• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội dung bữa tiệc rất đơn giản là ăn cơm, uống rượu.

Không khí dâng cao và cực kỳ náo nhiệt.

Liên tục chúc mừng trong bữa tiệc, một vòng lại tới một vòng.

Phần lớn là lính nhập ngũ kiên cường, hào kiệt khỏe mạnh, con người sảng khoái, làm cho không khí trở nên thoải mái.

Không có khán đài tráng lệ, không có bàn tiệc phức tạp, chỉ có đưa rượu cùng thức ăn lên, không khí ăn cơm cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ là, ba cùng với chú hai của Cố Thành Viêm có công việc gấp ở Tây Nam, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, liền quay về Tây Nam, bà hai cũng đi, để hai đứa nhỏ lại.

Giữa bữa tiệc, sắc mặt ông Cố rất khó coi, nhưng khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Ngược lại sắc mặt bà Cố bình tĩnh, trò chuyện cùng cô ba.

Những người còn lại cúi đầu ăn cơm, không ai nói gì.

Không khí trên bàn ăn, rất kỳ quái, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng so với những bàn khác.

Rồi sau đó.....Sau khi chúc tụng, khách sáo, bữa tiệc sôi trào, dần dần trở nên vắng lạnh.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, người lớn muốn về, hỏi những người trẻ tuổi thì Cố Thành Viêm chợt nói muốn đi hát karaoke.

Tuy nói ông Cố không thích đi hát karaoke, nhưng hôm nay là ngày vui lớn, ông Cố liền đồng ý với yêu cầu của Cố Thành Viêm.

Cố Thành Viêm đứng một bên, không tỏ thái độ gì nhiều.

Cố Thành Hiêm cùng Tống Nhất Nguyên, tỏ ra rất hứng thú, muốn nghe giọng hát của Cố Thành Viêm.

Mà Khả Lan, cũng muốn nghe giọng hát của Cố Thành Viêm.

Nhưng mà Cố Thành Viêm lại lạnh lùng, sau khi mọi người nói muốn nghe Cố Thành Viêm hát, nhìn thấy sắc mặt của Cố Thành Viêm, liền không dám lên tiếng nữa.

Bên này, thế hệ sau của nhà họ Cố muốn đi hát karaoke, bên kia các anh em của Cố Thành Viêm chưa rời khỏi bữa tiệc, thính tai nghe thấy, liền muốn đi cùng.

Lục Hiểu Phong, cùng với mấy người mà Khả Lan không quen, còn có......Dương Tử Sở.

Cố Thành Viêm không phản bác, mọi người liền lên xe, đi tới "Danh Tước".

Nhưng dọc đường đi, Cố Thành Viêm cũng không lên tiếng, ngồi ở trong xe, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày, hai mắt tối tăm không thể nhìn ra suy nghĩ của anh lúc này.

Khả Lan ngồi bên cạnh Cố Thành Viêm, xem xét bộ dáng của anh, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Xem như ầm ĩ cả một ngày, lúc này mới yên tĩnh được.

Nghĩ đến đây, Khả Lan nhíu đôi mày thanh tú, không lên tiếng, anh chợt đưa tay, ôm cô vào lòng.

Hơi thở ấm áp, phun bên tai cô, sắc mặt Khả Lan trở nên ửng hồng, rụt cổ một cái nói: "Sao vậy?" Dứt lời, Khả Lan nhích người, thật sự chưa bao giờ thử tán tỉnh trên xe.

Khả Lan giùng giằng, bàn tay Cố Thành Viêm cũng buộc chặt hơn, cơ thể cô ngồi trên đùi anh, dán vào nhau đầy thân mật.

"Em không cần tới Quật Khởi nữa." Cố Thành Viêm bỗng nhiên mở miệng, từ từ nói, muốn Khả Lan không cần tới Quật Khởi nữa.

Chuyện này đều đã qua, cô chỉ muốn yên phận làm vợ của thủ trưởng.

Khả Lan chợt nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc tới chuyện Quật Khởi, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, mím môi, lại ngẩng đầu nói: "Em không bỏ được."

Dứt lời, Khả Lan ngước mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành Viêm.

Tình yêu cùng trò chơi hôn nhân, ai bỏ ra nhiều thì người đó thua.

Người đàn ông này, cô đoán không ra, nhưng cô lại thích, cô có thể vì anh bỏ ra toàn bộ, nhưng tất nhiên sẽ lưu lại một đường lui cho mình.

Bởi vì......Bọn họ không tin tưởng lẫn nhau.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt dần trầm xuống, môi mỏng mím chặt, tựa như đang suy nghĩ cái gì.

Im lặng hồi lâu......

Khả Lan lại mở miệng nói trước: "Em biết, thân phận của em bây giờ không thích hợp sống ở Quật Khởi, nhưng.....Chỉ cần không công khai quan hệ của chúng ta là được!"

Nói tới đây, Khả Lan dừng một chút, điều kiện tiên quyết để không công khai là......không có hôn lễ!

Không phải cô không muốn có hôn lễ, chỉ là giờ phút này cô không dám muốn.

Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều chuyện cô không dám biết.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt đọng lại, giương mắt nhìn Khả Lan, há miệng trầm giọng hỏi: "Trong lòng em có cái gì không hiểu, có thể hỏi anh."

Phụ nữ thay đổi, anh không thể nào không nhìn ra, sợ hãi, giấu giếm, tránh né......Giữa hai người, không có càng ngày càng gần, ngược lại càng ngày càng cách xa.

Lời của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan sững sờ, cô ngước mắt nhìn anh hồi lâu, sau đó rũ hai mắt, nhỏ giọng nói: "Anh nói về người lúc trước đi." Dứt lời Khả Lan nâng hai mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Cố Thành Viêm, chờ câu trả lời.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, liền giật mình, môi mỏng giật giật, hai mắt trầm tư.

Một lúc sau......

Anh chợt giơ tay lên nắm chặt bả vai cô, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan.

"Thật ra thì.....anh vẫn luôn......"

Lời còn chưa dứt, xe chợt ngừng lại.

"Thủ trưởng, đến rồi."

Tài xế mở miệng, nhắc nhở Cố Thành Viêm đã đến nơi.

Lời nói của Cố Thành Viêm đột nhiên bị cắt ngang, vẻ mặt khá âm trầm, anh vẫn cúi đầu nhìn Khả Lan như cũ, chuẩn bị nói hết những lời muốn nói.

Lúc này cửa xe lại bị mở ra.

"Anh họ, chị dâu, đến nơi rồi, tất cả mọi người đều đang chờ hai người." Người nói chuyện là Cố Thành Hiên.

Cậu mở cửa xe, lúc nhìn thấy Cố Thành Viêm ôm Khả Lan trong xe, ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hai người, lúng túng mặt đỏ bừng.

Cố Thành Viêm thấy cửa xe bị mở ra, lúc này mới buông cô ra, nghiêng đầu nhìn Cố Thành Hiên ngoài cửa xe, sắc mặt bình tĩnh, khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

Cố Thành Hiên thức thời không quấy rầy nữa, tự mình đi vào trong "Danh Tước."

Lời nói bị cắt ngang không có cách nào nói tiếp nữa, Khả Lan liền giùng giằng từ trong lòng anh ra ngoài, sau đó nhảy xuống xe, thấy ngững người khác ở trước mặt, cô lại đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm đang chậm rãi xuống xe.

Cuối cùng lựa chọn nhấc chân, đi theo mọi người vào trong.

Lục Hiểu Phong thấy Khả Lan đi tới, liền cười hì hì đi về phía Khả Lan: "Chị dâu, giọng nói chị dễ nghe, tí nữa vào trong, chị nhất định phải hát một bài cho một người nghe."

"Đúng vậy, chị dâu, em cũng muốn nghe giọng hát của chị." Tống Nhất Nguyên thấy Lục Hiểu Phong lên tiếng, cũng nhanh chóng tới gần, nói một câu.

Khả Lan nghe yêu cầu của mọi người, khẽ cười gật đầu, không có từ chối.

Một nhóm người đi vào phòng.

Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, lúc này những người khác mới ngồi xuống theo thứ tự.

Đầu tiên là Lục Hiểu Phong hát một bài tình yêu, rồi sau đó Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm cũng hát một bài, sau đó lần lượt mọi người đều hát một bài.

Khả Lan cũng không có vội vã hát, ngồi một bên xem, cầm ly rượu đỏ trong tay, không uống, nhìn chằm chằm dòng rượu đỏ dao động bên trong ly.

Thân phận cô bình thường, không có quyền lực gì, ở trong thành phố, chỉ là một nhân vật nhỏ.

Mà Cố Thành Viêm là con nhà quyền quý của thành phố, gia thế hiển hách, dậm chân một cái cũng có thể khiến cho thành phố run rẩy ba cái.

Là cái gì, khiến bọn họ quấn lấy nhau?

Xem mắt? Thích hợp? Hấp dẫn lẫn nhau?

Hay là cô bé trong tấm hình cùng kế hoạch gần hai năm?

Lúc còn nhỏ?

Ngoại trừ những thứ trong trí nhớ, cô không nhớ gì nữa, từ lúc nhỏ tới giờ, chưa từng có nhân vật như Cố Thành Viêm hiện ra.

Trong mơ hồ......Khả Lan cảm thấy, có lẽ cô chỉ là thế thân của người nào đó!

Cố Thành Viêm xem cô như bóng dáng của người nào đó!

Nghĩ đến đây, Khả Lan nghiêng đầu, mím môi nhìn Cố Thành Viêm ngồi ở một bên, tuấn tú, lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, anh đang suy nghĩ, bày kế, rốt cuộc có bao nhiểu?

Lúc này......Lục Hiểu Phong chợt cất giọng nói: "Chị dâu, đến lượt chị, hát một bài." Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dồn trên người Khả Lan.

Khả Lan liếc nhìn mọi người, nhếch miệng cười khẽ, đứng lên, không từ chối lời mời của mọi người.

Khả Lan biết hát, hơn nữa hát rất hay, đó là công việc cô đã từng làm.

........

......Tôi rất muốn yêu anh ấy

......Nhưng ánh mắt đang nói dôi

......Dường như dễ dàng che giấu

......Để tránh tình cảm trở nên phức tạp

......Tôi rất yêu anh ấy

......Nhưng lý trí đang gây gổ

......Có thể thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm sao

.....Ai có thể cho tôi câu trả lời tốt nhất

Một bài "Tôi rất yêu anh ấy" khiến mọi người vỗ tay khen hay.

Sau khi hát xong, Khả Lan nhìn hai mắt tối tăm của Cố Thành Viêm, đang nhìn chằm chằm cô, nghĩ lại lời bài hát, cô chợt thấy trái tim giống như có tảng đá đè ép, nhất thời khó có thể hô hấp.

Khả Lan buông micro trong tay xuống, rũ hai mắt, môi đỏ mọng mím chặt, trong mũi chợt cảm thấy chua xót.

Cô không ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Viêm, mà đi vào nhà vệ sinh sau tấm ngăn trong phòng.

Đóng cửa, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

Cắn môi ngăn nước mắt một lúc lâu......

Lúc này Khả Lan mới rửa mặt, mở cửa, lại thấy Cố Thành Thấm đang đứng ngoài cửa.

Cố Thành Thấm thấy Khả Lan mở cửa, nhếch miệng nở nụ cười lanh, con ngươi đen nhánh như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khả Lan: "Anh Thành Viêm không yêu chị, bởi vì chị giống chị Bảo Nhi lúc trước, chỉ biết giả bộ đáng thương!"

Cố Thành Thấm nói đến đây, nụ cười trở nên tùy ý, đẩy Khả Lan ra, đi vào nhà vệ sinh, rầm.......Đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, đầu Khả Lan chấn động, sau một hồi sửng sốt, khẽ khép hai mắt, hít một hơi, cắn môi, cố gắng bình ổn tâm tình khó chịu của mính.

Lúc này......Trước mặt cô chợt có một tờ khăn giấy.

Khả Lan ngước mắt thấy Dương Tử Sở đang đứng trước mặt cô, hai mắt đen nhánh tĩnh mịch, đang nhìn cô, sắc mặt biểu lộ khá là quan tâm.

Khả Lan nhận khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu, khẽ cười nhìn Dương Tử Sở nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Dương Tử Sở nghe thấy Khả Lan nói cảm ơn, dịu dàng trả lời, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan.

Khả Lan thấy bộ dáng Dương Tử Sở, vẻ mặt hơi trầm xuống, cúi đầu thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh không hát sao?" Nói tới đây, Khả Lan xoay người muốn đi ra ngoài.

Dương Tử Sở chợt kéo cánh tay Khả Lan, đợi sau khi Khả Lan dừng bước, anh ta liền nhanh chóng buông ra.

"Đã lâu không gặp, em thay đổi không ít." Dứt lời, Dương Tử Sở nhếch miệng khổ sở cười, lại nói: "Trong ấn tượng của anh, em rất hiền lành, rất nhạy cảm, là một người luôn lén rơi nước mắt, khiến cho anh thật bất ngờ, cũng rất nghĩ ngợi......"

Dương Tử Sở còn chưa nói xong, giọng của Cố Thành Viêm chợt vang lên.

"Khả Lan."

Trầm giọng, lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK