• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói thật."

Lương Bảo Nhi dứt lời, Khả Lan lạnh giọng trả lời, hai mắt tối tăm híp lại, lạnh lùng nhìn Lương Bảo Nhi.

Mà Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói, vẻ mặt lạnh lùng, quét mắt nhìn những người trong phòng, không mở miệng, mọi người liền thức thời rời đi.

Một lát sau.....

"Không thể nào."

Sau khi mọi người rời đi, lúc này Lương Bảo Nhi mới lên tiếng, hừ lạnh một tiếng nói với Khả Lan, không thể nào.

Quả nhiên Lâm Khả Lan càng ngày càng lớn mật, dám tìm tới cửa thêu dệt chuyện, thật sự cho rằng, chỉ là một giám đốc mới nổi, là có thể làm mọi thứ.

Chờ xem, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lương Bảo Nhi lóe lên vẻ hả hê, khóe miệng nở nụ cười.

Mà lúc này Khả Lan chợt cười to lên.

Tiếng cười đột ngột của cô làm Lương Bảo Nhi hoảng hốt.

Cười cái gì?

Lương Bảo Nhi ngước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan, há miệng vội vã nói: "Xem như bây giờ cô đi ra ngoài nói rõ với phóng viên, cũng chỉ là một chủ đề nóng để giải trí, cô cảm thấy, có mấy người sẽ tin lời cô."

Đúng, Lâm Khả Lan ra ngoài giải thích mẹ cô không phải là người thứ ba thì sao chứ?

Cũng chỉ là một đề tài để mọi người bàn tán mà thôi!

Lâm Khả Lan không ngu ngốc, không thể để "Quật Khởi" chỉ vừa mới nổi lên bị ảnh hưởng bởi tin tức con gái riêng này được.

So với chuyện con gái riêng cùng tình chị em, loại tin tức nào tốt hơn, có thể mang nhiều lợi ích hơn, Lâm Khả Lan còn có thể không biết sao?

"Vậy sao? Vậy cũng không nhất định."

Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói, khẽ cười, hai mắt tối tăm nheo lại, khóe miệng nở nụ cười, trở nên tùy ý.

Cô xoay người rời đi.

"Tôi cho cô biết, hộ khẩu của cô, chúng tôi đã sớm......" Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan cười xoay người, trong lòng tức giận.

Bật thốt lên muốn cảnh cáo Khả Lan, nhưng nói được nửa câu, rồi lại ngừng, không nói thêm gì nữa.

Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi nói, khẽ dừng bước, quay đầu lại, nhìn về phía Lương Bảo Nhi.

"Đã sớm động tay động chân, đúng không?" Khả Lan cất giọng nói tiếp lời của Lương Bảo Nhi.

Cô tìm đến Lương Bảo Nhi, không phải vì chuyện muốn giải thích mối quan hệ con riêng và người thứ ba, mà là đang tạo cơ hội.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Khả Lan quay về Quật Khởi, còn chưa có xuống xe, liền thấy bóng dáng của Kim Hạo.

Hôm nay cô vừa mới khiến Kim Chính Minh rút lui khỏi hạng mục lần này, Kim Hạo nhanh như vậy đã nhận được tin tức?

Nghĩ như vậy, Khả Lan khẽ cười, mở cửa xe, bước xuống.

Nhưng......
Cô còn chưa đứng vững, Kim Hạo liền đưa tay nắm cổ cô, mặt lạnh lùng.

Mà tài xế muốn kêu người, lại bị người của Kim Hạo đáng ngất xỉu.

Kim Hạo xuống tay không nặng, song anh ta không phải muốn bóp chết Lâm Khả Lan, chỉ cảm thấy tức giận với chuyện lần này.

Khả Lan chợt vị Kim Hạo bóp cổ, ánh mắt hơi trầm xuống, cô biết chuyện ngày hôm nay chọc giận Kim Hạo.

"Thân là giám đốc điều hành của Kim Thị, anh Kim làm việc lại lỗ mãng kích động như vậy." Khả Lan bị bóp cổ, giận quá hóa cười, nhắc nhở Kim Hạo một câu.

Cô nghe thấy từ trước tới giờ Kim Hạo làm việc quái đản, nhưng tuyệt đối hung ác, chính xác.

Cô chỉ mới gặp Kim Hạo hai lần, về mặt quái đản của Kim Hạo chỉ là kiến thức, về phần bản lĩnh, tạm thời cô chưa nhìn ra.

Sau khi Khả Lan dứt lời, Kim Hạo cũng không buông cô ra, mà chợt nghiêng người đè cô lên cạnh xe.

Anh ta cúi đầu, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, cái cổ trắng nõn, dần dần đi xuống.

Bộ ngực cô khẽ phập phồng, thật đúng là cảnh xuân phơi phới.

"Còn nhỏ tuổi, thủ đoạn âm độc, thật đúng là tiện nhân bại hoại." Kim Hạo cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp đào hoa híp lại thành dây nhỏ, cái cằm giương ra, lộ ra bộ dáng tàn nhẫn.

"Quá khen, đây đều là do anh Kim dạy bảo." Sau khi Kim Hạo dứt lời, ánh mắt Khả Lan cụp xuống, khẽ cười, cất giọng trả lời.

Lúc trước Kim Hạo dùng chiêu đối với cô, cô tự nhiên phải trả lễ.

Một lúc sau......

Sau khi Khả Lan dứt lời, Kim Hạo chợt buông cô ra, anh ta thu hồi vẻ mặt, ánh mắt cụp xuống, chợt đổi lại khuôn mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Tôi thật sự xin lỗi chuyện tôi uy hiếp cô Lâm."

Kim Hạo nói xong, từ trong túi lấy ra usb, đưa cho Khả Lan, khuôn mặt tỏ vẻ xin lỗi, giống như đang hối lỗi vì uy hiếp Lâm Khả Lan.

Khả Lan cầm usb mà Kim Hạo đưa, đưa tay đẩy Kim Hạo ra.

Cô đi hai bước, sau đó xoay người, nhìn Kim Hạo nói: "Nếu như có người, đánh anh một cái, sau đó lại cho anh một trái táo, anh cảm thấy, đối với người âm độc như tôi, sẽ làm gì?"

Chuyện phát triển đến nước này, Kim Hạo không thể nào lựa chọn hạng mục, chỉ có thể cạnh tranh cùng Lương Thị.

Kim Hạo là người thông minh, Kim Thị cùng Lương Thị tranh đấu nhiều năm, tất nhiên anh ta không thể nào khiến Lương Thị đè lên Kim Thị.

Hiện tại, với góc độc vì lợi ích, Kim Hạo tất nhiên phải giúp Quật Khởi.

Thật ra lần này nói cho cùng, là Kim Hạo bị người ta tính kế, không đúng vậy sẽ không thay đổi thành tình huống thế này.

"Cô có thể không cần bạn bè, nhưng cô tuyệt đối không muốn có thêm bạn bè, không phải sao?" Kim Hạo nghe Khả Lan nói, khẽ cười rồi trả lời, chuyện đã đến nước này, anh ta phải lựa chọn việc làm tiếp theo.

Anh ta nghiêm túc nghĩ, để một công ty mới nổi đạt vị trí cao, có thể càng lớn mạnh hơn Lương Thị, sắc bén hơn nhiều.

Hạng mục lần này, anh ta hy vọng Quật Khởi có thể lấy được.

"Nói không sai, ai cũng không muốn nhiều kẻ thù, nhưng tôi cần bạn bè." Khả Lan thầm suy nghĩ trong lòng, miệng chợt nở nụ cười, con người đen nhánh hơi đổi, nhìn thẳng Kim Hạo.

Tuy Kim Thị cùng Lương Thị là quan hệ bằng hữu, nhưng những năm này, Lương Thị nổi lên, dần dần lấn át tình hình buôn bán của Kim Thị.

Hiện tại hai nhà ngang hàng, nếu như lần này Lương Thị đạt được hạng mục này, sẽ vượt qua Kim Thị.

Khiến cho công ty Kim Thị, không tự nhiên phải nghĩ chuyện như vậy xảy ra, vì bảo vệ địa vị vốn có, hiện tại chỉ có thể hợp tác với Quật Khởi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK