng các dạng ngôn luận để đoán mò tin xấu của cô, chẳng ai cảm thấy Nhan Ôn dùng thực lực để nhận được vai diễn này.
Chị Hà thật tình không thể nhìn tiếp, lại quan sát Nhan Ôn đang yên lặng chờ đợi đóng phim bên cạnh, tức giận như một quả bóng trương khí, chuẩn bị bùng nổ tới nơi. “Được rồi, chẳng phải hồi đó cũng vấp phải những chuyện này sao."
Lúc Nhan Ôn vừa ra mắt, cũng từng bị người khác hoài nghi. “Hiện giờ tình trạng không giống nhau! Chị Hà siết chặt tay, tuy cô hiểu rõ những lời bàn luận ngoài kia đều không hoàn toàn là sự thật, nhưng nhìn những dòng đó, đích thật rất nhói lòng. "Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, em đang làm gì tự em biết rõ, không muốn bảo đảm với bất kỳ ai, em tin chắc bộ phim này sẽ thành công.
Chị Hà có chút chán nản, nhưng vẫn cổ vũ mình: “Đúng vậy! Đợi đến khi bộ phim lên sóng, để bọn chúng mở to con mắt mà xem, rốt cuộc diễn xuất là gì!” “Vậy thì yên tâm chờ đợi bộ phim lên sóng đi nào, cần chi tức giận thế kia?" Nhan Ôn cười vỗ bờ vai của chị Hà.
Dù tinh thần của cô rất vững vàng, nhưng chị Hà không ngừng thông báo tin tức trước mặt cô thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. “Nhan Ôn.
Chị Hà âm thầm nhíu chặt đôi mày: “Chị biết sức chịu của em tốt hơn so với những người khác, nhưng chị hiểu rõ sự kiêu ngạo của em, bị người ta nói như thế, chị thương xót em mà thôi.” "Em tin chắc em sẽ thành công, vì vậy, em phải cất bước thật vững vàng, nếu mãi quan tâm đến cách nhìn của bên ngoài, em cũng sẽ không đứng được ở đây.
Bọn họ càng hoài nghi, thì cô càng phải đưa ra được thành tích hoàn mỹ
Vừa nói xong, phía kịch vụ thông báo chuẩn bị quay cảnh kế tiếp, Nhan Ôn bèn đi sang đó.
Cô đã đi qua trong làn sóng mắng chửi, còn e ngại mấy ngày nữa sao?
Chỉ là, khi những người đó hoài nghi về biên kịch của bộ phim, thì cô hoàn toàn nhịn không nổi!
Những lời nói đó quay cuồng trong đầu cô, ảnh hưởng đến cảnh quay tại phim trường, tuy cuối cùng đạo diễn bảo qua, nhưng là sau mười mấy lần NG, vả lại hiệu quả cũng không được lý tưởng cho låm.
Phó đạo diễn Trương vội đi tới bên cạnh Nhan Ôn: "Sao vậy? Trạng thái không tốt u..." “Không sao, tôi điều chỉnh một chút sẽ ổn thôi."
Bieber cũng đứng dậy, hỏi thăm Nhan Ôn có phải không được khỏe không.
Nhan Ôn cười lắc đầu, sau khi dặm phấn, diễn lại một lần, nhưng hiệu quả vẫn không lý tưởng.
Tên phóng viên chụp lén trong góc khuất phỉ nhổ một tiếng: “Diễn xuất thế mà dám đảm đương vai nữ chính của bộ phim lớn? Có người chống đỡ sau lưng thì không biết xấu hổ vậy hải Xem giới giải trí thành công viên để chơi dạo à?” “Vậy thì sao nào? Ai bảo người ta có một người bạn trai lợi hại?" “Được rồi, chụp tiếp đi, bốc phốt mới là điều quan trọng nhất!”
Rất nhanh chóng, Giang Tùy An cũng đến đoàn phim, nghe nói hôm nay trạng thái của Nhan Ôn không ổn, anh liền chạy tới phim trường, nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn: “Sao vậy?"
Nhan Ôn cúi thấp đầu, buồn bực lên tiếng: “Em không thèm quan tâm bọn họ mắng chửi em, nhưng tại sao lại mắng biên kịch của bộ phim này chứ?"
Đây là điều khiến cô tức giận nhất
Sau khi Giang Tùy An nghe xong, gương mặt nở ra một nụ cười: “Bởi vì chúng ta là người một nhà. " Bây giờ cô vì lý do này mà NG, khiến anh vừa thương xót vừa cảm khái. “Em không chịu đựng được việc người khác bởi bác anh! Một câu, à không, một chữ cũng không được!”
Giang Tùy An cưng chiều vuốt ve mái tóc cô: “Đừng nghĩ ngợi nữa, những chuyện đó đều sẽ qua đi thôi mà."
Nhan Ôn luôn làm tốt điểm này, thế nhưng vụ việc xảy ra với Giang Tùy An, cô không thể kiềm chế được trái tim của mình.
Thì ra yêu một người là có thể yêu tới nhường này!
Tình cảm của cô đối với Giang Tùy An ngày càng sâu đậm, vừa chạm phải chuyện liên quan đến Giang Tùy An, cô liền đánh mất toàn bộ lý trí, sẽ không tự chủ được, không khống chế được mà quan tâm anh, từng giây từng phút đều nhớ nhung anh. “Em sẽ điều chỉnh thật tốt!” Nhan Ôn hít một hơi sâu, dứt khoác gạt chuyện này đi, sau đó quay người rời khỏi vòng tay của Giang Tùy An, đi tới trước máy quay.
Lần này có điểm sơ toàn bộ câu thoại trong đầu, sau đó luôn cúi đầu, không nhìn vào ống kính. khi đạo diễn hô ra một câu bắt đầu.
Cảm xúc của cô cũng ngay lập tức vào đúng vị trí.
Cô đứng dậy kéo cửa, gọi chủ nhà vào đây: “Tôi chỉ có nhiều đây, ông hãy mang hết đi, của anh ta thì tôi sẽ trả riêng cho ông sau.
Chủ nhà tỏ vẻ ngơ ngác nghe không hiểu cô đang nói gì, gian xảo bảo rằng: "Không thể nào, hai người dọn khỏi đây ngay cho tôi!”
Nhan Ôn quay người, chạy vào nhà bếp lấy ra một con dao, kề lên cổ của chủ nhà, trong thoảng chốc, vẻ mặt của cô tràn đầy cơn phẫn nộ, tâm trạng được ăn cả ngả về không được cô lột tả rất sâu sắc.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi giọng nói hơi khàn và đầy kìm nén của cô. “Tôi đã cho ông tiền, tại sao ông vẫn không chịu buông tha tôi!”
Sau đó Nhan Ôn cứ cầm con dao rồi đưa về từng chút một, kề sang cổ của mình: “Ông bắt tôi đi, tôi cứ không đi đấy, hôm nay tôi chết ở đây, để xem ông cho thuê căn nhà này ra sao!”