Tăng Nhĩ Ngọc không còn là người để mặc kẻ khác bóp nắn ra sao như trước kia nữa, sau khi nghe thấy Nhan Nhu thốt ra những lời này, sắc mặt chẳng hề thay đổi, mà bình tĩnh trở lại trong vòng vài giây.
Bây giờ bà là người quản lý nhà họ Nhan, tuyệt đối không thể để tiểu nhân gian trả lừa bịp qua mặt. “Phu nhân, cô hai mang thai rồi, nên ông lão mới đón cô ấy về đây” Người làm thấy bầu không khí áp bức, nên đánh bạo lên tiếng giải thích.
Mang thai ư?
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn kĩ lại Nhan Nhu, hình như so với lúc rời khỏi nhà họ Nhan, cô ta mập mạp hơn một chút, thế nhưng...
Bà nghiêng đầu hỏi người giúp việc: “Thật sự mang thai ư? Hay là tìm cớ, muốn trở về nhà họ Nhan?”
Người giúp việc sững sở, không biết nên trả lời ra sao cho phải lẽ.
Lúc này ông lão Nhan nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, bèn cầm cây gậy đi ra: “Nhĩ Ngọc à, con đừng nghĩ ai cũng xấu xa thế chứ.”
Nhan Nhu cúi đầu, tỏ vẻ uất ức, nếu như là trước kia, cô ta chắc chắn sẽ nhe nanh múa vuốt lý luận với Tăng Nhĩ Ngọc rồi, nhìn trước mắt thì cô ta quả thật thay đổi rất nhiều. “Ba, không phải con suy đoán cô ta, mà lúc trước đã thỏa thuận rõ ràng rồi, nhà này do con làm chủ, vả lại cô ta đã bị ba đích thân mở miệng đuổi ra khỏi nhà, bây giờ để cô ta trở về nhà họ Nhan, có phải không thích hợp cho lắm? Con hiểu dù sao cô ta cũng là cháu gái của ba, ba thương xót nó, cũng đâu cần thiết phải dẫn về nhà họ Nhan? Tìm một nơi yên tĩnh ngoài kia, chẳng phải càng thích hợp cho việc dưỡng thai sao?" “Cái này.. “Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu biết ý của dì, do cháu lầm lỗi trước tiên, cháu đi là được.” Nhan Nhu tiến lên trên hai bước, luôn miệng bảo phải rời khỏi nhà họ Nhan, nhưng đột nhiên loạng choạng té ngã. “Mau! Mau xem thử cháu nó thế nào!” Ông lão Nhạn nôn nóng bước tới, bảo người giúp việc đỡ Nhan Nhu dậy, sau đó nhìn Tăng Nhĩ Ngọc bằng ánh mắt đầy hàm ý, lắc đầu rời khỏi.
Tăng Nhĩ Ngọc lắc đầu, bước vào căn phòng của mình, bà biết Nhan Nhu sẽ không dễ dàng thay đổi tính cách, và lần này trở về sẽ chuẩn bị đầy đủ, chẳng những biết che giấu suy nghĩ chân thật, mà còn mang thai... Điều ông lão Nhan quan tâm nhất chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Nhan, hiện giờ trong tay Nhan Nhu có lá bài chủ chốt để nắm bắt ông lão Nhan, sự bình yên của nhà họ Nhan chấm dứt tại đây. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ông lão Nhan lập tức gọi bác sĩ gia đình tới đây, xác định Nhan Nhu và đứa trẻ không sao rồi thì sắp xếp để cô ta nghỉ ngơi, sau đó bước tới trước mặt Tăng Nhĩ Ngọc. “Nhĩ Ngọc à, hiện giờ tình hình trong nhà, ba biết ba không nên lên tiếng, nhưng Tiểu Nhu nó. Cháu nó một mình làm sao nuôi nấng đứa trẻ? Cứ để nó trở về nhà họ Nhan đi.” “Chẳng phải ba đã dẫn nó về rồi sao? Con nói gì còn quan trọng ư?”
Nói rồi Tăng Nhĩ Ngọc quay lưng rời khỏi, nói tiếp cũng vô ích.
Sau đó, bà gọi điện cho Nhan Ôn. “Tiểu Ôn, Nhan Nhu được ông nội của con dẫn về nhà họ Nhan, con có biết chuyện này không?" Tăng Nhĩ Ngọc cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, mẹ con cô chịu biết bao cay đẳng mới có được ngày hôm nay, nhưng Nhan Nhu rơi vài giọt lệ trước mặt ông lão Nhan là lập tức được quay trở lại nhà họ Nhan, hiện thực này khiến Tăng Nhĩ Ngọc chẳng thể nào chấp nhận được.
Dường như cả thế giới đều đang làm khó hai mẹ con cô. “Vâng, Nhan Kiệt đã nói cho con biết rồi.” “Mẹ vừa hay tin Nhan Nhu vì mang thai, nên được trở về nhà họ Nhan, mẹ thấy cô ta đang muốn cậy vạo đứa con trong bụng, lại khiến nhà họ Nhan trở nên rối ren cho mà xem.” “Mẹ, mẹ đừng căng thẳng quá, thả lỏng đôi chút, cứ tới công ty làm việc bình thường, tránh xa Nhan Nhu một chút là ổn, con và Tùy An cũng sẽ không bị cô ta gài bẫy đâu, mẹ cứ yên tâm.
Nghe lời an ủi của Nhan Ôn, Tăng Nhĩ Ngọc thở dài ngồi xuống cạnh giường, bình phục cơn sóng trong lòng: “Vậy được rồi...”
Ngoại trừ tiếp nhận, bà cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. “Không cần cãi vã với cô ta, cũng chẳng cần đếm xỉa cô ta, cô ta muốn lợi dụng nước mắt và đứa con để đóng phim khiêu khích mối quan hệ giữa mẹ và nhà họ Nhan thì cứ xem cô ta là không khí.
Tăng Nhĩ Ngọc hồi tưởng lại dáng vẻ nước mắt chực trào của Nhan Nhu thì gật đầu đồng ý: “Được, mẹ hiểu rồi, hồi trước do mẹ quá yếu đuối, mới khiến việc trở nên tồi tệ thế này, sau này sẽ không nữa, mẹ sẽ chăm sóc tốt bản thân, chống đỡ gia đình, bảo vệ cho con.” “Vâng... Mẹ, có việc này con muốn thông báo cho mẹ biết.” Nhan Ôn cười nói: “Sau khi mẹ nghe xong, đừng quá kinh ngạc. “Chuyện gì vậy? Đồng tin tức đó ngoi lên hàng ngày, còn có chuyện gì mà mẹ chưa biết ư?” “Mẹ có cháu ngoại rồi.” Bàn tay của Nhan Ông đặt lên vùng bụng, nhẹ giọng lên tiếng. “...Cái gì?” Tăng Nhĩ Ngọc sững sờ, e sợ mình vừa nghe nhầm: “Con vừa nói gì?” “Con bảo mẹ sắp làm bà ngoại rồi, có cháu ngoại rồi.” Nhan Ôn dịu dàng lặp lại một lần nữa. “Nhưng chẳng phải tin tức. “Đổng tin tức đó để về sau con giải thích với mẹ, chuyện con mang thai mẹ đừng nói cho ai biết, đợi thời cơ chín mùi con sẽ công khai” Nhan Ôn dặn dò tỉ mỉ với Tăng Nhĩ Ngọc: “Không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi đi. “Được, mẹ hiểu rồi, con mau ngủ đi, chú ý sức khỏe đấy.” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Sau khi cúp máy, Tăng Nhĩ Ngọc vui mừng khôn xiết.
Nhan Ôn dựa vào ghế sofa, đặt chiếc điện thoại sang một bên, nghiêng người nằm vào lòng của Giang Tùy An: “Nhan Nhu tốn bao công sức để trở về nhà họ Nhan, nhất định không ngồi yên được đầu, chuyện đầu tiên cô ta cần làm e rằng chính là tổng cổ mẹ em ra khỏi nhà.” “Yên tâm, cô ta chẳng mưu tính được ai cả.” Giang Tùy An giúp Nhan Ôn xoa bóp nhẹ nhàng.
Nhan Ôn gật đầu, có Giang Tùy An bên cạnh, cô cần lo lắng sao?
Đêm khuya, hai người cùng nằm trên chiếc giường đôi, nhưng Nhan Ôn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái, ngủ không được, đột nhiên có một đôi tay vòng qua ôm eo của cô: “Đừng động đậy nữa." “Sao nào?” Cô quay đầu, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với Giang Tùy An, đáy mắt anh tràn đầy cơn dục vọng. “Anh không muốn tổn hại tới em và bé cưng, ngoan, ngủ đi nào. Cơ thể của cô vừa ghé sát, liền khiến Giang Tùy An không thể bình tĩnh, cơ thể anh như bị lửa thiêu đốt
Cánh tay của anh ôm Nhan Ôn thật chặt, để cô không thể nào cựa quậy được nữa.
Nhan Ôn đột nhiên hiểu ra ý của anh, sắc mặt đỏ bừng: “Hay là chúng ta chia ra ngủ?” “Không cần, chỉ cần em ngoan ngoãn vào giấc, đừng động đậy." Giang Tùy An kiên trì lên tiếng, anh đang cố gắng hết sức khống chế cảm giác trong lòng. “Nhưng mà, chờ em bé ra đời vẫn còn tận mấy tháng trời, anh cứ nhẫn nhịn thế ư?" Nhan Ôn không biết phải giải quyết ra sao.
Giang Tùy An không trả lời, mà càng ôm cô chặt thêm một chút, vốn dĩ anh không phải là con người có dục vọng mãnh liệt thế này, nhưng từ khi đến với Nhan Ôn, anh cứ không kiềm chế được ham muốn.
Nhan Ôn ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Thấy cô ngủ say, Giang Tùy An rón rén đi vào nhà tắm dội nước lạnh, mới khiến mình bình tĩnh trở lại, trở về phòng ngủ nhìn người yêu thương nằm ngủ ngon giấc trên chiếc giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.