Vì theo đuôi chụp lén tin xấu của Nhan Ôn, ông ta đã đưa ra toàn bộ gia tài, sau khi phát lương bổng vào hai tháng trước, căn nhà của ông ta cũng mang đi cầm cố, hiện giờ thật tình đi tới bước đường đốn mạt.
“Anh Đơn, tiền tích lũy của tôi chỉ đủ chống cự tới cuối tháng thôi, nếu vẫn không phát lương thì tôi thật sự phải rời khỏi đó”
“Tổng biên, chúng tôi cũng chẳng ép uổng gì anh, nhưng ai cũng cần sinh sống kia mà”
Đơn Phong biết đám người này đích thật chịu cực nhọc nhiều khi làm việc cùng ông, ông túm chặt cú đấm, nói với tất cả mọi người rằng: “Hãy cho tôi thêm một ít thời gian, tình hình sẽ nhanh chóng thay đổi thôi!”
Nghe ông nói như vậy, các nhân viên chỉ còn nước chờ đợi.
Đơn Phong ngồi trước bàn làm việc của mình, suy nghĩ kỹ càng bèn xách chiếc túi của mình nhanh chân rời khỏi, ông trực tiếp đi tới nhà hàng tối hôm đó, tìm nhân viên phục vụ xin phương thức liên hệ với ông chủ thần bí kia.
Nhưng ông ta chưa kịp mở lời thì nhân viên phục vụ đưa cho ông một chiếc điện thoại.
Kẻ đó sớm biết ông sẽ đồng ý ư!
Lòng bàn tay của Đơn Phong hơi vã mồ hôi, ông ta cảm thấy hình như mình đã lọt vào cạm bẫy của vị lão đại nào đó, hoặc là ông ta đang thực hiện cuộc giao dịch với ma quỷ!
“A lô? Chuyện của cô nói, tôi đồng ý làm giúp cô”
“Vẫn giá cả đó, nếu ông còn yêu cầu khác thì có thể đề nghị” Kẻ đó cười không thèm quan tâm, giọng điệu mang vẻ tàn độc khi đùa bốn nhân tâm.
“Tôi muốn gặp mặt cô một phen!”
Đơn Phong cảm thấy ít ra ông ta cần phải biết thân phận của đối phương mới được.
“Được, mang theo tất cả vốn cược của ông, tôi sẽ cho.
người tới đón ông.”
Đơn Phong nghe tiếng máy bận, trở về phòng làm việc thu thập tất cả chứng cứ và hình ảnh, chuẩn bị giao cho đối phương, ông ta đã chẳng ôm hi vọng gì với lực lượng của mình để lật tẩy bộ mặt thật của Nhan Ôn nữa.
Nếu cần bàn chuyện làm ăn, đương nhiên phải đưa ra bản lĩnh của ông.
Chỉ là tạm thời buông tha Nhan Ôn, khiến ông ta cảm thấy khó chịu, nhưng ông ta nghĩ chẳng cần bao lâu nữa, Nhan Ôn và Giang Tùy An sẽ cùng nhau hủy diệt!
Vào lúc Nhan Ôn đang chuẩn bị cho bữa tiệc thời trang xuyên quốc gia EURO của tối nay, chị Hà xin nghỉ phép.
vài tiếng, Nhan Ôn cũng không hỏi thăm gì nhiều.
Mấy hôm nay Giang Tùy An vì chuyện của Long Đằng mà không ngừng mở cuộc họp, Nhan Ôn không muốn mang những chuyện này tới quấy rầy anh, chỉ nhắc một câu đơn giản trong điện thoại.
“Chị Hà sẽ đi với em, anh cứ yên tâm công tác đi, nếu được thì có thể sắp xếp người khác làm người quản lý của em không?”
“Không được, anh không yên tâm”
Nhan Ôn chỉ còn nước thỏa hiệp: “Vậy được, nghe lời anh đó”
“Tiệc tối anh phái tài xế đến đưa em đi, sau khi kết thúc hội nghị anh sẽ đến đón em”
“Vâng, em đợi anh” Nhan Ôn cảm thấy đây chỉ là một bữa tiệc tối mà thôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, vả lại, địa vị bây giờ của cô bày sẵn ở đó, chắc có lẽ không ai dám tìm cô gây hấn đâu.
Thế nhưng tình hình ở hiện trường hơi khác biệt một chút.
Chị Hà đỗ xe xong xuôi, cùng Nhan Ôn đáp thang máy lên lầu.
“Tối nay những người tham gia tiệc tối đều là nhân vật có tiếng trong làng mốt và danh lưu các giới, cũng có rất nhiều ngôi sao trong giới diễn xuất, chỉ là, em chẳng thua kém gì khi đứng cạnh bọn họ đâu” Chị Hà vừa giúp Nhan Ôn chỉnh đốn y phục, vừa lên tiếng.
Ngay lúc này, Nhan Ôn cũng phát hiện hôm nay chị Hà đã trang điểm, vả lại phong cách ăn mặc cũng rất tao nhã.
“Chị sửa soạn như thế trông thật xinh đẹp, rất phù hợp.
ới chị” Nhan Ôn nhìn chị Hà nói tiếp: “Sửa soạn vì Tân “Ừ..” Chị Hà mỉm cười.
Sau khi cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào thảm đỏ ở lối vào: “Chị đi sang sảnh nhỏ đợi em”
“Không cần đâu, nếu hẹn hò với Tân Vũ thì hãy đi sớm, muộn chút Tùy An sẽ tới đón em.”
“Vậy được… Có chuyện gì cứ gọi cho chị” Chị Hà cười vẫy tay, quan sát xung quanh không có tung tích của phóng viên khả nghỉ nào, cũng yên tâm dõi nhìn Nhan Ôn tự đi vào hội trường.
Nhan Ôn mặc chiếc đầm đuôi cá màu tím nhạt, cả người toát lên vẻ đẹp cổ điển, cô đã tập quen ống kính của phóng viên và ánh đèn không ngừng nhấp nháy, tuy tối nay cô không có Giang Tùy An đi cùng, nhưng ánh hào.
quang của cô đủ tỏa sáng chói lóa toàn hiện trường.
“Các vị, chúng ta hãy hoan nghênh nữ ngôi sao kế tiếp, cô ấy chính là Nhan Ôn!”
Cả hội trường dùng bối cảnh trang trí dựa theo phong cách Châu Âu xa xỉ, theo tiếng nhạc du dương, Nhan Ôn đi tới bảng ký tên, nâng tay ký tên của mình trên đó, tiếp theo quay lưng mỉm cười với ống kính.
“Hoan nghênh Nhan Ôn, mời tiến vào hội trường!”
Bởi vì thân phận của người tham gia tiệc tối đều không giống nhau, nên ban tổ chức đặc biệt sắp xếp chỗ ngồi dựa vào ngành nghề của mỗi người, và trên bàn trưng bày hộp quà trang trí bằng hoa tươi xinh đẹp.
Chỗ ngồi của Nhan Ôn ngay giữa vị trí phía đông, vào lúc cô chuẩn bị ngồi xuống, chiếc ghế bên cạnh đã có hai người phụ nữ đang ngồi, một trong hai người đó có một ngôi sao nữ khí chất từng rất nổi tiếng trên ảnh đàn là La Nhiễm, khí chất thoát tục, hai năm trước âm thầm kết hôn với một nhà từ thiện Úc, sau đó rất ít có tác phẩm lên sóng, nhưng nhân duyên trong giới không tệ, thỉnh thoảng sẽ tham dự các hoạt động như vậy.
Khi cô ấy nhìn thấy Nhan Ôn, gật nhẹ đầu xem như màn chào hỏi, Nhan Ôn cũng mỉm cười đáp lại.
Ngoài ra có một người mà Nhan Ôn không quen biết, xem ra không phải là người trong giới diễn xuất, bảng tên trên bàn ghi Mộ Vũ Hinh.
Nhan Ôn ngồi xuống vị trí bên trái của hai người, nhưng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Mộ ‘Vũ Hinh, kèm theo vẻ khinh rẻ và ghét bỏ.
Nhan Ôn tự hỏi bản thân chẳng quen biết cô ta, tại sao cô ta lại nổi cơn thù địch với mình chứ?
Vào lúc Nhan Ôn vẫn chưa hiểu ra câu chuyện, Mộ Vũ Hinh chủ động bắt chuyện với Nhan Ôn: “Không ngờ bây giờ cô cũng có tư cách tham gia tiệc tối như vậy, xem ra tôi phải hỏi thử ban tổ chức, khách khứa mà họ mời có phải hơi thấp kém đôi chút rồi không”
Mộ Vũ Hinh đích thật không phải là người trong giới diễn xuất, cô ta là thiên kim của tập đoàn Mộ thị, đối với cô ta mà nói thì việc xuất hiện trong các bữa tiệc như vậy là chuyện rất chỉ bình thường, nhưng khi nhìn thấy Nhan Ôn ngồi cùng một chiếc bàn với cô ta, thì cô ta rất bất mãn.
“Phim cô đóng cũng ổn, nhưng hình như thứ khiến người khác chú ý tới cô nhiều hơn là đống tin tức đào hoa của cô” Âm thanh của Mộ Vũ Hinh không hề nhỏ, cô ta cười nhìn Nhan Ôn, đáy mắt tràn đầy thần sắc hóng náo nhiệt.
Thế nhưng Nhan Ôn không thèm đáp lời, xem cô ta như không khí.
Người xung quanh thấy chẳng có náo nhiệt để xem, đều lần lượt di chuyển tầm nhìn.
Nhưng vì phản ứng của Nhan Ôn, La Nhiễm bên cạnh nhìn Nhan Ôn nhiều thêm vài lần, trong trường hợp thế này, người dám không nể mặt của Mộ thị rất ít ỏi.
Nên bảo Nhan Ôn rất to gan, hay là…
Mộ Vũ Hinh hừ lên một tiếng, lườm nguýt chiếc đầm của Nhan Ôn mặc trong tối nay, tự nhiên nhận ra đây là kiểu cao cấp được đặt may của thương hiệu nào đó, cô ta cũng bắt gặp kiểu này ở cửa tiệm đó, nhưng bị phản hồi rằng chiếc váy duy nhất đã có khách hàng đặt trước rồi, không ngờ lại là Nhan Ôn!
Thoáng chốc, cô ta càng chán ghét vị trí mà ban tổ chức sắp xếp cho cô †a.