Nhan Ôn không ngờ anh ta bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình ý chí không chùn bước mà giúp đỡ cô, tuy.
ngoài ý muốn nhưng rất ấm áp.
Trứng chọi với đá, chủ đầu tư không dám phản bác chỉ lẩm bẩm vài câu, giận đùng đùng đến tìm Bạch Triết Hiên và Giải Trí Huy Hoàng giải quyết vấn đề này.
“Tạm thời sự việc này quyết định như thế đi” Đạo diễn Trần đành nhìn Giang Tùy An thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tùy An ý vị thâm trường nhìn Nhan Ôn một hồi rồi cùng với thư ký mình rời đi.
Ký giả vây quanh Nhan Ôn khi nãy đã chen chúc đuổi theo, bên cạnh cô bỗng chốc không một bóng người.
Gọi liên tiếp bốn năm cú điện thoại, A Huy chạy lên sân khấu, ánh mắt phẫn nộ nhìn Nhan Ôn và căm hận nói: “Nhan Ôn, cô thật sự rất độc. Hãy đợi đấy, Hiên thiếu gia sẽ không tha cho cô đâu” Nhan Ôn được Giang Tùy An cứu nên cảm giác dần dịu đi và hạnh phúc trở lại, tay ném khẩu trang vào sọt rác, cô không tỏ ra yếu thế nhìn chằm A Huy.
Bởi vì cô tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua họ! Nhan Ôn thừa lúc ký giả chưa quay lại đã ra về từ cửa sau và chạm mặt với xe của Giang Tùy An chạy ra từ bãi đậu xe, tấm kính màu đen từ từ trượt xuống, anh ta ngồi trong xe với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại kèm theo nụ cười khắn khít: “Lên xe nào” Nhan Ôn nghe rồi gật đầu: “Lúc nãy… cám ơn anh” Vì quen với công việc nên cô hiểu rất rõ nơi này, nếu như không có Giang Tùy An ra mặt giúp thì chuyện lúc nãy sẽ không dễ dàng kết thúc.
“Cô đã là vợ của tôi rồi, cô cảm thấy tôi có nên nhẫn nhịn những người bắt nạt vợ mình không?” Anh ta nhướng mày nhẹ, câu nói bá đạo được thốt ra từ miệng anh.
Câu nói ngụ ý rằng anh sẽ luôn bảo vệ mình chăng? “Nếu như do tôi mà đem lại phiền phức cho Đại Hoa thì tôi…” Cô lên xe ngồi cạnh anh ta, nắm chặt ngón tay, bĩu môi như muốn nói gì rồi lại thôi.
Giang Tùy An nhìn cô nhưng hai mắt không có tí dục vọng gì: “Nếu tôi sợ rắc rối thì sẽ không cùng cô đăng.
kí” Nhan Ôn thầm thấy hồi hộp, chỉ cảm thấy không khí trong xe rất mập mờ, ngồi bên cạnh người đàn ông này mà tim cô liên tục đập thình thịch, không thể khống chế.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô luống cuống đổi đề tài.
“Nhà tôi? Anh thẳng thắn nói xong, nhìn thấy Nhan Ôn sợ sệt nên vểnh môi cười nhẹ: “Tôi làm việc gì cũng không thích lề mề, nếu cô đồng ý thì tôi sẽ cho cô trải qua một đêm tân hôn đáng nhớ” Mặt Nhan Ôn ửng đỏ, vẫn kiên quyết nói: “Tôi tình nguyện” Không phải đồng ý mà là tình nguyện, cô hiểu rõ sự lựa chọn của mình, ba chữ Giang Tùy An đã khắc vào cuộc đời cô, không thể xóa bỏ.
Cô tình nguyện dâng hiến cả người mình cho anh ta.