Người này là ông nội của Giang Tùy An, còn là người sáng lập cả tập đoàn Giang thị, dù là nhân vật lớn trên thương trường hay chính khách gặp ông ấy cũng phải nể mặt nể mũi.
Huống chi tép riu như bọn họ...
Ông lão Giang lại đá tiếp anh ta một cú, tác phong hành động của ông lão Giang luôn nhanh chuẩn hung, dù người bị ông đánh là ai đi chăng nữa, đều nhận định kẻ đó xứng đáng bị đánh. “Không phục phải không? Tôi để cậu phục!” Nói xong, ông lão Giang nháy mắt với một vệ sĩ đằng sau.
Vệ sĩ lập tức đi ra đại sảnh, dẫn theo một người đàn ông, người đàn ông đó chính là kẻ hỏi đường đi với Nhan Ôn vào ngày hôm đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy kẻ đó, sắc mặt của
Lý Vĩ đột nhiên trở nên trắng bệch.
Làm thế nào anh ta cũng chẳng thể ngờ được, ông lão Giang lại tìm ra được hắn ta.
Ống kính của đám phóng viên chĩa thẳng lên gương mặt của người đàn ông, chụp lấy chụp để “Nói đi, ai mua chuộc cậu.” Ông lão Giang nhìn tên hiềm nghi đó, lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông rụt rè ngẩng đầu, dõi nhìn đảm phóng viên ở đây, ánh mắt lại nhìn sang Nhan Ôn và Lý Vĩ đang đứng trên sân khấu, vẫn không chịu lên tiếng. “Nói!” Ông lão Giang nổi nóng, rống lên một tiếng. “Là Lý... Lý Vĩ. Người đàn ông quỳ sụp xuống đất: “Anh ta cho tôi năm trăm ngàn, muốn tôi phối hợp anh ta hãm hại Nhan Ôn, tôi... tôi không ngờ vụ việc sẽ thành ra thế này” “Nguyên nhân gì mà anh ta phải làm như vậy?” “Vì để người tình của anh ta Hề Mạn được đóng vai nữ chính, anh ta cần ép Nhan Ôn rời khỏi.” Người đàn ông đó biết mình đã đi vào đường chết, dưới sự bất lực đã thuật lại toàn bộ câu chuyện mà hắn ta biết: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi, số tiền đó tôi vẫn chưa đụng tới.” “Mấy người đánh anh ta đều do tôi liên hệ, bị tấn công bị đánh đều do Lý Vĩ tự thiết kế “Nghe rõ hết chưa? Đây mới là sự thật, may thay tên cặn bã này không phải là người của nhà họ Giang, nếu không, tôi nhất định chính tay đánh chết nó." Ông lão Giang nạt nội.
Hiện trường hoàn toàn bị ông lão Giang trấn áp, vẻ uy nghiêm khí phách của ông khiến phóng viên có mặt đều nín thở. “Tên Lý Vĩ này xem như toi đời, tính toán nhiều như vậy, cuối cùng lại bị đổi vai, bị ông lão Giang vạch trần chẳng thể phản bác, mưu hại Nhan Ôn? Thật không biết tự lượng sức mình.” “Lần này anh ta bị vả, lật tẩy bộ mặt thật, sau này chắc không còn mặt mũi ở lại giới giải trí kiếm cơm nữa. “Sau này sẽ không có đạo diễn và nhà sản xuất nào mời anh ta đóng phim nữa, tâm tư thật độc ác quá đi. “Suýt chút nữa bị hắn ta lừa gạt rồi, may thay sự thật đã làm sáng tỏ, mọi người đều biết sự thật, sẽ không đổ oan cho Nhan Ôn nữa." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tất cả hành vi của Lý Vĩ đều bị phóng viên dùng ống kính ghi lại, vốn tưởng anh ta là người bị hại trong toàn bộ vụ việc, ngây thơ vô tội thế kia, sự thật bây giờ càng khiến anh ta giống như con chuột cống qua đường.
Những âm mưu tính toán đều bị lật tẩy, Lý Vĩ cúi gằm đầu, mặt không cảm xúc. “Để cậu ta tự giải thích với cảnh sát đi. Ông lão Giang giơ tay, Lý Vĩ bị đảm vệ sĩ lôi ra ngoài giao cho cảnh sát, còn chiếc xe lăn, vốn không cần thiết, bởi vì anh ta vốn lành lặn chẳng bị thương gì cả. truyện ngôn tình
Hề Mạn đứng như trời trồng tại chỗ, dõi nhìn Lý Vĩ bị người khác lôi đi một cách nhếch nhác, nước mắt của cô ta đã làm nhòe mắt, nghiêng đầu sang một bên, giả vờ chẳng nhìn thấy gì cả.
Cô ta muốn dùng cách thức này để duy trì một chút tôn nghiêm còn sót lại cho Lý Vĩ.
Sau khi màn kịch này kết thúc, đảm phóng viên đều cảm thán sóng gió trong giới giải trí. “Con người như Lý Vĩ được làm ảnh để và nhận giải ư? Thật nực cười.” Đám phóng viên vừa tức vừa bực, cảm thấy Lý Vĩ hồi trước lừa gạt mọi người quá đáng. "May thay Đại Hoa làm ăn gọn gàng, điều tra toàn bộ vụ việc ra ngô ra khoai, nếu không chẳng biết bao nhiêu người vô tội bị liên lụy vào đây. “Nhưng người vô tội nhất chính là Nhan Ôn, rõ ràng cố gắng đóng phim thế kia mà lại bị kẻ khác bôi nhọ, xem ra, làm nữ diễn viên thật cực nhọc, tinh thần cũng chịu đựng áp lực cực đại.
Đám phóng viên từng gọi điện cho Nhan Ôn, từng chỉ trích Nhan Ôn đều tỏ vẻ hối lỗi.
Thế nhưng Nhan Ôn không cần lời xin lỗi của bọn họ, cô chỉ đang làm việc mình cần làm mà thôi, Nhan Ôn cúi người chào mọi người, sau đó bước tới bên cạnh ông lão Giang.
Ông lão Giang để Úc Nam ở lại dọn dẹp vụ việc, dùng thân phận ông nội của Giang Tùy An dẫn Nhan Ôn rời khỏi buổi họp báo.
Sau khi giải quyết vụ việc xong xuôi, Nhan Ôn không giống với các nữ ngôi sao khác, khóc lóc thút thít để lấy lòng thương cảm, cô vẫn duy trì sự bình tĩnh và im lặng hàng ngày, khiến bên ngoài càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. “Nhan Ôn chịu uất ức lớn như vậy mà vẫn bình tĩnh thế kia, tôi thật sự bái phục cô ấy. “Nhan Ôn chưa bao giờ khiến người hâm mộ chúng tôi thất vọng, cô ấy luôn ưu tú thế kia, hoàn hảo thế kia. “Xem đi, đây chính là sự thật, Lý Vĩ chính là một tên tiểu nhân gian trá, hi vọng loại người như anh ta mau chóng cút khỏi giới giải trí. “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt và nhận quả báo thôi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sau khi kết thúc buổi họp báo, tin tức rải khắp mọi nơi, nhưng không phải khiển trách Nhan Ôn, mà vì thanh minh đính chính cho cô. “Tất cả đều do Lý Vĩ tự biên tự diễn!” “Điểm lại năm sự kiện lớn về việc Nhan Ôn bị vu oan!” “Giới giải trí rốt cuộc vẫn còn công đạo thiên lý hay không?”
Bởi vì vụ việc lần này liên đới quá rộng, người bị ảnh hưởng cũng rất nhiều, nên các phóng viên đều vô cùng quan tâm, bây giờ sự thật được làm sáng tỏ, mọi người càng có lời khen ngợi dành cho biểu hiện bình tĩnh của Nhan Ôn, khen ngợi cô là một diễn viên tốt nghiêm túc với nghề.
Đồng thời phản ứng đối phó lời bôi nhọ càng xứng đáng để tất cả mọi người trong giới giải trí học hỏi, sự thật thì sẽ tự sáng tỏ,
Nhan Ôn dùng sự điềm đạm của mình nhận được tràng pháo tay ủng hộ của khá nhiều người.
Thật ra Giang Tùy An luôn đứng ở dãy sau của buổi họp báo, nguyên nhân không lộ diện trên sân khấu vì anh không kiềm chế được sự căm ghét đối với Lý Vĩ, có thể sẽ đánh anh ta tàn phế ngay tại chỗ, nên sau khi ông lão Giang dẫn Nhan Ôn rời khỏi buổi họp báo, anh liền chạy tới bãi đỗ xe, lái xe đón hai người rời khỏi.
Trên đường về nhà, Nhan Ôn ngồi ở ghế phụ, vẫn không lên tiếng hỏi tại sao.
Giang Tùy An quan sát biểu cảm của cô, lại nhìn sang ông lão Giang đang ngồi ở dãy sau, nói: “Thật ra thân phận của ông nội... “Là ông không cho cháu nó nói! Cũng là ông tự tung tự tác chạy tới đoàn phim. Ông lão Giang ngồi ở đằng sau buồn bực thốt ra một câu, cũng chẳng biết đang giải thích với ai.
Trong lòng ông cảm thấy Nhan Ôn là đứa cháu dâu không tồi, nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó...
Đột nhiên ông lão Giang ý thức được điều gì đó, ông đẳng hằng: “Hai cháu đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi, định khi nào sinh con?”
Cái này...
Ông lão Giang vừa dứt lời, Nhan Ôn hơi sững sờ, vài giây sau mới bình tĩnh trả lời: “Chúng cháu đã lên kế hoạch xong xuôi, chờ đóng xong bộ phim này đã “Thật sao!” Ông lão Giang thoáng chốc trở nên vui mừng khôn xiết, vỗ đùi nói liên tục ba chữ tốt.