"Cái gì?" Thụy Khắc chưa bao giờ nghĩ rằng Thượng Quan Lệ sẽ có dự tính như vậy, anh tưởng với tư tưởng của cô ấy thì sẽ đóng phim đến tám mươi tuổi. Anh hơi sốc: "Tại sao?"
Thượng Quan Lệ dựa vào ghế sofa, tự nhiên nói: "Tuổi tác của tôi cũng không còn trẻ nữa, vẫn phải thành gia lập thất sinh con đẻ cái chử.."
Đột nhiên Thụy Khắc im lặng, dường như anh chưa bao giờ quen biết với Thượng Quan Lệ, nghiêng đầu sang một bên, hạ thấp giọng hỏi: "Cô còn tiết lộ ý nghĩ này với ai? Có nói với chủ tịch Giang chưa?"
"Vẫn chưa, chờ sau khi kết thúc vụ việc này, tôi sẽ tìm cơ hội phù hợp để mở lời.”
"Sau khi lui về ở ẩn thì sao?” Thụy Khắc theo hỏi."Vâng... tìm một người mình thích để yêu đương, kết hôn, làm phụ nữ nội trợ! Cuộc đời bình dị đối với tôi mà nói, dường như hơi khó khăn.”
Thụy Khắc chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, trái tim đang rối loạn cực kỳ.
Cô chẳng những là ngôi sao hút mắt trên màn ảnh, cô cũng là một người phụ nữ bình thường mà thôi, dù trông cô có vẻ cao quý và lạnh lùng, chẳng qua cô cũng chỉ muốn tìm một người ổn định cùng sống qua ngày mà thôi.
Từ lúc trải qua mối tình tệ hại kia, Thụy Khắc mới phát hiện, Thượng Quan Lệ thật sự đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ nhiều, đối mặt với sự tàn khốc của vận mệnh, cô có thể im lặng tiếp nhận và thản nhiên đối mặt.
Khi rời khỏi căn hộ của Thượng Quan Lệ, Thụy Khắc cảm thấy ánh nắng hôm nay rất chói chang.
Anh giơ tay che lại, biểu cảm trên mặt không còn vẻ ngả ngớn phóng khoảng như mọi thường, hình như anh có chútkhông nỡ, thí dụ Thượng Quan Lệ rời khỏi giới giải trí, sau này ánh mắt của anh sẽ theo đuổi ai nữa đây?
Để giải quyết vụ việc này, anh lái xe đến gặp mấy người phụ nữ đó, không nằm ngoài tầm dự đoán, đều vấp phải sự ngăn cản.
"Tôi đến đây chỉ muốn nói với bọn họ một câu rằng, Đại Hoa thật sự sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng, vì vậy để bảo toàn danh dự của mọi người, tốt nhất đôi bên cùng lui một bước."
Anh đứng chờ ngoài cửa rất lâu, chỉ nhận được câu trả lời đồng ý một cách miễn cưỡng.
Trên mặt của người phụ nữ đó băng bó vải gạt một cách khoa trương, cười nhật: "Tôi không quan tâm đến tiền bồi thường gì cả, tôi cần Thượng Quan Lệ phải xin lỗi! Còn về tìm kiếm nóng gì đó, các người muốn rút thì rút đi."
Thụy Khắc vẫn ngăn cản được bước chuyển biến xấu của vụ việc.Như vậy vừa có thể bảo vệ Thượng Quan Lệ, cũng giúp được Nhan Ôn không hứng chịu chỉ trích.
Sau khi chị Hà nhận được tài liệu, lập tức nói với Nhan Ôn: "Thụy Khắc đích thật rất lợi hại, trong tình huống này vẫn có thể xử lý ổn thỏa với đổi phương!"
Xem ra cô thật sự cần học hỏi thêm Thụy Khắc thật nhiều.
"Thụy Khắc vì vụ việc này tắm mưa suốt bốn tiếng đồng hồ, đã bị bệnh rồi.” Giang Tùy An đặt điện thoại xuống bên canh
Nhan Ôn hơi giật mình: "Anh ấy.. Lần đầu tiên làm như vậy, hay là hồi trước đã có tiền lệ?"
Hiện tại trong tình trạng này, tổng giám nghệ sĩ đổi xử tốt với nghệ sĩ như vậy còn tồn tại sao?
"Theo sự hiểu biết của anh, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên, anh ấy luôn làm việc thận trọng, bo bo giữ mình, việc không cần ra mặt thì tuyệt đối không làm, lầnnày cũng khiến anh cảm thấy tò mò.” Giang Tùy An nghĩ lại phong cách làm việc trước kia của Thụy Khắc, thấp giọng lên tiếng.
Nhan Ôn chống cằm, thì thầm một mình: "Sao em cảm thấy, Thụy Khắc đối xử hơi khác biệt với Lệ Lệ?"
"Anh ấy vẫn chưa để lộ bất kỳ dấu vết nào cả."
"Có thể do em nghĩ nhiều chăng?” Nhan Ôn cười xòa, tạm thời gác suy nghĩ này lại, dù sao thì với tư cách là tổng giám nghệ sĩ, Thụy Khắc làm như vậy cũng có thể hiểu mà.
“Chị Hà, nếu chị có thời gian thì đi thăm nom Thụy Khắc, xem như an ủi hỏi thăm."
Nhan Ôn cảm thấy vụ việc này không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu cô là Tăng Giai Ninh, sẽ bỏ qua một cách dễ dàng ư?
Đây là cái cớ tốt nhất để khơi mào trận chiến đó.Chị Hà ngầm nghĩ rồi rút điện thoại ra, gọi vào số máy của Tân Vũ, Nhan Ôn ngồi cạnh cười nói: "Hiện giờ chị ấy sử dụng trợ lý của anh không hề khách sáo nữa roi."
Giang Tùy An chẳng nói gì thêm, tình hình này đã không còn xa lạ đối với anh, Tần Vũ là đối tượng không tệ, nếu bọn họ có thể tu thành chánh quả, anh sẽ chuẩn bị một phần quà mừng cưới hậu hình.
Bạn gái có lệnh, đương nhiên Tần Vũ phải xử lý xong công việc trong tay ngay tức thì, lái xe chạy đến nhà của Thụy Khắc.
Thế nhưng người mở cửa không phải Thụy Khắc, mà là một cậu bé trac bổn năm tuổi.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, quay lại hô lên một tiếng: "Ba ơi, ba có khách này"
Ba?
Tân Vũ bất ngờ nhìn Thụy Khác Quầntạp dề đi ra khỏi nhà bếp, thần sắc mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, xem ra đích thật bị bệnh không nhẹ.
Sau khi Tần vũ vào cửa, cậu bé đó liền ngoan ngoãn ngồi sang một bên tự chơi, anh ho nhẹ một tiếng: "Chủ tịch và phu nhân lo lắng cho tình trạng của anh, bảo tôi đến xem th..."
Thụy Khắc gật đầu, biết cũng không giấu giếm được: "Con trai của tôi, Tiểu Phong”
“Tôi là người đầu tiên trong công ty biết chuyện anh có con trai nhi!"
“Ừ." Thụy Khắc chưa hề nói với bất kỳ ai về bi mật này, giới giải trí hỗn tạp, anh không muốn đề lộ quả nhiều tin về gia đình của mình, đây cũng là vì bảo vệ Tiểu Phong
Thụy Khắc quay người lại đi vào nhà bếp, Tần Vũ liền chậm chạp tham quan căn phòng của anh ấy, trong đầu nghĩ đến lời dặn dò ngoài lề của chị Hà, ngóng xem Thụy Khắc có để lộ vết tích đặc biệt nào khôngNhưng trong phòng đều là đồ chơi và quần áo của trẻ em, chẳng nhìn thấy sự khác biệt gì cả.
“Thật ra, anh không cần phải làm vậy, tắm mưa lâu như thế, sức khỏe sẽ yếu đó."
“Tôi cũng hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết vụ việc, không ngờ lại đổ bệnh dễ dàng thế này." Thụy Khắc yếu đuối mỉm cười, đầu tóc rối bù chẳng ra kiểu dáng nào cả, trái lại lộ một cảm giác đẹp đẽ đặc biệt.
"Anh có cảm giác đối với Thượng Quan Lệ..."
“Nghĩ cái gì vậy! Con trai của tôi gần bốn tuổi rưỡi rồi!" Thụy Khắc ho một tiếng: “Tôi chỉ tán thưởng cô ấy, sợ cô ấy bị ảnh hưởng."
"Thật sao?" Tần Vũ tỏ rõ bộ dạng không tin: "Vậy còn mẹ của cậu bé đâu?"
Thụy Khắc im lặng.
Tần Vũ không hỏi thêm, ngồi xổm bêncạnh Tiểu Phong: "Ba của con bị bệnh, cần phải khám bác sĩ, con đi theo chú ra ngoài chơi một ngày có được không nào?"
"Con trai của tôi hơi nghịch ngợm, anh biết chăm sóc trẻ nhỏ sao?"
"Biết chứ.." Tần Vũ cảm thấy cậu bé này rất ngoan, cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, anh ẵm Tiểu Phong lên: “Anh hãy ngoan ngoãn đi chữa bệnh, đừng lây cho trẻ nhỏ."
Vì thế, Tần Vũ dẫn cậu bé trở về khu biệt thự Lan Đình.
Chị Hà nhíu mày, quan sát cậu bé xinh xắn, lắc đầu nghĩ thầm lần này không dễ xử lý, Thụy Khắc có con nhỏ, đương nhiên không có khả năng với Thượng Quan Lệ.
Sau đó cô liền chìm đắm vào niềm vui chăm sóc trẻ nhỏ.
Sau khi Nhan Ôn nghe xong quá trình của sự việc, vẫn kể lại với Thượng Quan Lệ, bao gồm cả nguyên nhân Thụy Khắcsinh bệnh.
Thượng Quan Lệ không thích nợ ân tình của người khác, lập tức ngụy trang và chạy tới nhà của Thụy Khắc, nếu anh đổ bệnh vì cô, thì đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm.
"Cô! Cô đến đây làm gì!" Thụy Khắc thoạt nhìn liền nhận ra Thượng Quan Lệ đang đội mũ và đeo khẩu trang, lôi cô vào nhà: “Nếu bị phóng viên chụp được sẽ gặp phiền toái nữa đó.”