Đấy mắt Giang Tùy An lay lắt tình cảm chấn đông...
Nhan Ôn nói tiếp: Thật ra ngay từ đầu em nhìn thấy kịch bản này liền bị lôi cuốn sâu sắc, là anh dùng câu truyện này để thuyết phục Bieber, đánh động được emn, Shellyneo cũng rất có hứng thú với nó, chẳng lẽ không thế chứng minh được nó là một bộ phim hay sao?”
Tuy em không biết anh gửi gầm tình cảm ra sao về bộ phim này.
Giang Tùy An không ngờ vụ việc sẽ bị Nhan Ôn nhìn thấu, anh cũng không cố ý che giấu, thế nhưng. Anh gật đầu, cầm quyền kịch bản lên nói rằng: "Em đoán không sai, đây là sáng tác của anh trước khi nhậm chức tổng tài Đại Hoa.
Nhan Ôn bằng nhiên sáng tỏ
Cũng tức là so với chuyện kinh doanh, Giang Tùy An càng muốn làm một nhà sáng tác.
“Nhất định sẽ cháy phòng vé thôi! Phương diện kịch bản đã rất hoàn mỹ, chỉ là việc lựa chọn diễn viên phải tốn nhiều tâm tư"
“Em nghĩ vai diễn ba của nam chính vẫn cần châm chước đôi chút."
Giống như hồi trước, hai người luôn có thể trò chuyện rất lâu về vấn đề về phim ảnh.
Lúc này Nhan Ôn cũng quan sát được, khi Giang Tùy An thảo luận về kịch bản, cả con người của anh vô cùng thoải mái.
Thì ra, dưới vỏ bọc thâm trầm bình tĩnh cất giấu một linh hồn cháy bỏng thế này, anh kể về sở thích của bản thân, cũng có thể hưng phấn y hệt một cậu nhóc mười mấy tuổi.
Ước mơ anh vẫn chưa kịp hoàn thành, Nhan Ôn muốn cùng anh hoàn thành nói
Sau tiệc tối Mộ Vũ Hinh luôn bám víu ba của cô, muốn ghé nhà họ Nhan hỏi thăm tình hình năm xưa, ba Mộ yêu thương đứa con gái bé bỏng này nhất, nên đã đồng ý, nhưng so với nhà họ Nhan, địa vì của nhà họ Mộ chênh lệch rất nhiều, vì vậy sau khi chiếc xe lái vào cổng lớn nhà họ Nhan, ba Mộ dặn dò nhiều lần với con gái, nhất định không được nói bậy, cử chỉ hành động phải lan tỏa khí chất của danh môn khuê cát.
Mộ Vũ Hinh vội vàng đảm bảo, khi cô ta cùng ba Mộ cùng đi vào một trang viên nguy nga lộng lẫy, cũng bị khí phái của nhà họ Nhan chẩn động.
Thế nhưng khi bọn họ tới nhà họ Nhan, trong phòng khách chỉ có một mình Nhan Nhu.
Mộ Vũ Hình đứng cạnh quan sát Nhan Nhu, không thể phủ nhận dung mạo của cô ta giống sáu bảy phần so với Nhan Ôn, bộ dạng ngồi yên ấy càng giống hơn, không hổ danh là chị em.
“Chị Tiểu Nhu, thật ra hôm nay em tới muốn hỏi thăm một người, chị biết Nhan Ôn không? Chính là tên nữ diễn viên trong giới diễn xuất, mấy hôm trước em chạm mặt cô ta trong một bữa tiệc tối.”
“Chuyện của cô ta tôi không biết rõ, cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhan rồi.” Nhan Nhu trực tiếp trả lời.
“Vậy sao? Vậy hiện giờ cô ta...”
Không chờ Mộ Vũ Hình hỏi xong, ánh mắt Nhan Nhu đột nhiên trở nên sắc bén, cô duy trì tư thế tao nhã, hỏi ngược Mộ Vũ Hinh: “Tại sao cô nảy sinh hứng thú với cô ta vậy? Theo như tôi được biết, tập đoàn Mộ thị không lấn sân đầu tư ngành diễn xuất.
Nụ cười của Mộ Vũ Hinh trở nên gượng gạo, cô ta ho khan một tiếng và giải thích rằng: “Em chỉ nhất thời tò mò mà thôi, cảm thấy cô ta rõ ràng có cuộc sống sung túc, lại chạy đi làm một con hát... Đây không phải đang bôi bác nhà họ Nhan sao?”
“Đó là chuyện của nhà họ Nhan chúng tôi, không phiền có quan tâm.” Nhan Nhu hơi khó chịu liếc sang Mộ Vũ Hinh: “Nhan Ôn là một người biết chừng mực, những thứ nên làm không nên làm, cô ta đều biết rất rõ.
Lúc này Mộ Vũ Hinh mới ý thức được, thì ra người nhà họ Nhan đều không dễ gây hấn, vì vậy hạ thấp tư thể nói rằng: “Vâng, sau này em sẽ không hỏi nữa, em chỉ tiện lời nhắc tới mà thôi."
Nhan Nhu không nói gì thêm, tiếp tục giở xem tạp chí trong tay.
Trong nhà họ Nhan, rất ít người nhắc tới tên của Nhan Ôn, dù sao đó cũng là một câu chuyện bí mật không vui mà thôi.
Một cô con gái có người mẹ làm tiểu tam, dù mang danh hàm là đại tiểu thư của nhà họ Nhan thì sao nào? Nhưng mà Nhan Ôn đích thật hiểu chuyện hơn mẹ của cô ấy nhiều, vì thế bao nhiêu năm nay, nhà họ Nhan luôn mắt nhắm mắt mở về sự tồn tại của bà ấy.
Mộ Vũ Hình vốn không hỏi thăm được bất kỳ tin tức gì, điều duy nhất có thể xác định chính là Nhan Ôn đích thật là thiên kim tiểu thư của nhà họ Nhan, chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, và người nhà họ Nhan đều không muốn nhắc tới chuyện của cô.
Sau khi ba con nhà họ Mộ rời khỏi, ông lão Nhan cầm cây gậy bước ra: “Tiểu Nhu, vừa rồi là người của nhà họ Mộ ư?”
"Vâng, thưa ông nội.” Nhan Nhu đi tới: "Chỉ ghé thăm chào hỏi mà thôi.”
Cô ta không muốn nhắc tới Nhan Ôn trước mặt ông lão Nhan, vì vậy cười xòa chẳng nói gì thêm.
Chỉ là trong lòng ông lão Nhan đã thấu hiểu từ sớm, ánh mắt sắc bén của ông lướt qua gương mặt của Nhan Nhu, nhưng không trách mắng cháu gái, mà chỉ ho khan một tiếng, nghiêm giọng bảo rằng: "Ông đã xem tin tức, nghe nói cô ta sỉ nhục Nhan Ôn trong bữa tiệc tối, nói cháu nó là diễn viên để tiện...
Thân thể Nhan Nhu sững sờ giây lát, nói không nên lời...
“Ông biết mấy cháu đang nghĩ gì, nhưng ông vẫn chưa già lẩm cẩm tới mức đó! Chuyện năm xưa lỗi sai do ba của các cháu, không phải Nhan Ôn, đứa trẻ đó đích thật từng khiến ông thất vọng, nhưng cháu nó mãi mãi là cháu gái của ông!”
Lời nói của ông lão Nhan vô cùng có trọng lượng.
Trái tim Nhan Nhu hồi hộp một phen, cô ta hiểu rõ hơn ai hết về Nhan Ôn cùng trưởng thành bên cô, đứa trẻ đó nhận được biết bao sự yêu thương cưng chiều của ông lão, rõ ràng đều là cháu gái của nhà họ Nhan, một con gái của tiểu tam nhận được nhiều hơn so với cô ta.
Nếu Nhan Ôn không bị đuổi khỏi nhà họ Nhan, sẽ xảy ra cảnh tượng thế nào nhỉ?
Lúc này ông lão Nhan nói như thế, tức là có ý định gì chăng?
Nhan Ôn không ngờ Mộ Vũ Hinh sẽ tới nhà họ Nhan để thám thính tình hình, cũng không ngờ nhà họ Nhan đã dậy sóng một phen vì cô.
Cô luôn đặt tâm tư vào công việc, đây cũng là cơ hội tốt được Giang Tùy An tranh thủ cho cô, đương nhiên phải nỗ lực hết sức để nắm bắt.
Thế nhưng trước khi xuất phát, chị Hà đột nhiên xin nghỉ phép, ở lại trong nước.
“Chị muốn ở lại thêm vài hôm với Tần Vũ, em cũng biết dạo trước anh ấy luôn bận rộn cùng boss Giang, không có thời gian nghỉ ngơi.”
Nhan Ôn nhìn chị Hà, có chút buồn rầu: "Hồi xưa dù em đi đâu, chị cũng sẽ đi cùng em, bây giờ có Tần Vũ rồi liền bỏ rơi em sao?”
“Không phải... Lần này em vào đoàn phim, hai tuần quay trở lại, vả lại boss cũng sẽ ở cạnh em, chị không cần đi chứ?” Chị Hà cười nói.
Nhan Ôn nắm tay chị Hà, nghiêm túc dò hỏi: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Chị Hà cúi đầu lấy tờ giấy kết hôn từ trong túi ra: "Hôm đó sau khi đăng ký kết hôn xong chị vẫn chưa kịp cất vào nhà, chị và Tần Vũ đã là vợ chồng hợp pháp rồi.”
“Cái gì!” Nhan Ôn kinh ngạc lật giấy kết hôn của họ, vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Tại sao chưa nghe chị nhắc qua?”
“Tụi chị cũng quyết định đột xuất, chỉ là muốn tiến thêm một bước mà thôi.” Gương mặt của chị Hà đỏ ửng, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ: “Anh ấy muốn trước khi kết hôn. Chị kiên trì bảo không được, nên tụi chị đã đi đăng ký kết hôn.”
Nhan Ôn đặt giấy kết hôn xuống, giơ tay ôm lấy chị Hà, trái tim của cô lại bồn chồn khó tả: “Chị cứ thế gả mình đi, em vẫn chưa kịp chúc phúc cho chị.