Sau khi Khả Lan đi theo đứa bé vào nhà, ánh mắt liền bị hấp dẫn bởi người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sa lon.
Người phụ nữ mặc quần áo ngăn nắp, khuôn mặt diễm lệ trong tay đang cầm một cái ly thủy tinh, ánh mắt lạnh lùng quan sát Khả Lan cùng bé trai kia khóe miệng không che giấu sự giễu cợt.
Bé trai nắm chặt tay Khả Lan, bước chân có chút e sợ không dám tiến lên.
Người phụ nữ dẫn Khả Lan vào nhà đi tới nói với người phụ nữ ngồi ở phía trước: "Bà chủ, đây chắc là cậu chủ." Dứt lời người phụ nữ kia xoay người đi vào trong bếp.
Nghe thấy lời người phụ nữ kia nói Khả Lan hơi ngừng lại, đây chắc là cậu chủ?
Chẳn lẽ lại không nhận ra đứa bé nhà mình?
Khả Lan kéo tay bé trai ý bảo thằng bé đi vào.
Bé trai vẫn e sợ như cũ không dám tiến lên.
Người phụ nữ vẫn ngồi trên ghế sa lon chợt buông cái ly trong tay xuống hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt Khả Lan, giơ tay lên không chút do dự đánh vào mặt Khả Lan.
Khả Lan còn chưa phản ứng khuôn mặt liền có cảm giác đau rát.
"Con trai tôi vốn dĩ ở kinh thành có tiền đồ lại bị một người phụ nữ như cô phá hư bây giờ còn có mặt mũi đến đây sao! Không phải là muốn tiền sao?" Người phụ nữ trung niên nói tới đây dừng một chút hừ lạnh lại nói: "Bà Lý, cầm tiền trên bàn đưa cho người phụ nữ này, để cô ta ôm con trai cút đi."
Dứt lời người phụ nữ trung niên xoay người đi vào trong mà bà Lý cầm một cọc tiền nhét vào tay Khả Lan.
Thấy thái độ người phụ nữ trung niên nhưu vậy Khả Lan chợt cảm thấy căm giận buông bàn tay đang nắm tay cậu bé ra, Khả Lan gọi người phụ nữ trung niên kia lại.
"Chờ một chút." Khả Lan nhẹ giọng kêu.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy dừng bước chân nhưng không quay đầu lại.
Thấy thái độ người phụ nữ trung niên Khả Lan mấp máy môi híp hai mắt ném tiền trả lại cho người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên bị tiền đập một cái, vội vàng quay đầu nhìn Khả Lan há miệng muốn mắng cô "đừng có không biết điều."
Nhưng Khả Lan lại khẽ cười một tiếng giơ tay trả lai người phụ nữ một cái tát lạnh giọng nói: "Cho dù chúng tôi có đi ăn xin cũng sẽ không nhận một xu của bà." Dứt lời Khả Lan xoay người kéo đứa bé đi.
Người phụ nữ bị Khả Lan đánh sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Bà ta sẽ không gọi bọn họ lại, con trai bà ta làm thiếu úy ở Bắc Kinh còn sợ không có người phụ nữ nào sinh con cho con trai bà sao!
Khả Lan lấy tiền đập người thoải mái đem con riêng nhà người ta bỏ đi lúc này mới phát hiện xúc động là ma quỷ.
Cô không phải mẹ của đứa bé sao lại phải làm như vậy.
Đi hai bước Khả Lan chợt dừng bước ngồi xổm trước mặt thằng bé nói: "Người phụ nữ ở bên trong là bà nội em sao?" Nhìn thái độ bà ta không khó đoán ra bà ta là bà nội của thằng bé.
Bé trai nghe Khả Lan hỏi liền gật đầu một cái như xác định.
Thấy bộ dáng bé trai Khả Lan thở dài nói: "Mẹ em làm gì khiến bà nội em không vui."
"Mẹ.....Cùng ba không có kết hôn, bà nội không thích em cùng mẹ." Bé trai nói xong khuôn mặt sầu khổ sau đó lại nắm tay Khả Lan: "Ba hay đánh mẹ, em thích chú." Nói tới đây đứa bé rụt cổ một cái nhìn qua khuôn mặt có vẻ hơi hung dữ.
Thật ra thì bộ dáng đưa bé không xấu xí, da trắng nõn, hai mắt đen nhánh giống như mã não trong suốt.
Nếu như không phải do có vết phỏng trên mặt nhất định sẽ là một đứa bé rất xinh đẹp.
Im lặng hồi lâu Khả Lan ôm lấy đứa bé thở dài rồi trầm giọng nói: "Em đi cùng chị đã.......Em có nhớ số điện thoại của mẹ không? Em mất tích, mẹ em nhất định sẽ rất lo lắng."
Mặc dù đứa bé nói không hiểu nhưng Khả Lan có thể hiểu được ý đứa bé muốn nói.
Chuyện phức tạp, bạo lực gia đình, mâu thuẫn của ba mẹ còn có người thứ ba thật sự không thể yên ổn.
Khó trách đứa bé như vậy còn có vết bỏng trên mặt.
"Không nhớ rõ." Đứa bé trả lời Khả Lan không nhớ số điện thoại của mẹ.
Nghe thấy đứa bé trả lời Khả Lan lấy thẻ chứng minh nhân dân của ba đứa bé ra xem; Cố Diệc, cái tên rất quen thuộc giống như đã gặp ở đâu đó.
......
Bởi vì đêm khuya Khả Lan ở khách sạn một đêm sáng sớm ngày hôm sau mới về nhà.
Căn nhà của ông bà vẫn như cũ, lúc ông ngoại qua đời liền để lại căn nhà này cho mẹ cô.
Khả Lan đã từng muốn bán căn nhà này đi để chữa bệnh cho mẹ nhưng mẹ cô lại không đồng ý nên vẫn giữ căn nhà này.
Lúc đầu cứ cuối năm bọn họ sẽ quay về đây nhưng bởi vì bị người khác xem thường cùng với những lời chế giễu dần dần càng ít quay về.
Tính toán cũng đã ba năm không có quay về đây, lần này trở về lại là để an táng mẹ.
Căn nhà là phong cách của những năm tám mươi, mặc dù cũ kỹ nhưng người ở vẫn không có vấn đề gì.
Vừa đến cửa nhà Khả Lan đứng ở bên ngoài còn chưa có mở cửa liền nghe thấy tiếng của mợ hai Chu Kim Hoa vang lên.
"Ơ, đây không phải là Khả Lan sao? Đứa bé cũng đã lớn như vậy sao chồng không về cùng?"
Nghe một câu nói như vậy Khả Lan vẫn không ngừng động tác trên tay muốn cắm chìa khóa vào ổ lại phát hiện ra cánh cửa lúc đầu đã biến thành cửa chống trộm.
Thấy thình huống như vậy Khả Lan tối sầm mặt quay đầu nhìn mợ hai.
So với hai năm trước mợ hai mập thêm một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhưng tóc mai hai bên bạc trắng nhiều hơn.
"Mợ hai, đây là con của bạn cháu." Khả Lan sắc mặt bình tĩnh nhỏ giọng nói với mẹ hai.
Dứt lời cô đi về phía mợ hai nói "Mợ hai có phải đã đổi ổ khóa của cửa không?" Chìa khóa không đúng nhất định là có người đổi ổ khóa.
Mợ hai ở bên cạnh nhà nên nhất định sẽ biết ai là người đổi ổ khóa.
"Bạn sao? Mặt mũi làm sao vậy?" Nhưng Chu Kim Hoa nghe Khả Lan nói chỉ đảo hai mắt không để ý tới câu hỏi của Khả Lan đưa tay muốn sờ khuôn mặt bị thương của đứa bé, đứa bé lui về phía sau hai bước né tránh.
Thấy bộ dáng mợ hai Khả Lan hít sâu một hơi, không trả lời xoay người nói: "Quên đi, tìm người tới mở khóa." Nói tới đây Khả Lan lấy điện thoại di động ra giọng nói không lớn không nhỏ lầm bầm: "Trên mạng vừa hay có thể tìm người tới mở khóa."
Nói tới đây Khả Lan dừng một chút.
Mà Chu Kim Hoa nghe thấy vẻ mặt đột nhiên biến đổi vội vàng nói: "Là cậu của cháu cạy cửa vào ở, bọn họ vừa mới ra ngoài chắc lát nữa sẽ quay về." Nói tới đây Chu Kim Hoa liếc nhìn chị dâu vừa mới đi bán rau về ở phía sau lưng Khả Lan.
Khả Lan thấy vẻ mặt của mợ hai liền nhìn theo ánh mắt bà, thấy mợ cả Lý Hồng Hoa đang đến gần.
Người đó đến gần Khả Lan còn chưa kịp lên tiếng.
Lý Hồng Hoa liền nói: "Khả Lan về rồi sao? Mẹ cháu đâu?" Dứt lời Lý Hồng Hoa liếc nhìn mọi nơi, trừ một đứa trẻ ba bốn tuổi không còn ai nữa.
Đột nhiên nhắc tới mẹ vẻ mặt Khả Lan chợt chìm xuống cô thở dài chỉ lên cái ba lô trên lưng nói: "Mẹ qua đời. Lần này cháu về đây là muốn an táng mẹ." Khả Lan nói tới đây ngước mắt nhìn mợ cả.
Mà Lý Hồng Hoa nghe thấy Khả Lan nói như vậy trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, bước chân lui về sau hai bước.
Loại người chết dơ bẩn như vậy mà Khả Lan lại đeo trên lưng thật là tạo nghiệt.
Khả Lan xoay người muốn mợ cả mở cửa mặc dù mẹ đã hỏa táng nhưng cô vẫn muốn làm tang lễ theo phong tục ở quê.
Nhưng lúc này Lý Hồng Hoa chợt ngẩng đầu đẩy Khả Lan ra.
Khả Lan lảo đảo nhưng không ngã.
Nhưng......
"Sao các người có thể như vậy, cầm một trăm nghìn tệ của nhà tôi lại bắt nạt nhà tôi, không chịu làm giấy chuyển nhượng nhà đất bây giờ lại muốn lấy lại nhà." Dứt lời Lý Hồng Hoa dừng một chút lại đặt mông ngồi trên đất.
Lớn tiếng khóc: "Sao số tôi lại khổ vậy chứ lại có đứa cháu gái như vậy."
Bởi vì người trong thôn phần nhiều là nương tựa nhau mà sống, Lý Hồng Hoa vừa khóc như vậy mọi người liền bắt đầu vây xem.
Thấy tình huống như thế Khả Lan hơi ngừng lại rũ hai mắt "Cháu chỉ muốn an táng cho mẹ, sau này căn nhà này vẫn là của mọi người." Khả Lan nói tới đây trái tim tối tăm.
Nếu như đổi thành người khác nhất định cô sẽ đấu tranh nhưng mà đây lại là họ hàng, thôi......
Hoàn cảnh nhà mợ cả cũng không tốt, hai đứa con trai sau này còn phải lấy vợ, không có nhà sẽ là vấn đề lớn.
Nhưng mà Lý Hồng Hoa không nghe lời Khả Lan nói vẫn ngồi dưới đất ầm ĩ như cũ.
Mà mọi người vây xem lại bắt đầu chỉ chỏ Khả Lan miệng không ngừng nói mấy năm cô không quay về bây giờ lại muốn tranh giành nhà với cậu.
Bên cạnh còn có một đứa bé trau đoáng chừng là giống mẹ cô bị đàn ông vứt bỏ nên đưa đứa bé về ăn bám.
Đã từng hại ông Dương bây giờ lại muốn tới hại con trai ông Dương.
Xinh đẹp thì có ích gì, cũng chỉ là hoa bên đường sinh con cho đàn ông.
Nhìn đứa bé kia trên mặt còn có bết sẹo nhất định là con hoang.
Tất cả mâu thuẫn trong nháy mắt đều đánh về phía Khả Lan, cô đứng trong đám người thầm nghĩ muốn phản bác.
Nhưng trong đám người chợt có một người khoảng hai mươi tuổi thân hình to con lao ra chắn trước mặt Khả Lan.
"Tại sao các người lại nói Khả Lan như vậy? Một đám nhiều chuyện chỉ biết nói lung tung."
Người nói chuyện là Điền Lực bạn thân lúc nhỏ của Khả Lan, trước kia quan hệ không tệ sau này ít gặp đôi khi chỉ nhắn tin trò chuyện đôi câu.
Điền Lực dứt lời mọi người cũng không có tản ra ngược lại càng thêm chỉ chỏ.
Điền Lực hết cách không thể làm gì khác là kéo tay Khả Lan nói: "Khả Lan tới nhà tớ đi chuyện nhà cửa tìm trưởng thôn để giải quyết."
Dứt lời Điền Lực kéo Khả Lan đi về phía nhà mình.
Mà Khả Lan nhìn một chút những người vây xung quanh cuối cùng không từ chối đi theo Điền Lực về nhà.
Điền Lực thấy Khả Lan không từ chối nhất thời vui mừng hớn hở kéo Khả Lan về nhà.
Khả Lan đi theo sau lưng Điền Lực.
Nhưng.....Còn chưa vào cửa mẹ Điền Lực liền đứng ngoài cửa ngăn cản Khả Lan "Không phải dì không cho cháu vào chỉ là loại tro cốt này quá xui xẻo cháu nên đi chỗ khác thì hơn."