Nghĩ đến đây, Khả Lan vòng tay ôm eo anh, tựa vào trong ngực anh, trong mũi thoang thoảng mùi cơ thể cùng với mùi thuốc lá trên người anh.
"Anh hút thuốc?" Khả Lan nhỏ giọng hỏi.
Hình như Cố Thành Viêm có thói quen hút thuốc, mặc dù cô chưa bao giờ thấy anh hút thuốc nhưng cô có thể ngửi thấy.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, hơi ngừng lại, rồi gật đầu "ừ" một tiếng, thừa nhận có hút thuốc lá.
Đảng phái tranh giành quá mức kịch liệt làm anh phiền lòng.
Khả Lan nghe anh trả lời, vội vàng từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn về phía anh, lúc nhìn thấy chân mày của anh nhíu chặt thì cảm thấy lo lắng trong lòng.
Cô không biết trong đầu anh chứa bao nhiêu thứ nhưng trong ấn tượng của cô Cố Thành Viêm luôn để chuyện buồn trong lòng chưa bao giờ nói ra.
Bây giờ Cố Thành Viêm hút thuốc nhất định là trong lòng có chuyện.
Chần chừ, Khả Lan lại nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, đừng buồn."
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, chân mày vốn dĩ nhíu chặt liền thả lỏng, không ngờ cô sẽ nói những lời này.
Im lặng.
Khả Lan giùng giằng từ trong lòng anh ra ngoài, ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh.
Đột nhiên bị cô hôn, khuôn mặt vốn dĩ cương nghị dần dần thay đổi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh trong lòng cảm thấy hứng thú.
Sau đó cô lại đưa tay vòng chắc cổ anh, hôn lên môi anh một cái.
Cố Thành Viêm không ngờ Khả Lan sẽ hôn hai cái làm cả người anh cứng ngắc, sau đso lại cúi đầu nhìn Khả Lan.
"Sao em lại làm như vậy?" Anh trầm giọng hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.
Khả Lan nghe anh nói, nở nụ cười....khanh khách, đôi tay vòng quanh cổ anh nói: "Không thích sao?" Dứt lời Khả Lan dần dần buông tay ra.
Cố Thành Viêm đột nhiên dùng sức ôm Khả Lan vào lòng.
Hai người áp sát vào nhau.
Lục Hiểu Phong đang lái xe, lúc này nhìn thấy động tác của Cố Thành Viêm và Khả Lan, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người sự tồn tại của cậu ta.
Ngay lập tức Khả Lan khẽ run lên, vội vàng đẩy Cố Thành Viêm ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Động tác của Khả Lan khiến sắc mặt Cố Thành Viêm bỗng nhiên trầm xuống, anh nghiêng đầu nhìn Lục Hiểu Phong đang lái xe, trong lòng tức giận, không lên tiếng, trong lòng đã quyết tâm sau này không dung túng cấp dưới không biết lớn nhỏ như vậy nữa.
Xe chạy thẳng đến trụ sở của quân đội, dừng lại trước nhà họ Cố.
Khả Lan và Cố Thành Viêm xuống xe, Lục Hiểu Phong liền vội vàng chạy đi giống như chạy trốn.
Ở nhà họ Cố bởi vì chuyện Lương Tú Ly chết, ông bà Cố đối với Khả Lan dù sao cũng hơi chán ghét, ánh mắt bà Cố nhìn Khả Lan đã không còn giống như lúc trước.
Sắc mặt ông Cố càng thêm âm trầm.
Về phần những người khác, sau năm mới lại bắt đầu khôi phục công việc như lúc đầu.
Nhà họ Cố lại trở nên yên tĩnh như trước.
Khả Lan và Cố Thành Viêm vừa mới vào nhà, anh đột nhiên xoay người ép cô vào góc tường, cúi đầu hôn môi cô.
Khả Lan theo bản năng từ chối anh, ở đây là phòng khách.
Đôi tay anh ôm cô, căn bản không cho cô tránh ra, Khả Lan chỉ còn cách vòng tay ôm eo anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Trong giây lát.
"Khụ......Khụ....."
Trong nhà vang lên giọng ho khan, bà Cố đứng trong phòng khách nhìn hai người trẻ tuổi.
Tuy nói Lương Tú Ly chết đi không thể trách Khả Lan nhưng sau khi Lương Tú Ly chết Khả Lan liền tiến vào Lương Thị.
Bây giờ bà không thể nhìn rõ rốt cuộc Lâm Khả Lan này là cô gái thế nào.
Mặc dù bà cảm thấy tiểu Viêm thích là được nhưng mà Lâm Khả Lan quá phức tạp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan, Khả Lan vội vàng đẩy anh ta, theo tiếng ho nhìn lại thấy bà Cố đang đứng cách đó không xa.
Mặc dù sắc mặt bà Cố bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng có chút không vui.
"Tiểu Viêm, mấy ngày nay ông Lương ở bệnh viện, cháu có thời gian rảnh thì hãy tới thăm ông ấy." Bà Cố trầm giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm cũng không nói thêm gì với Cố Thành Viêm và Khả Lan.
Rốt cuộc là chuyện của người trẻ tuổi, bà không thể quản nhiều được.
"Vâng."
Cố Thành Viêm nghe bà Cố nói liền trầm giọng trả lời bà.
Mấy ngày nay anh không tới bệnh viện thăm ông Lương chủ yếu là bởi vì di chúc của Lương Tú Ly phá hư quan hệ của Cố Thành Viêm và ông Lương.
Bây giờ bà nội mở miệng đoán chừng cơn giận trong lòng ông Lương đã dần dần tiêu mất.
Sau khi Cố Thành Viêm gật đầu đồng ý với bà Cố, bà Cố liền quay đầu bỏ đi.
Trong nhà lại yên tĩnh như thường. Khả Lan trở thành cổ đông của Lương Thị cũng đảm nhận một chức vụ ở Lương Thị.
Nhưng phần lớn là chức vụ nhàn rỗi, mỗi ngày Khả Lan đều đối mặt với một ít tài liệu vô dụng.
Lương Thị nhìn như bình ổn nhưng cũng có phe phái tranh chấp kịch liệt.
Một phái đứng đầu là Lâm Khải Nghiệp, phái còn lại chính là Lương Bảo Nhi.
Hai người đều tranh giành vị trí chủ tịch.
Nhưng bởi vì Lâm Khải Nghiệp lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm nên được đề cử làm chủ tịch nhưng Lương Bảo Nhi vẫn không buông tha vị trí này.
Lúc này Khả Lan không muốn tranh chấp chỉ làm công việc nhàn rỗi của mình, yên lặng theo dõi biến hóa.
Cho đến một ngày, Lương Thị lại tổ chức cuộc họp cổ đông lần nữa, cuộc đấu tranh giữa Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp trở nên kịch liệt, hai người đều vì vị trí chủ tịch mà tranh chấp gay gắt.
Thực lực hai người ngang nhau, không thể phân cao thấp, cổ đông của Lương Thị vẫn giữ thái độ như lúc đầu.
Hình như Lương Bảo Nhi bị ép tới mức nóng nảy, không nói gì liền kéo Khả Lan từ trong đám người ra.
"Tôi cho rằng Lâm Khả Lan thích hợp với vị trí chủ tịch của Lương Thị hơn Lâm Khải Nghiệp." Giọng nói của Lương Bảo Nhi không nhanh không chậm, hình như đã sớm tính toán.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói, cả người ngây ngẩn, há miệng muốn nói nhưng một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Lương Bảo Nhi đề cử cô làm chủ tịch?
Vì muốn đấu với Lâm Khải Nghiệp?
"Lâm Khả Lan đã từng được chọn làm ảnh bìa trên tạp chí kinh tế, đã từng nhiều lần làm từ thiện ở Hàng Châu, lại nắm trong tay 35% cổ phần, nên giữ chức chủ tịch." Lương Bảo Nhi nói xong lời cuối cùng ánh mắt quét khắp phòng.
Thấy không ít người gật đầu, trong lòng Lương Bảo Nhi từ từ suy tính.
Nếu như Khả Lan đảm nhận chức chủ tịch, Lâm Khải Nghiệp nhất định sẽ tranh giành với Khả Lan.
Đến lúc đó cô ta có thể nhìn Lâm Khả Lan và Lâm Khải Nghiệp càng đấu đến hai bên đều bị thương.
Lương Bảo Nhi đề cử Lâm Khả Lan làm chủ tịch, sau khi người của hội đồng quản trị suy tính, một số người cảm thấy Khả Lan chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề giữa Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp.
Bởi vì Khả Lan thích hợp mọi người liền đồng ý để Khả Lan làm chủ tịch.
Khả Lan còn chưa chuẩn bị tinh thần đã được bỏ phiếu thông qua.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan ngồi lên vị trí chủ tịch, ý cười trong mắt tràn đầy, Lâm Khải Nghiệp vì không giành được vị trí chủ tịch, dùng sức đập xuống bàn tỏ ý tức giận.
Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ không biết phải làm sao.
"Chúc mừng chị." Sau khi mọi người bỏ phiếu liền rời đi, Lương Bảo Nhi đi tới trước mặt chúc mừng Khả Lan.
Mặc dù Lương Bảo Nhi hận Khả Lan nhưng quyết sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Mặc dù bây giờ Lâm Khả Lan làm chủ tịch nhưng cô ta nhất định sẽ khiến chuyện Lâm Khả Lan làm chủ tịch trở nên không đơn giản.
Đột nhiên nhận được lời chúc mừng của Lương Bảo Nhi khiến Khả Lan liền giật mình.
Cô bị Lương Bảo Nhi đề cử làm chủ tịch, nguyên nhân trong này nhất định không đơn giản.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không nhìn ra tại sao Lương Bảo Nhi lại muốn cô làm chủ tịch, để cô nắm giữ quyền năng lớn như vậy.
Nghĩ đến đây Khả Lan lại nở nụ cười yếu ớt trả lời Lương Bảo Nhi "Đừng khách khí." Dứt lời Khả Lan xoay người muốn bỏ đi.
Lương Bảo Nhi bỗng nhiên đưa tay ngăn cản Khả Lan.
"Chị, hôm nay chị nhận chức không bằng mời em đi ăn một bữa cơm đi."
Lương Bảo Nhi nói tới đây, đưa tay nắm tay Khả Lan.
Hình như vô cùng muốn Khả Lan mời cô ta ăn cơm.
Khả Lan đưa tay muốn đẩy tay Lương Bảo Nhi ra, Lương Bảo Nhi lại tăng sức lực trong tay,vẫn lặp lại câu nói kia khiến Khả Lan mời cô ta đi ăn cơm.
Khả Lan không chống được chỉ có thể mời Lương Bảo Nhi ăn cơm.
Sau khi rời phòng họp đã là buổi trưa, sau khi nói cấp dưới không cần mua cơm liền mời Lương Bảo Nhi đi ăn cơm.
Lương Bảo Nhi lại cùng Khả Lan đi tới nhà hàng tây.
Bữa ăn bắt đầu.
Lương Bảo Nhi ngồi đối diện Khả Lan, nhẹ nhàng nâng ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn Khả Lan, khẽ cười nói: "Bây giờ chắc chị rất hài lòng, không cần quá để ý tới em." Lương Bảo Nhi nói tới đây liền một hơi uống cạn.
Lời nói của Lương Bảo Nhi khiến Khả Lan hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời nhưng lại thôi, không để ý tới.
Để ý hay không để ý tới đây đều là chuyện của cô, lúc đầu cô gọi Lương Bảo Nhi liền khiến Lương Bảo Nhi chán ghét.
Bây giờ cô không để ý tới Lương Bảo Nhi là đương nhiên.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan không trả lời, khuôn mặt vốn dĩ nở nụ cười dần dần trở nên khó coi.
Sau đó cô ta lại bắt đầu cắt thịt bít tết nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh người Khả Lan.
"Khi nào chị sẽ tổ chức hôn lễ?" Giọng nói của Lương Bảo Nhi hơi đổi, nhớ lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, xem như kết hôn nhưng lại không có một hôn lễ hoàn chỉnh.
Lương Bảo Nhi đột nhiên nhắc tới hôn lễ khiến Khả Lan ngây ngẩn cả người.
Khả Lan cũng rất nhức đầu về chuyện hôn lễ, nhưng cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, bây giờ chưa muốn tổ chức hôn lễ.
Cân nhắc, Khả Lan không vội trả lời Lương Bảo Nhi, mà ngồi một bên lo ăn.
Cô biết đối với Cố Thành Viêm hôn lễ không phải việc khó nhưng bây giờ chủ yếu là Khả Lan chưa muốn tổ chức hôn lễ.
Không khí nhất thời trở nên đè nén, Khả Lan không lên tiếng Lương Bảo Nhi cũng không lên tiếng nữa.
Lát sau.
Lương Bảo Nhi khẽ nở nụ cười.
Cười nhạo Khả Lan, gả cho Cố Thành Viêm ngay cả hôn lễ cũng không có, vậy thì làm sao có thể xem là vợ của thủ trưởng.
Đối với Cố Thành Viêm mà nói lúc đầu bị ép cưới nên chỉ muốn tìm một bình hoa mà thôi.
Ban đầu nếu như không có người ép Cố Thành Viêm, làm sao Khả Lan có thể làm vợ Cố Thành Viêm.
Chẳng qua Lâm Khả Lan cũng chỉ được như thế thôi.
Ngay cả hôn lễ cũng không có.
Lương Bảo Nhi còn đang cười nhạo Khả Lan; trong lòng Khả Lan còn đang chần chừ, phải tới lúc nào mình mới có thể kết hôn với Cố Thành Viêm.
Cô là phụ nữ cũng mong muốn có hôn lễ hoành tráng.
Nhưng cô bị ràng buộc quá nhiều.