• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng nhuộm đỏ cả bầu trời.

Bầu trời giống như một tờ giấy màu xanh, mấy đám mấy mỏng, như bị ánh mặt trời phơi nắng, theo gió chậm rãi trôi.

Khả Lan bảo dì Vương cầm chai dầu đi trả lại cho Lương Bảo Nhi, mà lúc bà quay lại, Lương Bảo Nhi tới, cô Cố Thành Viêm cùng cô ta đến thăm.

Cố Vọng Bộ vào nhà, vẫn không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, quét mắt nhìn khắp nhà.

Ông Cố cùng vợ đi Tây Nam thăm anh hai, cũng không biết tình hình gần đây, bao gồm cả chuyện Cố Thành Viêm cùng cô vương vấn không dứt được.

Vốn dĩ bà không muốn lộ diện, bà biết tính khí Thành Viêm, hai người ở cùng nhau, như keo như sơn, càng phá hư, càng khiến tình cảm của bọn họ thêm chặt hơn.

Nhưng nhà họ Cố không thể nào tiếp nhận một người con gái không minh bạch, cho nên, chỉ có thể tạm thời để mặc bọn họ ầm ĩ, nhưng cô gái này không thể mang thai.

Sau khi Cố Vọng Bội đi vòng quanh nhà, cuối cũng ánh mắt dừng ở hộp bao cao su trong phòng ngủ, xem ra là dùng biện pháp an toàn, chắc hẳn Lâm Khả Lan cũng là người thông minh.

"Cô cùng hiểu tại sao tôi tới đây." Cố Vọng Bội đứng ở cửa, đi thẳng vào vấn đề, giọng nói chậm rãi, không quanh co lòng vòng.

Khả Lan nghe cô của Thành Viêm nói, khẽ nhíu mày.

Không ngờ, chuyện là như vậy, lại là chủ ý của cô Cố Thành Viêm, đây là sợ cô mang thai uy hiếp nhà họ Cố sao? Cho nên không để cho cô mang thai?

Quả nhiên Lương Bảo Nhi không chịu buông tha.

"Cháu biết rõ."

Khả Lan nhỏ giọng trả lời, giọng nói ôn nhu.

Mà Lương Bảo Nhi đứng ở sau lưng Cố Vọng Bội nhìn thấy Khả Lan trả lời, trên mặt lộ ra một tia hứng thú, hừ lạnh một tiếng.

Cô ta đã sớm nói, Lâm Khả Lan vĩnh viễn đừng vọng tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng, giống mẹ cô ta.

Lát sau......

"Nhưng cô không cảm thấy làm như vậy thật quá mức sao?" Khả Lan hỏi ngược một câu.

Coi như không thể tiếp nhận, cũng không thể ra chiêu tàn nhẫn như vậy, khiến cho cô mất khả năng sinh đẻ, chỉ vì không cho cô có tư cách vào nhà họ Cố?

Khả Lan dứt lời, Cố Vọng Bội khẽ cười gật đầu nói: "Biện pháp an toàn cũng có lúc sai sót." Bà mặc kệ bọn họ làm loạn thành dạng gì, bà tin tưởng, Thành Viêm là do bà nhìn lớn lên, vẫn có chừng mực.

Chỉ là......Cô gái này, không có tư cách sinh con cho nhà họ Cố.

Cố Thành Viêm sẽ không chú ý tới loại chuyện nhỏ này.

Cố Vọng Bội dứt lời, vẻ mặt Khả Lan trở nên lạnh lùng, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ trên năm mươi tuổi này, là một người chăm sóc da tốt.

Là bà ta một tay nuôi nấng Cố Thành Viêm sao?

Phá hư khả năng sinh đẻ của một người phụ nữ, thật là lạnh lùng, so với bà ta Cố Thành Viêm còn có tình người hơn!

"Cô khiến một người phụ nữ không thể sinh con, nếu như đổi lại cô là cháu, cô sẽ thế nào?" Khả Lan cất giọng chất vấn.

Lúc trước cô đã gặp cô của Cố Thành Viêm một lần, cô cho rằng, bà ta là người tốt, ít nhất dạy cô cách tồn tại ở nhà họ Cố.

Nhưng bây giờ thì ngược lại, không để cho cô có thể sinh con.

Cô chợt không rõ, tâm lý của những người này, đều là nghĩ thế nào?

Chỉ bởi vì thân phận?

Bốp......

Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Vọng Bội liền tát cô một cái, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay.

Khả Lan sững sờ, chưa từng nghĩ cô Cố Thành Viêm sẽ đánh cô!

Cô đứng tại chỗ, thật lâu không biết ứng đối thế nào.

Lương Bảo Nhi đứng sau lưng Cố Vọng Bội, lại biết nguyên nhân bà ta đánh người.

Cô Cố không thể sinh con, lời nói vừa rồi của Lâm Khả Lan, là đâm chọt vào vết thương của của cô, nên cô tức giận.

A......Buồn cười, cô ta thật muốn xem Lâm Khả Lan còn có bản lĩnh gì.

Diệp Huệ nhìn thấy tình huống như vậy, muốn gọi điện thông báo cho Cố thủ trưởng, nhưng điện thoại còn chưa đổ chuông, Lương Bảo Nhi tinh mắt, liền giật điện thoại di động của cô.

"Đây là chuyện nhà, cô là người ngoài nhúng tay vào làm gì?" Lương Bảo Nhi vẫn nở nụ cười, cô ta không chiếm được, cũng không tới phiên Lâm Khả Lan.

Diệp Huệ tức không chịu được, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Bảo Nhi, há miệng muốn phản bác, giọng nói người nhà họ Cố lại vang lên.

"Đừng có không biết điều." Cố Vọng Bội không nhiều lời, nhưng những chữ này như đang nhắc nhở Lâm Khả Lan.

Chuyện này, vốn dĩ bà không muốn trông nom, chuyện tình yêu nam nữ, bà cũng không muốn trông nom, chỉ là, nhất định không thể có con.

Thành Viêm chưa trong ba mươi tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không thể vì một người phụ nữ mà phá hư tiền đồ.

Khả Lan im lặng, đôi tay nắm chặt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bà cô này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, đây là trưởng bối, cô phải đối mặt thế nào?

Khả Lan không lên tiếng, Cố Vọng Bội lấy từ trong túi xách ra một chuỗi chìa khóa, đặt vào tay Khả Lan nói: "Thành Viêm, chỉ là thấy món đồ mới, chờ sau khi qua đi, gia đình, nhà cửa, công việc, tôi đều giúp cô sắp xếp xong xuôi." Cố Vọng Bội nói đến đây, khẽ cười, đưa tay cầm tay Khả Lan nói: "Tiểu Lan, cô là đứa bé thông minh, cô nên biết phải làm thế nào."

Khả Lan đứng im tại chỗ, thật lâu không lên tiếng, cũng không nhận chìa khóa của Cố Vọng Bội đưa, ngón tay không ngừng run rẩy.

Thật ra thì cô cũng không xác định, Cố Thành Viêm đối với cô có nghiêm túc hay không.

Cô có cảm giác mơ hồ, Cố Thành Viêm giúp cô, là vì muốn thu lưới.

Nhưng tại sao lại là cô?

Khả Lan lạnh lùng rút tay lại, không muốn cầm chìa khóa Cố Vọng Bội đưa, lui về sau hai bước.

"Nếu như anh ấy cảm thấy không còn mới mẻ nữa, cô không cần nói, cháu cũng sẽ rời đi." Khả Lan trầm giọng nói, nếu như sự thật là như vậy, không cần bất kỳ ai nhắc nhở, cô nhất định sẽ biến mất.

Cố Vọng Bội nghe Lâm Khả Lan trả lời, chân mày nhíu chặt, để chìa khóa trên bàn nói: "Đây là tâm ý của tôi, sẽ có ngày cô dùng đến." Cố Vọng Bội nói xong xoay người rời đi.

Lương Bảo Nhi thấy như vậy rất bất mãn, cứ đi như thế?

Nhưng.....

Cố Vọng Bội đi tới cửa, dừng bước, đưa lưng về phía Khả Lan, chậm rãi nói: "Nhớ, ngàn vạn lần đừng muốn mang thai để vào nhà họ Cố, đến lúc đó người chịu khổ chính là cô."

Dứt lời, Cố Vọng Bọi rời đi, càng lúc càng xa.

Khả Lan đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng của bọn họ, trong đầu hỗn loạn.

Cô không tin, Cố Thành Viêm chỉ ham của lạ!

"Lương Bảo Nhi đó thật không biết xấu hổ." Lương Bảo Nhi cùng Cố Vọng Bội rời đi, Diệp Huệ liền nói.

Bây giờ người nhà họ Cố cũng chuyển ra, lúc nào Lương Bảo Nhi mới chết tâm!

Nghe Diệp Huệ nói, ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, xoay người vào phòng, không nói chuyện nữa.

Cô đang đợi, giải thích lý do sau khi thu lưới xong.

Rồi sau đó.....

Diệp Huệ cảm thấy mặc dù dì Vương cố tình làm lộ chuyện Lương Bảo Nhi muốn hạ Khả Lan.

Nhưng làm chuyện này, cũng không có mặt mũi ở lại nhà Khả Lan, buổi chiểu liền cùng dì Vương dọn ra ngoài.

Hai người muốn đi, Khả Lan cũng không giữ, lưu lại cũng phiền toái.

Buổi tối.

Khả Lan tính toán thời gian, bình thường khoảng bảy giờ Cố Thành Viêm về nhà, hôm nay chờ đến chín giờ, Cố Thành Viêm mới về.

Nhìn thấy Cố Thành Viêm về, Khả Lan lập tức đứng trước mặt anh.

Đột nhiên muốn hỏi về chuyện thu lưới, nhưng lời đến miệng lại nói: "Ăn tối rồi sao?" Khả Lan nói tới đây, đưa tay nhận áo khoác của anh, máng lên móc áo.

Anh đưa tay, từ phía sau ôm chắc cô, cằm dựa vào vai cô, hơi thở ấm áp phun bên tai cô.

"Ăn rồi."

Dứt lời, Khả Lan ngửi thấy mùi rượu, chân mày nhíu lại, uống rượu?

"Anh uống rượu?"

Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, trong trí nhớ của cô, chưa từng thấy Cố Thành Viêm uống rượu.

"Ừ......? Gặp bạn."

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi, chần chừ, lúc này mới nói với Khả Lan, hôm nay gặp bạn.

Nhưng lời này, vào tai Khả Lan, lại chợt thấy chói tai.

Gặp bạn, không thể về nhà đúng giờ, tại sao không gọi điện thoại cho cô?

Nói cho cô biết, tối nay anh sẽ về?

Cô cũng không hạn chế tự do của anh.

Chỉ là......

Anh vốn là như vậy!

Hành tung mơ hồ.

Khiến cho cô cảm thấy, người đàn ông này, trở nên không chân thật.

Khả Lan xoay người, ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh có một tầng sương mỏng mờ mịt, nhìn anh, im lặng hồi lâu.

Cuối cùng há miệng nói: "Hôm nay cô anh tới." Anh đã từng nói, chuyện gì cũng phải nói.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nhíu mày, hai tay ôm chặt cô hơn.

"Nói cái gì?"

Anh trầm giọng hỏi, ôm lấy cô, ngồi lên ghế sa lon trong phòng, chuyện xảy ra ngày hôm nay anh đều biết.

Khả Lan dựa vào ngực anh, nhịp tim phập phồng, khiến trong lòng cô cảm thấy yên tâm không ít.

Cô cúi đầu, chậm rãi nói: "Không nói gì, chỉ tới xem một chút." Cô nói xong, sắc mặt trầm xuống.

Cô không muốn khích bác quan hệ của gia đình người khác, thật ra thì thật sự bà cô không nói gì, là người lớn, bà muốn bối cảnh Cố Thành Viêm trong sạch, không cho người ta có cơ hội gây chuyện, cũng không sai.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cúi đầu nhin cô, hai mắt tối tăm, sắc mặt lạnh lùng sắc bén.

Anh chợt giơ tay lên, mơn trớn khuôn mặt cô, thở dài nói: "Cô đánh em sao?"

Anh nhíu mày, ngón cái liên tục ma sát bên má cô.

Khả Lan sững sỡ, lại gật đầu, bày tỏ đúng như vậy.

Cô thừa nhận, lúc đó mình nói chuyện quá phận, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do bà cô đánh cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK