“Nếu như vậy thì em cần phải cho chị nghỉ phép! Để chị hưởng thụ thế giới hai người thật tốt!” Nhan Ôn cười nói: “Hiện giờ em gọi điện cho Tùy An, bảo anh ấy cho Tần Vũ nghỉ phép vài ngày, hai người có thể ngọt ngào một phen.”
“Vẫn là em tốt nhất đó.
Sau khi Nhan Ôn thuật lại chuyện kết hôn của Tần Vũ và chị Hà qua điện thoại, Giang Tùy An nhìn bóng dáng bận rộn ngoài phòng làm việc, liền gật đầu đáp: “Được, anh lập tức cho cậu ấy nghỉ phép, cậu ấy cũng cần thời gian nghỉ ngơi."
“Có sếp hiểu chuyện như vậy thật tốt đó.” Nhan Ôn thu gọn hành lý: “Em đã sắp xếp xong hành lý rồi, có thể xuất phát mọi lúc.”
“Hiểu chuyện sao? Anh thì đang suy nghĩ tìm việc để tăng thêm áp lực cho cậu ta, chẳng trách dạo gần đây tỉ suất hoàn thành công việc của cậu ta giảm thấp, thì ra đặt tâm tư vào chỗ khác.” Giang Tùy An xem đồng hồ: “Bây giờ anh tới đón em."
Cách giờ bay chỉ còn ba tiếng, họ vẫn nên tới sân bay càng sớm càng tốt.
Sau khi Giang Tùy An đón được Nhan Ôn, liền sắp đặt nhân viên an ninh tại sân bay, chờ đến lúc họ dừng xe, lập tức bảo vệ họ suốt chặng đường cho tới khi lên máy bay, nếu không làm như vậy, với quy mô người hâm mộ của Nhan Ôn, bọn họ nhất định sẽ trễ chuyến bay.
Thuận theo lúc người hâm mộ tụ tập càng lúc càng nhiều, Nhan Ôn bị ép sát bên trái của Giang Tùy An.
Thấy cô bị ép đến mức khó chịu, Giang Tùy An bỗng ngưng bước chân, buông bàn tay trái đang nằm Nhan Ôn, sau đó gỡ kính râm, đương trước mặt tất cả mọi người và ống kính, dùng bàn tay phải ôm Nhan Ôn vào lòng, hình thành tư thế ôm trọn Nhan Ôn, như vậy có thể bảo vệ cô không bị đám đông chèn ép.
Người hâm mộ hưng phấn gào thét...
Nhan Ôn thấy Giang Tùy An đang cực khổ bảo vệ cô, trong lòng thương xót tột cùng, vì thế cô chủ động gỡ mũ và kính râm, nói với người hâm mộ rằng: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, nhưng chuyến bay sắp cất cánh, chúng tôi cần nhanh chóng làm thủ tục, mấy hôm nay anh ấy vì công việc vất vả vẫn chưa được nghỉ ngơi, làm phiền mọi người nhường một chút có được không ạ?”
Giọng điệu của Nhan Ôn lúc này hoàn toàn đang bảo vệ người quản lý riêng của mình!
Lời nói như vậy khiến người hâm mộ bị bùng cháy trong sự ngọt ngào, đều bỏ bảng thẻ và điện thoại trong tay xuống, tách ra thành một lối đi.
“Cám ơn...”
Nhan Ôn và Giang Tùy An nhìn nhau một phen, ánh mắt của Giang Tùy An tràn đầy sự tán thưởng.
Nếu các ngôi sao khác làm như vậy, người hâm mộ và các phóng viên đều không thèm nể mặt, cảm thấy bọn họ chắc chắn đang tỏ vẻ, nhưng vụ việc này phát sinh trên người Nhan Ôn và Giang Tùy An lại ngọt ngào thế kia.
Trước giờ ấn tượng mà Giang Tùy An gợi cho bên ngoài khác hẳn với bây giờ, hồi xưa dù đi tới đầu cũng thuộc hệ nam thần cấm dục, bây giờ lại là cuồng ma sủng vợ vô độ, dù Nhan Ôn ở đâu, anh ấy sẽ có mặt tại đó, đủ chứng tỏ Nhan Ôn là sự tồn tại đặc biệt đối với anh.
Một người là để vương ngành diễn xuất, một người là diễn viên nhỏ trong giới, nhưng chẳng ai cảm thấy họ không xứng đôi, cũng chẳng ai bảo Nhan Ôn trèo cao Giang Tùy An, họ giống như sự xứng đôi tuyệt đối được tạo hóa xây dựng...
Chẳng ai bị che lắp ánh hào quang chỉ vì đối phương, khi hai người đến với nhau, càng hình thành một bức tranh cực kỳ tuyệt đẹp, khiến mọi người thật lòng thật dạ chúc phúc cho họ.
Trên đời này, ngoại trừ họ, chẳng ai có khả năng xứng tầm với đối phương.
“Thật ra trước kia tôi không thích Nhan Ôn cho lắm, cảm thấy cô ấy quá cao quý lạnh lùng, nhưng hôm nay chứng kiến cô ấy vì Giang Tùy An mở lời với người hâm mộ, đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé mà thôi, thân thiện gần gũi hơn nhiều.”
“Cũng không phải vậy, tuy Nhan Ôn gợi cho người ta cảm giác lạnh lùng, nhưng cô ấy đối xử với người xung quanh vô cùng tốt bụng, hồi trước chẳng phải từng ra tay vì trợ lý sao? Hiện giờ cô ấy đến với Giang Tùy An, từ ánh mắt có thể thấy được sự sùng bái mà cô ấy dành cho Giang Tùy An, tôi đánh giá cao bọn họ, nhất định sẽ càng ngày càng tiến xa hơn nữa.”
Người hâm mộ dõi mắt đưa tiễn họ đến cổng lên máy bay, mảnh ai nấy tự bàn luận với nhau.
Nhan Ôn và Giang Tùy An nắm tay nhau đi lên máy bay: “Anh có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi, người quản lý Giang a."
Giang Tùy An mỉm cười nhắm mắt, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, nhưng bàn tay của anh mãi không buông Nhan Ôn.
Nhan Ôn nghiêng đầu nhìn anh, từ trong ánh mắt thể hiện vẻ bất lực và thương xót...
Chuyến bay dài tận mười tiếng đồng hồ, Giang Tùy An chẳng thức được bao nhiêu, Nhan Ôn luôn duy trì một tư thế để ở cạnh anh, chờ đến khi tổng đài máy bay bảo sắp đáp đất, Giang Tùy An mới choàng tỉnh.
“Đến rồi ư?” Anh nhìn đồng hồ, anh lại ngủ lâu thế này: “Em cứ thế ở cạnh anh vậy sao?”
Nhan Ôn vâng một tiếng: “Em không sao.
Thế nhưng cô ấy vừa động đậy, thân thể liền trực tiếp ngả nhào một phen, bổ vào lòng của Giang Tùy An.
“Còn nói không sao! Sau này không được ngốc nghếch thế nữa."
“Chẳng phải tình yêu là thứ khiến người ta không ngừng ngốc nghếch sao? Em nguyện vì anh làm những chuyện ngốc nghếch này. Nhan Ôn nhìn anh cười, trong đáy mắt ánh lên bộ dạng lo lắng của Giang Tùy An.
Trên đời này, vợ chồng có thể lo lắng lẫn nhau, nhớ nhung lẫn nhau, vì một sự việc nhỏ nhoi cảm nhận được tình yêu của đối phương, thật sự không nhiều.
Cô cảm thấy rất may mắn, có thể gặp gỡ một người bạn đời tri kỉ thế này.
Giang Tùy An chẳng nói gì nhiều, và dùng hành động thực tế để bày tỏ thái độ của anh lúc xuống máy bay, anh trực tiếp nhấc bổng Nhan Ôn...
Nhan Ôn vùng vẫy không nổi, chỉ còn nước vùi đầu vào ngực anh, dùng áo khoác để che đậy mặt mình.
Cô thật không muốn bị người khác tiếp tục xây quanh quan sát một lần nữa.
Vốn dĩ kế hoạch của Giang Tùy An là để Nhan Ôn nghỉ ngơi đôi chút mới gia nhập đoàn phim, nhưng phía Shellyneo bảo rằng không thể dời lịch nữa, dặn họ trực tiếp đi tới đoàn phim.
Nhan Ôn hiểu rõ công tác quan trọng hơn bất cứ việc gì khác, nên ngẫm nghĩ một lát bèn nói với Giang Tùy An rằng: “Trực tiếp sang đó đi, trên máy bay em đã nghỉ ngơi nhiều rồi, sẽ không ảnh hưởng tới trạng thái làm việc đầu.
Nghe Nhan Ôn nói như thế, Giang Tùy An chỉ biết đồng ý với đoàn phim.
Sau khi xuống máy bay, dẫn Nhan Ôn đi dùng bữa cơm, liền trực tiếp đến đoàn phim.
Sau khi nhìn thấy họ, Shellyneo vô cùng vui mừng, lập tức dẫn Nhan Ôn đến đoàn phim gặp gỡ với các phó đạo diễn khác, sau đó dẫn Nhan Ôn vào phòng thử y phục.
Khi Nhan Ôn khoác chiếc đầm dài cổ điển thuộc thời kỳ trung cổ đi ra khỏi phòng thay đồ, trong mắt Giang Tùy An chỉ có hai chữ kinh diễm, dù anh đã sở hữu Nhan Ôn rất nhiều lần, cũng chứng kiến vẻ đẹp lấp lánh của cô trên sân khấu, nhưng lần này, Nhan Ôn lại mang đến cho anh một cảm giác khác biệt. truyện tiên hiệp hay
Khi mặc chiếc đầm dài màu xám đen, cô liền lâm vào trạng thái vai diễn mà kịch bản yêu cầu, dường như thật sự là người phụ nữ đi ra từ bức tranh dầu phục cổ.
Khi Nhan Ôn mặc chiếc đầm này quay một vòng trước ống kính, Shellyneo nhịn không được phải vỗ tay tán dương, Nhan Ôn chính là người có năng lực lập luận sắc sảo để diễn tất cả các vai về, cô chính là một diễn viên trời sinh!
Lúc này Giang Tùy An cũng thật sự ý thức được