Điều này làm cho Khả Lan nhất thời sửng sốt, quên mất phải đi toilet.
Nhưng lát sau, dạ dày cô lại có cảm giác buồn nôn dâng lên, Khả Lan đưa tay che miệng, xoay người vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
Ói hết những gì vừa mới ăn.
Trong miệng có cảm giác ê ẩm, khiến Khả Lan ho khan.
Một lát sau......
Khả Lan ói đến mức dạ dày trống trơn, lúc này cô mới ấn nước dội những thứ dơ bẩn đi, lấy nước rửa mặt, khóe miệng lại nở nụ cười khổ sở.
Sau đó cô lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
Lát sau, cô phát hiện, hình dạng của mình, giống như cô gái treo trong phòng Cố Thành Viêm.
Không.....Lương Bảo Nhi cũng giống như cô gái treo trong phòng.
Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi đã từng, cũng chính là do cô gái trong bức hình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dần chán nản, cô mím môi nhìn dưới bồn rửa mặt vẫn còn dính những thứ cô vừa mới ói.
Mở nước......Ào ào......Dội đi.
"Em không sao chứ?"
Lúc này bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vang lên tiếng của Cố Thành Viêm, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe thấy giọng của Cố Thành Viêm, Khả Lan sững sờ, thở dài một hơi, xoa xoa nước trên mặt, lúc này mới trả lời: "Không sao."
"Mở cửa."
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Thành Viêm vội vàng nói.
Vừa rồi sắc mặt cô rất khó coi, làm sao sẽ không có chuyện gì chứ.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói mình mở cửa, quay đầu lại nhìn bản thân trong gương, nặng nề hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, lúc này mới đưa tay mở cửa.
Cố Thành Viêm đứng bên ngoài cửa, bóng dáng cao ráo, chăn ánh đèn ngoài cửa, tạo thành một cái bóng nghiêng dài.
Cô ngước mắt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, há miệng muốn nói chuyện, anh lại mở miệng trước.
"Em vẫn khỏe chứ? Là anh không đúng, không biết em không thể ăn dấm chua." Anh bỗng nhiên xin lỗi, giọng nói trầm thấp, tự trách mình.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi dừng lại, sau một hồi nhìn anh, cuối cùng rũ hai mắt, nhỏ giọng nói: "Em không sao." Anh chợt xin lỗi, khiến trái tim Khả Lan cảm thấy ấm áp.
Khiến cô không biết theo ai.
Tại sao lại xin lỗi, căn bản chuyện này không liên quan đến anh.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần anh phải để ý tới.
Khả Lan trả lời biểu lộ khá là xa lánh, sau khi nói cô liền cất bước đi, chuẩn bị quay lại bàn ăn, lễ phép nói với ông bà Cố cô ăn no, sau đó quay về phòng.
Nhưng Khả Lan vừa mới nhấc chân, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo tay Khả Lan.
"Cứ đi lên lầu đi, lúc này không ai sẽ chấp nhận sự lễ phép của em." Cố Thành Viêm trầm giọng nói, hình như xem thấu tâm tư Khả Lan.
Khả Lan lựa chọn Quật Khởi, cô có lễ phép hơn nữa, đổi lại cũng chỉ là nhục nhã, anh không đành lòng nhìn cô bị xem thường.
Cho nên, tạm thời cứ như vậy đi, không động tới cái gì hết.
Chờ sau khi ông bà Cố hết giận, đoán chừng sẽ tốt hơn một chút.
Sau này mọi người đều sẽ là người một nhà, ông bà nội cũng sẽ không muốn bi kịch của hai mươi sáu năm trước một lần nữa xảy ra.
Nghe thấy Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Cố Thành Viêm, há miệng, muốn trả lời, nhưng không biết phải nói gì cho phải.
"Ừ."
Cuối cùng, Khả Lan chỉ có thể gật đầu, đồng ý lời Cố Thành Viêm nói.
Xác thực, cô cần gì phải chạy tới trước mặt ông bà Cố để tự tìm kiếm sự khó chịu cho mình.
Nghĩ đến đấy, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười khổ, đi lên lầu.
Cố Thành Viêm ở dưới lầu.
Khả Lan lên lầu, mới vừa vào phòng, mở đèn, lại kinh ngạc phát hiện, tấm hình trong phòng không còn nữa! Không thấy hình, trong lòng cô run lên.
Đi tới chỗ đặt tấm hình kia, quét mắt nhìn khắp nơi, xác định tấm hình đã mất tích.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác sung sướng.
Cố Thành Viêm như thế này.....Là buông bỏ quá khứ sao?
Kẽo kẹt......
Lúc này, cửa phòng mở ra, Khả Lan quay đầu lại, thấy Cố Thành Viêm đi vào phòng.
Khả Lan đứng trong phòng, nhìn anh đi tới, chần chừ một lát, cô đi về phía anh.
Mặt đối mặt, Khả Lan ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh, nhìn khuôn mặt của anh, không nói gì.
Hình như anh cảm thấy kinh ngạc, bờ môi giật giật, muốn hỏi.
Khả Lan chợt đưa tay ôm chặt lấy anh.
Đột nhiên bị cô ôm, Cố Thành Viêm hơi ngừng lại, sau đó vươn tay, ôm cô, nhỏ giọng nói: "Sao vậy?"
Giọng của anh chậm rãi, bàn tay mơn trớn mái tóc dài của cô, trong mũi tràn đầy mùi của cô.
"Không có gì, chỉ muốn ôm anh." Khả Lan ở trong lòng anh lắc đầu một cái, nói với anh cô chỉ muốn ôm anh một cái.
Cố Thành Viêm nghe cô trả lời, khẽ "ừ" một tiếng, liền không nói chuyện nữa, hai tay ôm chặt cô.
Rồi sau đó, Khả Lan tắm rửa, ngồi lên giường xem tin tức.
Hướng đi của Cổ Thị, tin nóng của ngôi sao, nhà giàu khoe của.....
Thời tiết có chút lạnh, mở máy sưởi, cũng khó có thể ngăn cản cái lạnh của mùa đông.
Khả Lan đã sớm chui vào trong chăn, Cố Thành Viêm ngồi trên ghế salon trong phòng, xem tài liệu, sau đó vung bút máy lên, ném tài liệu lên khay trà.
Bộ dáng của anh lạnh lùng cương nghị, lại làm cho cô cảm thấy, như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Khả Lan ngồi ở đầu giường, ánh mắt thoáng liếc nhìn anh, cho đến khi thấy anh đưa tay xoa bóp đầu, lúc này Khả Lan mới lên tiếng: "Hay là anh lên giường xem tài liệu đi?" Dứt lời, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
Không quản tài liệu trong tay Cố Thành Viêm là quân sự, chính trị, hay là cơ mặt quốc gia.
Cô đều không xen vào, lúc này thời tiết trở nên lạnh, Cố Thành Viêm ngồi trên ghế salon xem tài liệu, bị lạnh, dễ bị trễ việc.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày khẽ nhếch, hai mắt tối tăm, nhìn Khả Lan, sau một lúc im lặng, sửa lại tài liệu, đứng lên, nhấc chân, ngồi lên mép giường.
Anh đem tài liệu cùng bút, để trên tủ đầu giường, mở chăn, tựa vào đầu giường, mắt nhìn Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô.
Đột nhiên bị Cố Thành Viêm ôm vào lòng, Khả Lan cũng không quá kinh ngạc, mà theo thói quen hướng vào trong lòng anh tìm chỗ nằm thích hợp.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Cố Thành Viêm nói: "Anh buông ra, làm việc cho giỏi."
Dứt lời, Khả Lan giật giật cơ thể, muốn từ trong lòng anh ra ngoài.
Cố Thành Viêm chợt nghiêng người, đối mặt với Khả Lan, đôi tay ôm cô, khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười yếu ớt: "Em bảo anh len giường, làm sao anh có thể làm việc tốt được?"
Cố Thành Viêm nói tới đây, chợt lật người, đè cô ở phía dưới, mặt đối mặt, chóp mũi nhẹ nhàng dựa vào, bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên đỏ lên, cẩn thận muốn nghiêng đầu, anh chợt đưa tay, kéo khuôn mặt cô trở lại.
"Nhìn anh."
Anh trầm giọng nói, không phải ra lệnh, là chồng yêu cầu vợ.
Đột nhiên nghe thấy Cố Thành Viêm yêu cầu như vậy, Khả Lan không nghiêng đầu nữa, khuôn mặt ửng hồng đã đỏ tới tận mang tai, trong đầu trống trơn, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng anh.
"Khả Lan." Anh kêu tên cô.
"Hả?" Cô nhỏ giọng trả lời.
"Em gọi anh là gì."
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chợt nhỏ giọng hỏi cô kêu anh thế nào.
Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi như vậy, khiến cả người Khả Lan bối rối.
Tên gì? Cố Thành Viêm? Thành Viêm?
Lúc này cô mới phát hiện ra, đối với việc gọi tên anh, rất giới hạn, cho dù lúc kịch tình, cũng chỉ có tiếng thở dốc.
Im lặng hồi lâu, Khả Lan nói: "Thành Viêm." Dứt lời, khuôn mặt càng đỏ, không quen.
Vậy mà, đối với cách cô gọi anh, hình như anh rất không hài lòng, môi mỏng mím chặt, lại nói: "Đổi lại."
"Viêm?" Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, thử dò xét.
Sau khi gọi xong, đổi lại vẫn là cái lắc đầu của anh.
Lần này, Khả Lan bối rối, chẳng lẽ, cô phải giống như người lớn nhà họ Cố gọi Tiểu Viêm?
Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ xuống hai mắt, lông mi thon dài, chặn lại con ngươi đen nhánh của cô.
Lát sau......
Anh phủ người xuống, đôi môi ấm áp, lướt qua khuôn mặt cô, tựa vào bên tai cô, lười biếng nói: "Gọi chồng." Dứt lời, anh lại chống đầu dậu, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm cô.
Nghe thấy Cố Thành Viêm nói như vậy, khuôn mặt của Khả Lan đã đỏ như lửa, như đang bốc hơi nóng.
Cô đảo mắt, môi mỏng mím chặt, đối với cách gọi chồng này, cực kỳ không quen.
Cố Thành Viêm lại khé nhướng mi, chờ cô lên tiếng.
Không khí mập mờ, dần dần ấm lên.
Khả Lan cảm thấy đầu óc trống trơn, khuôn mặt nóng bỏng, cắn cắn môi, khẽ khép hai mắt nói: "Chồng."
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng chậm rãi, khẽ lướt qua, giống như gió xuân tháng ba, mặc dù nhẹ nhàng lại khiến tâm hồn người ta nhộn nhạo, nhưng cũng không đủ.
"Mở mắt ra." Cố Thành Viêm lại yêu cầu.
Khả Lan lại từ từ mở mắt ra, vừa chống lại đôi mắt tối tăm sâu thẳm của anh, cô lại nhìn thấy mình trong mắt anh.
"Nghe lời, nhìn anh, kêu một lần nữa." Anh tiếp tục nói, bảo Khả Lan kêu một lần nữa.
Khả Lan nghe anh nói như vậy, hai tay nắm chặt gra giường, khóe miệng cảm thấy co quắp, nhưng lúc thấy khuôn mặt tràn đầy mong đợi của cô.
Cuối cùng cô nhìn anh, há miệng kêu: "Chồng."
Dứt lời, anh chợt cúi đầu, ngăn môi cô, cọ sát lẫn nhau.
Nhưng lúc này bụng của Khả Lan lại kêu ọc ọc.
Lúc ăn tối, dường như Khả Lan ói hết toàn bộ thức ăn ra ngoài.
Lúc này trời dần dần khuya, bụng liền cảm thấy đói.
Tiếng reo.....Cắt đứt động tác tiếp theo của Cố Thành Viêm.
Anh hơi ngừng lại hỏi "Em đói bụng sao?"
Cả buổi tối Kha Lan không ăn gì nên sẽ đói bụng.
"Rất đói." Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, ngẩng đầu, thành thật trả lời, không chỉ đói, cực kỳ đói.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, đưa tay nhéo mũi cô, cưng chiều, lật người xuống giường: 'Đi, đi ăn chút gì." Dứt lời, anh mặc áo khoác sau đó kéo Khả Lan dậy.
Cố Thành Viêm mặc áo khoác ngoài, Khả Lan được bao ở bên trong, áo không lớn, lại có thể để Khả Lan chống lạnh.
KharLan giật giật cơ thể, cảm thấy cứ như thế này xuống lầu không tốt lắm, nếu như đụng phải người lớn.
Nhưng Cố Thành Viêm không cho phép, bàn tay ôm chặt cô, mở cửa xuống lầu.
Dưới lầu yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã đi ngủ.
Không thấy ai, Khả Lan thở phào một hơi, đi theo Cố Thành Viêm, đi vào nhà bếp, mở đèn.
Nhà bếp không nhỏ, tất cả dụng cụ đều có đầy đủ.
Hai người đi tới trước tủ lạnh, mở ra, khí lạnh trong tủ lạnh tràn ra ngoài, Khả Lan kéo áo khoác ngoài, anh cười khẽ ôm chăt hơn.
"Ăn mì thôi." Khả Lan nhìn tủ lạnh, quyết định ăn mì, dễ nấu, tốt với dạ dày.
Anh gật đầu, đưa tay lấy mì, một tay cầm đồ ăn, một tay ôm cô.
Lúc này Khả Lan vội vàng đưa tay, một tay cầm trứng gà, một tay khác cầm thêm bó rau cải, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: "Thêm vào mì."
Anh gật đầu đồng ý với ý tưởng của Khả Lan.
Chuẩn bị nguyên liệu xong, hai người cùng đi tới bồn nước, tìm nồi, hứng nước, bật lửa, nấu nước trước.
Sau khi đổ đầy nước, hai người lùi hai bước, chờ nước sôi.
Lúc này Cố Thành Viêm đưa một tay khác ra, nhìn cô gái trong ngực, cúi đầu, ngậm đôi môi cô.
Khả Lan đứng im tại chỗ không động, đôi tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Choang.....
Lúc này tiếng đập thanh thúy vang lên, truyền tới tai hai người, âm thanh quân quẩn.
Người ném đồ không phải ai khác, chình là Cố Thành Thấm.
Lúc này cô ta đứng trước cửa nhà bếp, nhìn Cố Thành Viêm cùng Khả Lan đang mặc chung một cái áo khoác, trong mắt khó có thể che giấu ghen tỵ và thống hận.
Khả Lan hơi ngừng lại, theo tiếng vang quay lại nhìn Cố Thành Thấm, chợt thấy trái tim dâng lên một tia tối tăm.
Cô theo bản năng muốn từ trong ngực anh ra ngoài, sức lực tay anh càng ngày càng chặt.
Lúc này nồi nước sôi trào, lúc này Cố Thành Viêm mới dần buông tay Khả Lan ra.
Xoay người, từ từ cầm mì bỏ vào trong nồi, lại đập trứng gà, thả rau cải, sau đó muối.
Động tác của anh ưu nhã tự nhiên, không nhanh không chậm, không để ý tới Cố Thành Thấm.
Mà Cố Thành Thấm nhìn thấy anh Thành Viêm không tỏ rõ thái độ gì, hai mắt đỏ lên, hít một hơi, cắn môi, không lên tiếng, quay đầu chạy đi.
Khả Lan nhìn Cố Thành Thấm rời đi, trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng, cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Cố Thành Thấm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu một cái, không suy nghĩ nữa.
Quay đầu nhìn phía nồi mì, nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi, lúc này bụng Khả Lan lại kêu ùng ục.
Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng bụng Khả Lan kêu lên, đặt tay lên bụng cô, sờ sờ nói: "Không nhìn ra, bụng nhỏ cũng mập như vậy." Dứt lời, anh tùy ý nở nụ cười.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, chỗn nào mập?
Nghĩ đến đây, Khả Lan đưa tay lên, bàn tay sờ eo anh nói: "Không nhìn ra, bùng toàn là mỡ." Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn anh.
Chỉ thấy khuôn mặt anh biến sắc, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Bụng tám múi, chỗ nào có mỡ chứ?
Nghĩ tới đây, anh chợt xoay người đưa tay ôm Khả Lan, để cô áp sát vào mình, cất giọng hỏi: "Muốn thử lực bụng một chút không?"