• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Cố đột nhiên gọi Cố Thành Viêm lại khiến cả nhà giật mình.

Theo lý thuyết, hôm nay là tiệc chúc mừng Cố Thành Viêm thăng chức, xem như ông Cố không vui, cũng không nên đập bàn tức giận.

Ánh mắt mọi người đảo quanh trên người ông Cố cùng Cố Thành Viêm, nhưng không ai dám lên tiếng.

Cố Thành Viêm xoay người, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng ông Cố.

Lát sau......

Lúc này sắc mặt ông Cố dần bĩnh tĩnh lại, sau đó ngồi trên ghế sa lon, trầm giọng nói: "Tối nay gọi các anh em của cháu tới tiệm của dượng, họp mặt."

Sau khi ông Cố dứt lời, vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, mọi người lại phản ứng kịp.

Lúc này, ông cháu đấu tính khí, cháu thắng.

Nhưng mà hôm nay là ngày Cố Thành Viêm thăng chức.

Cố Thành Viêm nghe ông Cố nói như vậy, gật đầu, trầm giọng trả lời "vâng", liền ôm Khả Lan đi lên lầu.

Ánh mắt mọi người đều dõi theo bóng lưng của cặp vợ chỗng son, lúc đầu Bảo Nhi cũng không được Cố Thành Viêm đối xử như vậy.

Hai người lên lầu, mới vừa vào phòng, Khả Lan liền nói: "Vừa rồi anh khiến cả nhà tức giận."

Có thể nhìn ra được, ông Cố tức giận, nhưng mà vì hôm nay Cố Thành Viêm là nhân vật chính, nên chịu đựng.

Tuy nói ông nội đột nhiên hỏi trình độ học vấn của cô, khiến cho cô cảm thấy lúng túng, nhưng......với thân phận của ông nội, câu hỏi cũng không ổn lắm.

"Không có gì phải lo, hai ngày nữa sẽ không sao." Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ cười nói.

Tính khí ông Cố rất dễ giận, sau khi giận liền hết chuyện.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt hơi trầm xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm anh, cảm thấy anh lúc này thật sự không có tim không có phổi.

Chỉ là, nói đi thì nói lại, quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ông Cố là ông cháu, có chút không tốt, nhưng quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ba lại không tệ.

Nhưng mà......hình như không có mẹ Cố Thành Viêm ở đây!

Cô hai cùng chú hai, cô ba cùng chú ba, đều có đôi, chỉ có ba Cố Thành Viêm, một thân một mình.

Lúc này cô cũng rất tò mò, mẹ Cố Thành Viêm là người thế nào.

Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ một lúc lâu, muốn hỏi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.

Nếu như mẹ Cố Thành Viêm không có ở đây, cô hỏi một câu như vậy, đồng nghĩa với việc vạch vết sẹo của người ta ra.

Khả Lan không lên tiếng, lúc này Cố Thành Viêm xoay người, kéo Khả Lan tới, nhìn về phía bức hình trong phòng nói: "Em nhìn tấm hình này xem, có quen không." Cố Thành Viêm nói xong kéo Khả Lan đến gần mấy bước.

Khả Lan ngước mắt nhìn tấm hình, sắc mặt ảm đạm.

Tấm hình này, cô đương nhiên cảm thấy quen, từ lần đầu tiên cô vào phòng Cố Thành Viêm đã thấy tấm hình này, đến bây giờ vẫn còn treo ở đây.

Cô gái trong tấm hình, không phải Cố Thành Thấm, hơi giống Lương Bảo Nhi.

Nhưng nếu là Lương Bảo Nhi, như vậy, Cố Thành Viêm treo tấm hình ở đây, liền chứng minh trong lòng anh có Lương Bảo Nhi, chứ không giống như bây giờ.

Cố Thành Viêm đột ngột hỏi như vậy là có ý gì?

"Quen." Khả Lan nhỏ giọng trả lời, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bức hình kia, trầm tư.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vội vàng nhảy lên, đưa tay nắm bả vai cô, ánh mắt khó che giấu sự kích động; bàn tay luên tục run rẩy.

Anh há miệng định hỏi, lúc này cửa phòng bị mở ra.

"Anh Thành Thấm, bác cả phải về Tây Nam, ông nội bảo anh đi xuống." Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.

Cô nhìn thấy Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm hai người bốn mắt nhìn nhau thì trong ánh mắt lóe lên tia tức giận, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Cố Thành Viêm đột nhiên bị người khác cắt ngang, khuôn mặt lộ vẻ nóng nảy, rồi sau đó quay đầu, nhìn Cố Thành Thấm đứng bên ngoài cửa: "Biết rồi." Dứt lời, nhưng anh vẫn ở trong phòng, không lập tức đi xuống.

Anh nghĩ muốn nói cho xong.

Cố Thành Thấm thấy Cố Thành Viêm còn đứng ở trong phòng không rời đi, bước nhanh vào phòng, đưa tay níu tay Cố Thành Viêm, khuôn mặt lộ vẻ gấp gáp, lôi kéo Cố Thành Viêm đi ra ngoài.

"Anh Thành Viêm, vừa rồi không biết bác cả cùng ông nội nói những gì, liền rùm beng lên, anh đi xuống xem một chút, bác cả nghe lời anh nhất." Cố Thành Thấm nói xong, bàn tay càng tăng thêm sức lực.

Nhưng hơi sức của cô quá nhỏ, căn bản Cố Thành Viêm không nhúc nhích.

Cố Thành Viêm nghe Cố Thành Thấm nói, ánh mắt hơi trầm xuống, sau một hồi im lặng, lúc này mới nhấc chân đi xuống lầu.

Khả Lan thấy Cố Thành Viêm xuống lầu, cô đi theo phía sau lưng Cố Thành Viêm.

Choang.....

Ba người vừa mới đi tới đầu cầu thang, còn chưa đi xuống lầu, liền nghe thấy của tiếng ném đồ vật.

"Khốn kiếp, nghịch tử, nghịc tử."

Âm thanh ném đồ vật vừa dứt, tiếng ông Cố liền vang lên, sau khi lạnh giọng nói, liền nặng nề ho khan.

Khả Lan đứng trên lầu, thấy tình hình dưới lầu, cả người cũng bối rối.

Vừa rồi vẫn còn tốt, sao mới một lúc đã rùm beng lên rồi?

Cô bước nhanh muốn xuống lầu, nhưng nhìn thấy Cố Thành Viêm đang im lặng đứng phía trước cô, hình như không muốn đi.

Nhùn thấy tình huống như vậy, Khả Lan hơi nóng nảy, thái độ Cố Thành Viêm như vậy là sao!

Không phải muốn anh đi xuống khuyên nhủ sao?

Dưới lầu gây gổ, một người là ông nội anh, một người là ba anh.

Khả Lan hơi gấp gáp, muốn xuống lầu, Cố Thành Viêm chợt đưa tay, ngăn cản Khả Lan.

"Bọn họ thường như vậy."

Cố Thành Viêm chậm rãi nói với Khả Lan, hình như anh đã quen với tình huống thế này, cũng không chấp nhận.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, thường?

Xem ra, nhà họ Cố, không chỉ là một gia đình lớn, còn là một gia đình mâu thuẫn.

Rồi sau đó.....

Khả Lan cũng không đi xuống lầu, mà đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, xem tình hình dưới lầu.

"Hai mươi sáu năm trước, ba cũng không chấp nhận một đứa con như con, bây giờ, cũng giống vậy."

Cố Vọng Đông là mọt người tính tình mãnh liệt, nhìn thấy ông Cố giận đến nỗi thở không ra hơi, không xoa dịu tính khí của ông Cố, ngược lại lạng giọng trả lại một câu.

Ông Cố nghe Cố Vọng Đông nói, đưa chiếc gậy trong tay lên, liền hướng về phía đùi Cố Vọng Đông.

Cố Vọng Đông không tránh, đứng im tại chỗ, mặc cho ông Cố đánh.

Bà Cố nhìn thấy con trai bị đánh, không né tránh, đau lòng, liền vội vàng nắm tay ông Cố, vội vàng nói: "Đã nhiều năm như vậy, ông đánh cũng vô dụng."

Một câu nói khiến ông Cố dừng động tác trên tay, vẻ mặt dần chán nản.

Đã nhiều năm như vậy, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, thương cũng đã thương, Vọng Đông vẫn không thể nào quên chuyện năm đó.

Không khí dưới lầu, chợt yên tĩnh lại, lúc này Cố Thành Viêm mới nhấc chân đi xuống lầu.

Khả Lan muốn đi xuống cùng, lại nghe thấy, a.....một tiếng, sau lưng cô liền có một lực lớn.

Cả người rơi về phía trước.

Cũng may Cố Thành Viêm nhanh mắt, nhanh tay đỡ Khả Lan.

Nhưng......

Chân Khả Lan lại có cảm giác nhói đau, trong nháy mắt lan tỏa toàn thân cô, cô hít sâu một hơi, cắn răng, không cho mình phát ra âm thanh.

Cố Thành Viêm chú ý sắc mặt Khả Lan, chợt liếc xuống.

Lông mày anh nhíu mại, ôm cả người, quay đầu nhìn Cố Thành Thấm ở phía sau Khả Lan.

Cố Thành Thấm nhìn thấy sắc mặt Cố Thành Viêm, khuôn mặt lộ vẻ ngượng nghịu, vội bước lên trước đỡ Khả Lan, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, vừa rồi em không cẩn thận trượt chân, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Cố Thành Thấm nói tới đây, khuôn mặt lo lắng, giọng nói kèm theo tiếng sụt sịt.

Nghe thấy Cố Thành Thấm nói, Khả Lan lắc đầu nói: "Không sao."

Nói đến đây, Khả Lan theo bản năng liếc nhìn chỗ lúc nãy Cố Thành Viêm đứng.

Trượt? Thảnh lông, không phải như vậy.

Cô lại đắc tội tới Cố Thành Thấm rồi!

Rồi sau đó......

Khả Lan đau chân, đi xuống lầu bất tiện, Cố Thành Viêm nửa ôm nửa đỡ cô xuống lầu, Cố Thành Thấm đi theo phía sau bọn họ.

Xuống dưới lầu, Cố Thành Viêm buông Khả Lan ra, đi tới trước mặt Cố Vọng Đông, nhỏ giọng nói đôi câu, sau đó lại đi tới trước mặt ông Cố, nhỏ giọng nói đôi câu.

Rồi sau đó, ông Cố thở phì phò sắc mặt dần dần bình phục, ngồi trên ghế sa lon, nhìn Cố Vọng Đông mím môi thờ dài đi lên lầu.

Mọi người thấy ông Cố cùng con trai trở lại bình thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thành Viêm khuyên người lớn xong, sau đó quay đầu nhìn về phía Khả Lan.

Lúc này Khả Lan kinh ngạc không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ năng lực điều chỉnh mâu thuẫn gia đình của Cố Thành Viêm.

Rốt cuộc Cố thủ trưởng, mặt mũi lớn vậy sao.

Chỉ là......

Một bữa tiệc, bởi vì ông Cố cùng ba của Cố Thành Viêm cãi nhau, huyên náo đến nỗi mất vui, sắc mặt vui mừng của mọi người cũng dần thu lại.

Ông Cố cùng ông Lương, đi tới phòng làm việc chơi cờ, Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm đi với nhau.

Cô ba cùng Tống Liên và Tống Nhất Nguyên rời đi, nói là muốn chuẩn bị buổi lễ chúc mừng.

Cô hai cùng chú hai và bà Cố, cùng Cố Thành Hiên lái xe đi ra ngoài, nói muốn đi dạo thành phố một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK