Cô đánh cược uy hiếp Trình Vận, ngờ đâu lại dồn bản thân vào đường cùng không lối thoát, Trình Vận nói trước đám đông như vậy, tức là không chừa đường lui nào cho cô ta cả.
Hất bay cô ta ra khỏi Áo Lai!
Cô ta chỉ muốn Trình Vận từ bỏ Tiêu Cảnh Hàng, không ngờ kẻ nhận trái đẳng cuối cùng sẽ là mình, Trình Vận thật nhẫn tâm, như một cây dao nhọn bén đâm thắng vào trái tim cô.
Thế nhưng...
Thư từ chức là cô và Ngụy Lãng cùng nộp, tại sao chỉ có một mình cô? Giữ lại Ngụy Lãng ư! "Nhĩ Hòe, cô cũng lên đây nói vài câu đi” Trình Vận mỉm cười lên tiếng.
Tuy Chương Nhĩ Hòe vô cùng tức giận, nhưng rất nhiều ống kính đang chĩa về phía cô, cô không có cách từ chối, trái lại chính là chống đối công khai với Trình Vận, chẳng có lợi ích gì cho cô ta.
Vụ việc vẫn chưa đi đến hồi kết thúc, cô ta sẽ không dễ dàng nhận thua. "Cám ơn chủ tịch Trình."
Đôi mắt Chương Nhĩ Hòe ánh lên nước mắt trong suốt, dường như vô cùng không nỡ: “Từ lúc tôi vào ngành đến nay, luôn công tác trong Áo Lai, hôm nay, tôi quyết định rời khỏi... Chỉ vì muốn hoàn thành một vài ước mơ của mình, cám ơn sự chiếu cố và ủng hộ của chủ tịch Trình, tôi cũng thành tâm hi vọng tương lai Áo Lai sẽ phát triển tốt hơn nữa." “Cô Chương, xin hỏi từ khi nào cô có suy nghĩ rời khỏi Áo Lai vậy?" "Cô đã tìm được công ty mới để nhảy việc rồi ư?" “Đơn xin từ chức này đại diện cho riêng cô, hay đại diện cho toàn bộ nghệ sĩ trong tay cô!"
Vốn dĩ người quản lý rời khỏi công ty, tình trạng dẫn theo nghệ sĩ không hề hiếm gặp, Áo Lai vừa có sự gia nhập của Nhan Ôn và Tiêu Cảnh Hàng, đáng lẽ như hổ thêm cánh, nhưng nếu Chương Nhĩ Hòe rời khỏi thì... Rất có khả năng ảnh hưởng đến thực lực của Áo Lai.
Trong tình huống này, Chương Nhĩ Hòe chẳng tiết lộ được gì cả!
Nếu nói phải sẽ đồng nghĩa với việc tự chặt đứt toàn bộ con đường rút lui của mình. “Câu hỏi nhiều quá, tôi không thể trả lời từng câu, thật xin lỗi." Chương Nhĩ Hòe miễn cưỡng đưa ra đáp án, tiếp đó bẻ sang một vài câu chuyện khác và cúi gầm đầu đi xuống sân khấu.
Kế hoạch tỉ mỉ của cô đều bị phá hoại, Trình Vận hoàn toàn không bị ảnh hưởng, còn kéo được Nhan Ôn về.
Cô ta thật sự quá ngu xuẩn.
Nhan Ôn dõi nhìn Chương Nhĩ Hòe rời đi, chẳng bộc lộ bất kì tâm tư gì cả, nhưng cô hiểu rất rõ, hiện tại Chương Nhĩ Hòe nhất định rất đau khổ, cảm giác phút chốc bị rơi xuống địa ngục chắc không dễ chịu tí nào.
Rất nhanh, buổi nghi thức tiến đến hồi chuông kết thúc.
Sau khi đám phóng viên rời khỏi, Nhan Ôn cũng nói vài câu với Trình Vận, và cùng Tiêu Cảnh Hàng rời đi.
Không ngờ Chương Nhĩ Hòe đang đợi cô dưới bãi đỗ xe. “Nhan Ôn, chờ chút!"
Nhan Ôn dừng chân, không mở cửa xe, cô nhìn đôi mắt hoe đỏ không rõ vì nguyên nhân tức giận hay vì xấu hổ của Chương Nhĩ Hòe. “Là cô làm có phải không?" "Tôi không hiểu cô đang nói gì." Nhan Ôn hơi nhíu mày, cô hiểu tâm trạng hiện giờ của Chương Nhĩ Hòe nhất định rất suy sụp, nhưng không rảnh rỗi gây gổ với Chương Nhĩ Hòe.
Huống chi Chương Nhĩ Hòe đã bị đuổi khỏi Áo Lai.
Tinh thần của Chương Nhĩ Hòe hoàn toàn nằm bên bờ vực sụp đổ, không cam tâm cười bảo: “Tôi không muốn Tiêu Cảnh Hàng trở về Áo Lai, nên dùng thư từ chức để uy hiếp Trình Vận, nhưng cô ta lại giở trò như vậy với tôi." “Còn ký với cô nữa! Nhất định do cô giở trò sau lưng, khiến Trình Vận bỏ rơi tôi."
Ánh mắt Nhan Ôn bình lặng, lạnh lùng hỏi ngược cô ta: “Cô cảm thấy tôi có bản lĩnh gì có thể lay động Trình Vận? Do cô không trân trọng cơ hội, nên mới đi tới mức này." "Tôi không có!" Chương Nhĩ Hòe gào thét. "Trình Vận mới là chủ tịch của Áo Lai, vì tài năng và lý trí của cô ấy nên Áo Lai mới từng bước lớn mạnh, còn cô chỉ là một nhân viên dưới trướng cô ấy mà thôi, là cô tự đặt mình ngồi lên vị trí cao quá... Nếu cô không khiêu khích, sao bị ép rời khỏi Áo Lai? Chỗ sai của cô là đánh giá thấp sự quyết đoán của Trình Vân." "Áo Lai, chưa bao giờ thiếu một người như cô."
Nghe đống lời này, Chương Nhĩ Hòe dứt khoát hoảng loạn.
Trong lòng cô ta cực kì bối rối, gườm gườm nhìn Nhan Ôn, sau đó quay người chạy về Áo Lai.
Tiêu Cảnh Hàng đứng cạnh thở dài một hơi, anh ta tận mắt chứng kiến Chương Nhĩ Hòe từng bước tiến lên từ nhân viên thực tập, nhưng anh không bao giờ ngờ cô ta sẽ trở nên độc ác thâm hiểm như vậy. "Cô ta trở về kiếm chủ tịch Trình cũng chẳng có tác dụng." Tiêu Cảnh Hàng lắc đầu, Trình Vận không bao giờ cho người khác cơ hội lần thứ hai.
Nhan Ôn không có hứng thú quan tâm đến việc chó mất chủ, mở cửa lên xe: “Đi thôi, tôi đang có việc gấp." "Vội trở về gặp người tình của cô Tiêu Cảnh Hàng vừa buông lời ra liền cảm nhận được ánh mắt có chút lạnh lùng của Nhan Ôn, sau đó dời mắt đi: chỉ cảm thấy Trình Vận phê duyệt đơn xin từ chức của Chương Nhĩ Hòe, nhưng không đụng đến Ngụy Lãng, hiện giờ chúng ta vẫn không thể thả ta không đụng đến Ngụy Lãng vì muốn cân bằng với anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả." “Cô... Dù muốn cân bằng tôi, thì cô là nghệ sĩ dưới trướng tôi, sao có thể không liên quan đến cô được
Tiêu Cảnh Hàng thấy sắc mặt Nhan Ôn vẫn bình thường, rất tò mò tại sao cô ấy chẳng có tí phản ứng gì cả, anh đương nhiên không biết tất cả mọi việc đều có Giang Tùy An chăm nom thay Nhan Ôn, còn Nhan Ôn rất tin tưởng vào con mắt của Giang Tùy An. “Tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với Áo Lai, tôi phát triển tốt thì công ty càng kiếm được nhiều tiền, Trình Vận không phải là một người nông cạn thiếu hiểu biết." “Tôi đoán cuối cùng Chương Nhĩ Hòe vẫn sẽ tự lập công ty, tuy rất khó khăn, nhưng nếu Hàn Uyển Nam được cô ta chèo kéo thành công thì tình hình không lạc quan cho lắm” Tiêu Cảnh Hàng lạnh giọng nói, Hàn Uyển Nam như một quả bom hẹn giờ, trước sau đều khiến người khác e ngại. “Bọn họ chưa chắc có thể đi với nhau." Nhan Ôn vô cùng bình tĩnh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự kiện này.
Từ Giang Linh Vận đến Hàn Uyển Nam, bọn họ đều ganh tị Nhan Ôn, hãm hại Nhan Ôn, cuối cùng vẫn tự chuốc quả đắng, còn từng bước thúc đẩy Nhan Ôn đi đến ngày hôm nay, trở thành nghệ sĩ của Áo Lai.
Vì thế, cô không hề hoảng loạn, kẻ địch càng mạnh, cô sẽ càng mạnh mẽ! ".. Cô thật tình vượt ngoài tầm dự đoán của tôi." Tiêu Cảnh Hàng không nói nhiều thêm, khởi động xe.
Sau khi tiễn Nhan Ôn đến cửa, anh nói: "Hai ngày sau vào đoàn phim, cô chuẩn bị đôi chút."
Lần ghi hình này sẽ quyết định đến chất lượng kịch bản của Nhan Ôn sẽ nhận vào nửa năm sau, tầm quan trọng chẳng cần nói thêm, Nhan Ôn gật đầu: “Tôi biết rồi."
Hai ngày, cô có thể nghỉ ngơi thật khỏe với Giang Tùy An.
Cuộc đời của cô ngoại trừ công việc, chỉ còn lại anh ấy, cũng chỉ đến khi nhớ về Giang Tùy An, gương mặt Nhan Ôn mới lộ vẻ dịu dàng khép nép.
Tiêu Cảnh Hàng cũng thật tò mò, rốt cuộc người đàn ông ra sao mới có thể khiến Nhan Ôn động lòng như vậy! Vả lại, Nhan Ôn luôn cẩn thận giấu người đàn ông này, chắc không phải là...
Nhưng rất nhanh anh ta sẽ gặp được diện mạo chân thật của người đàn ông đó.
Trình Vận vừa xử lý xong công việc dưới lầu, trở về phòng làm việc liền bắt gặp
Chương Nhĩ Hòe.
Cô ta khóc sưng cả mắt: “Chủ tịch Trình, xin chị hãy tha thứ cho tôi một lần, do tôi bị ma quỷ che mắt, tôi thật sự biết lỗi rồi!"
Trình Vận lui về sau nửa bước, giữ vững khoảng cách. “Đơn xin từ chức do chính tay cô viết, tôi chỉ phê duyệt cho cô mà thôi." Thái độ của Trình Vận vô cùng cương quyết.
Lời cô ta buông ra sẽ không bao giờ hối hận.
Chương Nhĩ Hòe điện cuồng níu lấy cô ta: "Tôi... Tôi chỉ là ganh tị với Tiêu Cảnh Hàng, tôi không ngờ sẽ trở nên như vậy, Áo Lai là toàn bộ thành xuân của tôi, sao tôi nỡ rời đi chứ?"