• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng nhu nhược cùng ánh đèn dung hợp lại thành một mảnh mờ tối, loáng thoáng, mơ hồ.

Cố Thành Viêm cúi đầu, ngậm vào cánh môi của Khả Lan, nụ hôn không sau, lại làm cho cánh môi cô sưng lên.

Bá đạo, tùy ý, hình như không có nửa điểm thương tiếc.

Khả Lan không giãy giụa, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, con ngươi đen nhánh nhìn chòng chọc vào trong đêm tối, bóng người sẽ chớp động.

Rõ ràng hai người thân mật là chuyện tốt đẹp chừng nào, giờ phút này, không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.

Nhịp tim đập thình thịch......khiến cho đầu óc cô lẫn vào trong đèn cầy.

Ngoài cửa sổ mưa phùn, chợt trở nên to hơn, tí tách rơi xuống, tạo thành một lớp băng mỏng, đánh vào trên cửa kính, vang lên tiếng răng rắc.

Cốc......Cốc......Cốc......

Chợt cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, dồn dập kèm theo tiếng dì Lưu.

"Cậu chủ, ông Cố cùng bà Cố đã quay về." Sau khi dì Lưu nói xong, liền vội vàng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đùng đùng như lửa cháy đến nơi!

Mà động tác của Cố thủ trưởng cũng bị tiếng động khiến cho dừng lại.

Anh chợt đứng dậy, hai mắt tối tăm như mực, dục sắc dần dần biến mất.

"Đã biết." Anh trả lời dì Lưu ở bên ngoài một câu, đưa tay chỉnh sửa lại quần áo, mở đèn trong phòng, nhìn Khả Lan.

Lúc này khuôn mặt Lâm Khả Lan đỏ bừng, đang ngồi ở bên giường, hai mắt rũ xuống.

Không có lên tiếng, chỉ chỉnh sửa quần áo trên người mình.

Rất tốt!

"Chuẩn bị đi, cùng tôi đi gặp ông bà nội." Cố thủ trưởng mở miệng nói, ánh mắt rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh lạ lùng, giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Ừ." Khả Lan cúi đầu, đi giày vào, từ trên giường đứng dậy.

Bước nhanh tới đứng ở phía sau lưng Cố thủ trưởng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mím chặt của Cố thủ trưởng.

Hấp dẫn, làm cho người ta mơ màng.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan theo tới, không nói thêm gì, ôm eo nhỏ nhắn của Khả Lan, mở cửa phòng, đi xuống lầu.

Hai người ôm nhau đi xuống lầu.

Lúc còn đứng ở trên cầu thang, từ xa Khả Lan thấy ông Cố cùng bà Cố ngồi trên ghế sa lon.

Ông Cố đầu tóc bạc trắng, cắt gọn chỉnh tề, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu nâu xám,hai mắt khẽ nheo, chớp động sáng loáng, nhìn thẳng vào Khả Lan.

Mà bà Cố lại có mái tóc ngắn đen nhánh, lông mày nhạt, ánh mắt thân thiện.

Sườn xám màu tím đậm, bao quanh cơ thể đầy đặn, một cái áo khoác thêu hoa, khiến cho bà Cố nhìn qua giống như một lão phu nhân cao quý của thời nhà Thanh.

Cố thủ trưởng đưa Khả Lan đi tới trước mặt người lớn, ánh mắt dừng lại trên mặt ông Cố, đang muốn mở miệng giới thiệu.

"Hồ đồ!"

Giọng nói của ông Cố vang lên trước, dậm cây gậy trong tay một cái, vẻ mặt chợt trở nên tối tăm.

Nghe thấy lời của ông Cố, Khả Lan hơi sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng ông Cố, chỉ thấy sắc mặt ông bình tĩnh, hai mắt khẽ nheo lại, tràn đầy tức giận.

Giọng nói dạy dỗ kia, không ngừng vang lên bên tai Khả Lan.

"A......" Cố Thành Viêm nghe thấy ông Cố nói, lại nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, bàn tay càng ôm chặt cô gái bên cạnh, nhíu mày nói: "Hồ đồ? Chưa cưới chưa lập gia đình, hồ đồ cái gì?"

Bốp......

Cố thủ trưởng vừa dứt lời, chiếc gậy trong tay liền đập lên chân Cố Thành Viêm, trợn mắt, hình như cực kỳ tức giận.

"Đồ khốn kiếp, ban đầu mày tự gật đầu hôn sự với Bảo Nhi, bây giờ đột nhiên cưới người khác, mặt mũi của nhà học Cố cùng nhà họ Lương phải để đâu?" Ông cụ nói xong, tức giận đến nỗi từ trên ghế sa lon đứng dậy.

Mặc dù ông đã già, cái đầu không thể so với người trẻ tuổi, nhưng khí thế của một người tướng quân vẫn như cũ.

Con ngươi đen nhánh sáng ngời, nhìn thẳng vào đứa cháu mà mình thích nhất.

Ông nhìn Thành Viêm lớn lên từ nhở.

Mặc dù bình thường lạnh lùng kiêu ngạo khiến cho không có ái dám đến gần, nhưng vẫn là một đứa bé có chừng mực, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ?
Thế nhưng lại không muốn kết hôn với Bảo Nhi, vậy tại sao ban đầu lại đồng ý chứ?

Hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa!

Lời nói của ông cụ khiến vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Cố Thành Viêm hơi giật giật.

Chính xác, ban đầu là anh tự gật đầu, nhưng sau đó, anh cũng đã mấy lần bày tỏ không đồng ý!

Về phần sau này, tất cả mọi chuyện đều là người nhà họ Lương khiến chuyện càng ngày càng loạn hơn.

Nghĩ muốn trói buộc anh?

Hừ......Vậy phải xem người nhà họ Lương có bản lĩnh đó không!

"Thành Viêm cũng có mấy lần từ chối." Trong lúc không khí giữa ông Cố cùng Cố Thành Viêm như muốn nổ tung thì bà Cố ngồi im lặng từ nãy tới giờ lên tiếng.

Nhắc nhở ông Cố, ban đầu Cố Thành Viêm, không phải không có từ chối.

Nhưng mà ông Cố và ông Lương, một lòng muốn Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi ở chung một chỗ, đã từng không thể kết thành con dâu con rể, nên muốn kết thành cháu dâu cháu rể.

Nếu như không phải do hai người bọn họ anh không ra anh, em không ra em, tự mình áp đặt, chỉ sợ cũng sẽ không náo thành như thế này.

Thành Viêm làm không đúng, nhưng Cố Tam Hâm làm đúng sao?

Cái này gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn!

Đều không phải là cái gì tốt!

Một câu nói của bà cụ khiến Cố Tam Hâm đang giận phát run lên thần sắc hơi dừng lại, sau đó thở dài, lại ngồi trên ghế sa lon.

Chiếc gậy trong tay vẫn không quên ở trên chân Cố thủ trưởng chào hỏi hai cái.
Cố Thành Viêm bị ông cụ đánh hai cái, cũng không có phản ứng gì, chỉ kéo Lâm Khả Lan sang bên cạnh.

"Lâm Khả Lan, cháu dâu hai người." Cố Thành Viêm giới thiệu Khả Lan, không nhanh không chậm, chỉ bình tĩnh giới thiệu.

Sau khi kéo Khả Lan sang, liền buông lỏng Khả Lan.

Mà Khả Lan đột nhiên bị kéo ra, vội vàng cúi đầu chào: "Ông nội, bà nội." Lúc này mới ngẩng đầu.

Vẻ mặt cô bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười đoan trang, ánh mắt nhìn về phía hai người lớn, nhưng không có ai nhìn.

Lúc này, Khả Lan đã quá quen thuộc với hiện trạng của Cố thủ trưởng.

Cũng xem như là hiểu tại sao lúc đầu Cố thủ trưởng lại nhận mình là đối tượng xem mắt, bởi vì bức hôn!

Nói đến mới thấy kỳ quái, Cố thủ trưởng tình nguyện ở cùng một người phụ nữ không quen biết, chứ không chịu cưới Lương Bảo Nhi, rốt cuộc là tại sao?

"Ừ......! Đứa bé ngoan, ngồi xuống cạnh bà nội này."

Sau khi Khả Lan chào hỏi, ông Cố không có lên tiếng, đôi tay nắm chặt cây gậy trong tay, mặt mất hứng.

Bà cụ lại đưa tay nắm tay Khả Lan, nhường ra một chỗ, để Khả Lan ngồi vào bên cạnh mình.

Mà Khả Lan vừa mới ngồi xuống, ông Cố chợt đứng dậy, khuôn mặt giận dữ, chà chà cây gậy trong tay, còn muốn nói gì đó.

Nhưng nhìn thấy vợ, cuối cùng không nói gì, giận đến nỗi không ngừng đập mạnh chiếc gậy xuống nền nhà đi lên trên lầu.

Sau khi ông Cố rời đi, bà Cố lạnh giọng nói thầm: "Chưa trút hết giận, tuổi đã cao, còn tưởng là mình còn trẻ lắm sao!" Sau khi nói xong, ánh mắt bà Cố lại quay về trên người Khả Lan.

Hai mắt đục ngầu, bỗng nhiên sáng rõ, nhìn Lâm Khả Lan, hai tay nắm tay cô nói: "Bà cũng không cầu gì xa, chỉ muốn sớm ôm cháu trai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK