• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người tản đi.

Cố Thành Viêm xoay người đi tới trước mặt Khả Lan, sắc mặt hơi trầm xuống, đưa tay, bế người lên.

Trời đất quay cuồng, đôi tay Khả Lan ôm chặt cổ anh.

"Sao vậy?" Khả Lan nhỏ giọng hỏi, tuy nói tất cả mọi người đều đã giải tán, nhưng mọi người còn chưa đi xa.

Đột nhiên bị ôm như vậy, nếu người lớn nhìn thấy, sẽ không tốt.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu lại, trầm giọng trả lời: "Đau chân, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đều không lên tiếng, không đau sao?"

Giọng nói Cố Thành Viêm chậm rãi, trong giọng nói còn kèm theo một chút tức giận.

Anh không thích, cô cái gì cũng không nói, cái gì cũng tự mình nghĩ, mình làm.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhớ lại Cố Thành Thấm, cô nghĩ không ra, mình đắc tội Cố Thành Thấm chỗ nào.

Bởi vì Lương Bảo Nhi?

Không.....Cố Thành Thấm không giống như loại người có thể dễ dàng bị Lương Bảo Nhi sai bảo!

Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trả lời Cố Thành Viêm: "Vừa rồi cả nhà anh đều ở đây! Sao em lại không biết xấu hổ chứ." Khả Lan nhỏ giọng giải thích với Cố Thành Viêm.

Ngay trước mặ cả nhà, làm nũng chuyện bị thương ở chân.

Không phải là cô tự tìm họa sao!

Vốn dĩ nhà họ Cố không tiếp nhận thân phận của cô, lại làm nũng trước mặt mọi người.

Sắc mặt người lớn nhìn cô, càng khó coi hơn......

Cố Thành Viêm ôm người đi lên lầu, nghe thấy Khả Lan giải thích xong, hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cô hồi lâu, chợt dừng bước, trầm giọng nói: "Mặc kệ là chuyện gì, em đừng để trong lòng, nói ra, em và anh cùng giải quyết."

Vẻ mặt của anh kiên định, mong đợi hai mắt tối tăm, nhìn cô chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, cô lại khẽ đảo mắt, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Em biết rồi." Khả Lan nhỏ giọng trả lời Cố Thành Viêm, cúi đầu, không nhìn ánh mắt của anh.

Cô rũ hai mắt, trong đầu rối loạn, đầu ngón tay khẽ run.

Muốn hỏi nghi ngờ trong lòng, nhưng lại không dám hỏi.

Cô sợ biết được đáp án không mong muốn.

Rồi sau đó......

Cố Thành Viêm ôm Khả Lan lên lầu, vào phòng.

Anh thả người lên giường, sau khi xoay người tìm thuốc, ngồi bên mép giường, đưa tay nắm chân Khả Lan, cởi giày, lúc nhìn thấy chân Khả Lan chỗ xanh chỗ tím thì nhíu mày.

"Trật chân, anh giúp em bẻ lại, đau thì kêu lên." Cố Thành Viêm trầm giọng nói với Khả Lan, nếu cô đau thì kêu lên.

Khả Lan nghe anh nói như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, tuy nói người nhà họ Cố đã đi hơn phân nửa, nhưng lúc này nhà họ Cố vẫn còn người lớn ở nhà.

Nếu cô đột nhiên kêu lên, làm kinh động đến ông Cố sẽ không tốt lắm.

Vẫn là khẽ cắn môi dưới.

Cố Thành Viêm không nghe thấy cô trả lời, vốn dĩ hai mắt nhìn chân cô, ngước lên nhìn Khả Lan, chân mày khẽ nhíu.

Khả Lan nhìn thấy Cố Thành Viêm ngẩng đầu, vẻ mặt hơi dừng lại, lúc này kịp phản ứng, vội vàng trả lời: "Em biết rồi." Dứt lời, dưới chân cô liền truyền tới cảm giác đau nhói.

Khả Lan hít vào một hơi, miệng khó có thể khống chế "Uhm......"

Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng của Khả Lan, vẻ mặt hơi trầm xuống, môi mỏng mím chặt, bàn tay nhẹ nhàng buông chân Khả Lan ra.

Khả Lan cảm thấy đau đớn dưới chân giảm đi một chút, khẽ thở dốc, còn chưa hoàn hồn, dưới chân liền đau đến tan nát lòng.

Cố Thành Viêm dùng sức, đem bàn chân bị trật của cô, kéo lại.

Cơn đâu khiến Khả Lan không thể khống chế "A....." một tiếng.

Đau đến nỗi trán toát hết mồ hôi hột.

Cũng may chân không sao!

Vậy mà tiếng la của cô lại khơi lên dục vọng của anh.

Sau khi Cố Thành Viêm kéo chân cho Khả Lan, vỗ vỗ mắt cá chân của Khả Lan, để cô nhúc nhích.

Khả Lan hiểu ý, giật giật chân, đang muốn xoay người lại nhặt tất, đeo vào.

Bàn tay Cố Thành Viêm nắm mắt cá chân cô chợt dần dần đi lên, đè xuống.

"Anh giúp em xoa bóp chân rồi, em phải cảm ơn anh chứ?" Giọng nói của anh chậm rãi, trầm thấp khàn khàn.

Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, nghiêng đầu nói: "Ban ngày, trong nhà còn có người lớn." Khả Lan nói tới đây, cơ thể giật giật, chợt cảm thấy trên người nóng ran.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ cười, lại gần tai Khả Lan nói: "Hiệu quả cách âm không tệ, không sao."

Cố Thành Viêm dứt lời, sắc mặt Khả Lan càng đỏ hơn......

Cô không lên tiếng, Cố Thành Viêm lại cắn vành tai cô, hôn vào mặt cô.

Anh quen thuộc từng chỗ nhạy cảm trên người cô, dễ dàng khơi lên dục vọng của cô.

Mà cô, dù không trêu trọc anh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn, dáng dấp yêu kiều, đã làm anh mê.

Bàn tay anh thăm dò vào váy cô, cởi nút áo của cô, thuần thục cởi nút cài sau áo.

Nhưng......

Cửa phòng chợt bị đẩy ra.

"Anh Thành Viêm, ông nội gọi anh qua." Cố Thành Thấm lớn tiếng kêu.

Nhưng, lúc cô ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Cố Thành Viêm nằm trên người Lâm Khả Lan, ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm tay nắm cửa của cô ta siết chặt, cắn răng.

Không rời đi, vẫn đứng ở cửa nhìn hai người trên giường.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngoài cửa còn có người đứng, điều này làm cho Khả Lan hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.

Cô vội vàng đưa tay muốn cài nút áo, lại cảm thấy chỗ nào đó của anh đang dâng cao!

Tim cô đập nhanh như sấm, thình thịch......

Một lúc sau......

Khả Lan lại cảm thấy kỳ quái, lúc này ông Cố có thể tìm Cố Thành Viêm làm gì!

Không phải ông đang đánh cờ với ông Lương sao?

"Lát nữa sẽ qua."

Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa, Cố Thành Viêm không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa, trầm giọng trả lời, nhưng không có đứng dậy.

Một là Khả Lan đang lộ nửa người, hai là không thể để một đứa nhóc thấy cậu nhỏ của anh.

Nhưng Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa nghe thấy Cố Thành Viêm nói lại không biết điều, đứng im không chịu rời đi.

"Ông nọi nói anh lập tức tới." Lúc này Cố Thành Thấm lạnh giọng nói, trong giọng nói còn có chút tức giận.

Sau khi dứt lời, thấy Cố Thành Viêm vẫn không muốn đứng dậy, cô ta nhấc chân đi vào trong phòng.

Sắc mặt cô ta âm trầm, hốc mắt ửng đỏ, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, nhìn chằm chằm hai người.

Lúc nhìn thấy hai người quần áo vẫn còn hoàn chỉnh, khuôn mặt Cố Thành Thấm lại lộ ra nụ cười.

Nhưng......Cố Thành Thấm chợt đi vào phòng, khiến cho Cố Thành Viêm nổi giận.

Cố Thành Viêm gầm nhẹ một câu "Đi ra ngoài."

Cố Thành Thấm liền bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng bên giường, nước mắt như hạt trân châu, chầm chậm......rơi xuống.

Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.

Khả Lan nằm dưới người anh, ánh mắt liếc về phía Cố Thành Thấm, ngược lại có chút đầu mối, nhưng lại không dám xác định!

Nhưng mà hai người kia là anh em, không thể nào như cô nghĩ.

Sau một hồi.....

Cố Thành Thấm vẫn không có ý định rời đi, liền đứng im bên giường, khiến tất cả mọi người đều cứng ngắc.

Lúc này Khả Lan cảm thấy hết nói nổi, tuy nói Cố Thành Thấm là học sinh cấp ba, nhưng những chuyện hôm nay làm cho người ta khó có thể thích.

Có thể là âm thanh của Cố Thành Viêm hơi lớn, dì Lưu vội vàng từ trên lầu chay tới, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì sắc mặt đỏ lên, ngược lại phản ứng kịp.

Bà vội vàng chạy tới muốn lôi Cố Thành Thấm đi.

Mà Cố Thành Thấm vẫn giùng giằng không chịu đi, đưa tay nắm mép giường, trong miệng vẫn là câu nói kia: "Ông nội tìm anh Viêm, bảo em tới gọi."

"Ông bảo cháu đi tìm Thành Viêm lúc nào?" Giọng nói ông Cố chợt xen vào.

Khả Lan giật mình trong nháy mắt sắc mặt ửng đỏ.

Cô đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình, muốn anh đứng dậy.

Cơ thể anh giật giật, ở trên người Khả Lan cọ cọ, Khả Lan lập tức hiểu ý, không cử động nữa.

Cố Thành Viêm kéo chăn, che ở hai người, ngồi dậy.

Lúc này, ông Cố cùng ông Lương đứng ở cửa, phía sau hai người là Lương Bảo Nhi.

Sắc mặt Lương Bảo Nhi rất khó coi, phẫn nộ, hàm răng run lên.

Đứng sau hai vị trưởng bối, sắc mặt đen sì.

Im lặng hồi lâu.....

"Đưa tiểu Thấm tới phòng làm việc, tôi có chuyện muốn nói, còn có tiểu Viêm, sau khi xong việc, cũng tới phòng làm việc." Vẻ mặt ông Cố rét lạnh, xoay người lôi kéo ông Lương rời đi, miệng nói: "Khiến ông chê cười rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK