Lương Bảo Nhi xuyên qua đám người, đứng ở bên cạnh Khả Lan, chậm rãi nói bên tai Khả Lan.
Trên mặt nở nụ cười, xinh đẹp như hoa hồng.
Chợt nghe thấy giọng của Lương Bảo Nhi, Khả Lan khẽ nhíu mày, không nghiêng đầu lại, ánh mắt vẫn dừng trên người Dương Nghi Giai.
"Cô Bảo Nhi, chỉ sợ là cô gọi sai người."
Khả Lan từ từ trả lời, nhẹ nhàng chậm rãi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Chị?
Lương Bảo Nhi gọi cô là chị từ lúc nào vậy!
"Em và chị cùng chung dòng máu, sao em có thể gọi sai chứ."
Chiều cao của Lương Bảo Nhi cùng Khả Lan chênh nhau không nhiều lắm, nhưng bởi vì giày cao gót, lúc này Lương Bảo Nhi cao hơn Khả Lan gần nửa cái đầu, khuôn mặt tinh xảo, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt giống Khả Lan, dừng trên người Dương Nghi Giai.
Đứng song song với nhau, bộ dáng của Lương Bảo Nhi, xinh đẹp hơn, Khả Lan có vẻ ôn nhu động lòng người, khuôn mặt của hai người, có ba phần giống nhau.
Tống Nhất Nguyên liếc nhìn Lương Bảo Nhi, không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng như cũ, sắc mặt bình tĩnh, tâm tình khá là khẩn trương!
Nhanh!
Nghe thấy lời nói của Lương Bảo Nhi, lúc này Khả Lan mới nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Bảo Nhi, lúc này Lương Bảo Nhi cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Khả Lan.
Hồi lâu......
Tiếng chuông báo động chợt vang lên, đặc vụ vọt vào trong nhà Dương tướng quân, cho dù là người tỉnh táo ung dung đi nữa, cũng bị trường hợp này dọa sợ.
Có người dự cảm điềm chằng lành, vội vã muốn rời đi, cũng có người vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho người khác.......
Nhưng.......
Người muốn rời đi lại bị bắt trở lại, điện thoại di động phải giao nộp......
Bài hát "chúc mừng sinh nhật" vẫn vang vọng trong nhà, tiếng người chợt trầm xuống.
Chúc sinh nhật vui vẻ......
Chúc sinh nhật vui vẻ......
Tiếng người dừng lại, tiếng bài hát lại vang dội.
"Các người làm gì vậy? Muốn tạo phản sao." Dương tướng quân hiển nhiên không ngờ sẽ có đặc vụ xông vào, quát lạnh một tiếng.
Mà sắc mặt Dương Nghi Giai cực kỳ bình tĩnh, sau khi đặc vụ xuất hiện, còn ung dung thổi nến.
Trên lầu, Cố Thành Viêm cầm mấy phần tài liệu, cd cùng thẻ usb chậm rãi đi xuống.
Ánh mắt mọi người, đều hướng về phía Cố đại tá, lúc này Dương tướng quân rất tức giận, xoay người liền tát Dương Nghi Giai một cái.
Dương Nghi Giai bị đánh đến nỗi khóe miệng tràn ra máu tươi, khiến mọi người hoảng sợ, hít lạnh một hơi.
Xuống tay quá nặng.
Nói thế nào cũng là cháu gái mình!
Mọi người chứng kiến, đều có thể biế là chuyện gì xảy ra, không thể rời đi, liền có người hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Người không biết chuyện, như rơi vào trong sương mù, suy đoán chuyện gì xảy ra!
"Tìm cách gần hai năm, hôm nay lại thu lưới, ngày sau quyền thế ngập trời." Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên cạnh Khả Lan, ánh mắt dừng trên người Cố Thành Viêm, miệng không ngừng nói cho Khả Lan nghe.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mỏ, đôi tay nhẹ nhàng để trước bụng, bộ dáng lâm nguy nhưng không loạn.
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Lương Bảo Nhi, không lên tiếng, không để ý tới.
Đàn ông phải có sự nghiệp, trừng phạt tội ác, không đúng sao?
"Nhưng chị có biết mẻ lưới này phải tốn bao lâu không?" Lương Bảo Nhi không nghe thấy Khả Lan lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm Khả Lan.
Nhìn thấy Khả Lan nghiêng đầu thì Lương Bảo Nhi lại nói: "Một năm lẻ mười tháng, anh Viêm lên kế hoạch một năm lẻ mười tháng......Một năm mười tháng trước........Chị........Chị ở đâu làm gì?"
Lương Bảo Nhi dứt lời, Khả Lan lại ngây ngẩn người, một năm mười tháng trước, cô đang làm gì?
Có liên quan đến Lương Bảo Nhi sao?
Khả Lan vẫn không trả lời Lương Bảo Nhi, ánh mắt chuyển sang người Cố Thành Viêm, bóng dáng thẳng tắp, cả người tản ra phong cách cao quý, như vương giả, làm chủ thiên hạ.
"Một năm lẻ mười tháng trước, chị đang ở trường học, nhưng mười sáu ngày sau, dì bị xuất huyết dạ dạy, phải cấp cứu." Lương Bảo Nhi không nghe thấy Khả Lan trả lời, vẫn tự nói như cũ.
Mặc dù Khả Lan làm bộ mặt bàng quang, nhưng câu nói của Lương Bảo Nhi có hàm ý khác, làm sao cô có thể nghe không hiểu.
Chẳng lẽ, Lương Bảo Nhi muốn nói cho cô biết.
Từ đầu đến giờ, quan hệ của cô cùng Cố Thành Viêm cũng chỉ là vì mẻ lưới này?
Tính toán từng bước một?
Tại sao?
Cô có tác dụng gì?
Trong đầu Khả Lan bỗng có chút hỗn loạn.
"Chị, chị xem, Lý........A, không, là Dương Nhiễm tới."
Khả Lan còn đang tự hỏi tại sao, Lương Bảo Nhi chợt đưa tay, chỉ vào đám người, bên phía Dương tướng quân.
Chủ thấy Lan Thư, bị người khác ép từ sau đi ra.
Dương Nhiễm? Lan Thư?
Lương Bảo Nhi dứt lời, khẽ cười đi về phía trước, Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ, thật lâu không có hoàn hồn.
Mặc dù Tống Nhất Nguyên nghe thấy Lương Bảo Nhi nói, nhưng lại không thể chen miệng vào.
Khả Lan không thể nào tưởng tượng, quan hệ trong mọi chuyện.
Cô cảm thấy rét lạnh, dần dần xâm chiếm người cô.
Một nhân vật quyền thế ngập trời, một đại đội ăn cơm cũng thành vấn đề nhỏ, tại sao lại liên lụy đến nhau.
Nhìn như là duyên phận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, rồi lại chính là khinh người.
Đúng như lời Lương Bảo Nhi ám chỉ sao?
Hai tay cô nắm chặt, không tin, không tin, một người, có thể tính toán chuẩn như vậy.
Cô im lặng hồi lâu, chợt xuyên qua đám người, đi tới trước mặt, muốn nghe Lan Thư sẽ nói gì trước mặt Dương tướng quân.
"Thật là trò giỏi hơn thầy, hôm nay xem như tôi chịu thua." Lúc này mặc dù tóc tai Lan Thư khá là xốc xếch, nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng.
Dương tướng quân đỡ cầu thang hít thở, không nói được gì.
Hai mắt Dương Nghi Giai trống rỗng ngồi một bên ghế, toàn thây run lẩy bẩy.
Thật ra thì những người liên quan, từng người đều bị lôi ra ngoài, càng ngày càng nhiều, biểu hiện trên mặt các đặc vụ cương nghị lạnh lùng.
Cố Thành Viêm vẫn im lặng đứng trong đám người, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, lúc này đã làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Khả Lan nhìn người đàn ông này, trong lòng rối bời, môi mỏng mím chặt, ánh mắt hơi nhíu lại, đã không thể hình dung được tâm tình cô lúc này.
Cô không dám tưởng tượng, trong hai năm qua, tất cả đều được bố trí.
"Chị.......Chuyện này, chị cũng có công lao, nếu như không phải là chị, Dương Nhiễm sẽ không muốn hợp tác cùng nhà họ Lương, bại lộ bí mật." Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng Lâm Khả Lan, ngược lại cười, đi tới bên cạnh cô, lại mở miệng nói.
Cô ta cười rực rỡ như hoa, nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Khả Lan, cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay Cố Thành Viêm.
"Chị nên nhận hai huy chương." Lương Bảo Nhi không quản Khả Lan có trả lời hay không, khẽ cười nói với Khả Lan, hai huy chương!
Nhưng những lời này vào tai Khả Lan, là cực kỳ châm chọc!
Bốp......
Khả Lan chợt xoay người, giơ tay lạnh lùng tát vào mặt Lương Bảo Nhi.
"Cô có im đi không?" Khả Lan nói.
Lương Bảo Nhi nói nhiều như vậy, không phải là muốn khích bác ly gián sao!
Hừ......Thật sự tưởng rằng cô dễ dàng bị khích bác vậy sao?
Là như vậy thì sao, đã là quá khứ, cô tin tưởng vào tương lai.
Đột nhiên bị tát một cái, vẻ mặt Lương Bảo Nhi bỗng nhiên căng thẳng, không giận, ngược lại mím môi cười.
Mà giọng nói của Khả Lan, khiến Cố Thành Viêm chú ý, vẻ mặt anh bỗng nhiên trầm xuống, giơ tay cho người đưa Dương tướng quân và những người có liên quan đi, mình thì đi về phía Khả Lan.
Nhưng mà......
"Lâm Khả Lan, tôi cho cô biết, ở cùng ma quỷ, sẽ chết rất thảm, cô tốt nhất nên tự lo cho thân mình." Giọng nói của Lan Thư, vang lên dồn dập.
Trên mặt nở nụ cười, nhìn thẳng Lâm Khả Lan, hai mắt sáng như đuốc.
Dương Nghi Giai nghe Lan Thư nói, ánh mắt trống rỗng, bỗng nhiên trầm xuống, không nói gì, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái.
Lương Bảo Nhi che khuôn mặt bị đánh đỏ, mặt mày nở nụ cười.
Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ, hai mắt cụp xuống, trái tim rất phức tạp.
Tin hay không tin?
Cô tin tưởng Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm đi tới trước mặt Khả Lan, ôm cô vào lòng, bàn tay mở rộng, ôm chặt người cô.
Vốn dĩ hai mắt Lương Bảo Nhi đang tươi cười, bỗng nhiên trầm xuống, nhưng lại cong lên, chờ xem, không bao lâu sau, Lâm Khả Lan sẽ tự mình rời đi!
Lưới đã thu xong, lập công, thăng quan, người xui xẻo đều được đưa đi xử lý.
Nhà họ Dương từ huy hoàng trở nên lạnh lẽo, chỉ mấy tiếng, mọi người tản ra, phòng chỉ còn lại một mình Dương Nghi Giai.
Rồi sau đó......
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm rời khỏi nhà họ Dương, đặc vụ đi theo phía sau, đeo súng đi nghiêm túc.
Lên xe, chào, tất cả đều không giống như Khả Lan thấy lúc trước.
Lên xe, trước sau đều có đặc vụ, lúc này Khả Lan mới nhớ tới một chuyện, đầu não quân đội ra cửa, từ trước đến giờ đều phải có người bảo vệ an toàn, phòng ngừa ám sát.
Mà ngày đầu tiên bọn họ quen nhau, chỉ có một mình Cố thủ trưởng!
Là trùng hợp hay là kế hoạch, hoặc là nói cô là một phần trong kế hoạch.
Lan Thư, hạng mục, nhà họ Lương, vết thương đạn bắn, tiệc về hưu, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhảy dù, kết hôn......
Thậm chí ngay cả cô bị Vưu Kỷ Mỹ tuyển vào công ty, cũng có thể là một phần trong kế hoạch!
Tại sao Vưu Kỷ Mỹ phải chết? Là Kim Hạo, hay là do người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô.
Lúc này Khả Lan khó có thể che giấu nỗi sợ cùng run rẩy, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những vết chai trên tay do cầm súng nhiều năm.
Mười mấy tuổi vào bộ đội, chưa tới ba mươi tuổi, lên vị trí đại tá, đã tài cán hơn người, hôm nay vừa phá vụ án tham ô, sắp thăng làm thiếu tướng, tiền đồ sau này, khó có thể đoán được!
Anh là người tài ba, nhưng cũng là một người đáng sợ.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đột nhiên, bên hông trở nên căng thẳng, anh đưa tay, ôm eo cô, bàn tay ấm áp, cách lớp quần áo, truyền tới thần kinh của cô.
Khả Lan không ngẩng đầu, mà nhẹ nhàng nhích lại gần anh, suy nghĩ một lúc lâu.
"Lan Thư bị bắt, em sẽ thế nào?" Khả Lan nhỏ giọng nói, giọng nói ôn nhu, chờ anh trả lời.
Anh khẽ nở nụ cười, trầm giọng trả lời: "Không biết."
Khả Lan nghe thấy anh trả lời, lại hỏi: "Những nhân viên ở Quật Khởi sẽ thế nào?" Chuyện liên quan đến tham ô, tất nhiên cũng có liên quan, Quật Khởi, Danh Tước, có lẽ đều sị bị xử lý.
"Không biết." Cố Thành Viêm vẫn trả lời không biết.
Lĩnh vực khả nghi của Lan Thư cùng Dương tướng quân, không liên quan với Quật Khởi, Danh Tước, là súng ống đạn dược!
Dương tướng quân tham quyền, muốn lập nên đế chế mới, thông qua kết hôn, tồn đạn dược, cùng nước Mỹ ký hiệp ước bất bình đẳng, Lan Thư là con gái riêng của ông, cũng làm việc, nhưng không phải người đứng ở phía sau Danh Tước.
Huống chi, không có ông chủ lớn ở phía sau Danh Tước, quan hệ hai nhà, rất khó có thể duy trì thăng bằng.
"Dương Nghi Giai phải làm sao?" Nghe Cố Thành Viêm trả lời, Khả Lan chợt nhớ tới nhân vật chính ngày hôm nay, Dương Nghi Giai, cô ấy bán đứng ông nội của mình, hiện tại Dương tướng quân rớt đài, cô ấy phải làm sao?
Từ một thiên kim tiểu thư, trở thành con nhà nghèo, nhất định sẽ bị người khác phỉ nhổ khinh thường.
"Cô ấy lập công lớn, thăng tiến làm thiếu tá." Dương Nghi Giai được lập công, thăng quan, cuộc sống sẽ không khổ sở.
Một câu lập công lớn, một câu thiếu tá, lại làm cho khuôn mặt Khả Lan trầm xuống, đây là quân đội thay máu!
Rồi sau đó......
Khả Lan không nói chuyện nữa, đưa tay vòng quanh eo anh, tựa vào ngực anh, chợp mắt muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo.
Ngón giữa run rẩy, khó có thể dừng lại.
Cô sợ, người đàn ông này, quá nhiều bí mật.
Thậm chí cô đang suy nghĩ, trong lòng người đàn ông này, bởi vì có giá trị lời dụng, vì kế hoạch, nên mới giữ lại.
Cô không muốn nghĩ, lại không ngừng được những suy nghĩ trong đầu.
Hai người không có quay về chỗ ở lúc trước, xe chạy một đoạn, liền dừng lại.
Cố Thành Viêm ôm Khả Lan, đi vào nhà họ Cố.
Khả Lan giùng giằng không chịu, sợ gặp ông bà Cố.
Cố Thành Viêm lại khẽ cười, đưa tay nhéo mũi cô: "Ông bà nội đi Tây Nam rồi, trong nhà không có ai."
Một câu nói mới khiến Khả Lan phản ứng kịp, chuyện của cô và Cố Thành Viêm đã vỡ lở ra rồi, tại sao ông bà Cố không tìm cô.
Thì ra không có ở trong thành phố.
Hai người lên lầu, cửa phòng còn chưa mở, Cố Thành Viêm liền cúi đầu, ép Khả Lan lên tường, hôn lên môi cô, cọ sát lẫn nhau.
Khả Lan thở hổn hển, muốn từ chối, lại không dám.
Hai người lên giường, Cố Thành Viêm giống như hưng phấn, ôm chặt Khả Lan, một lần lại một lần.
Khả Lan suy nghĩ, muốn tỉnh táo một chút, lại trở nên rối loạn.
Hai tay của anh, ôm chặt lấy cô gái dưới người.
Mà hai tay cô, nắm chặt gra giường, mặc anh tùy tiện chiếm lấy.
Kích tình qua đi, Khả Lan tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm hình trong phòng Cố Thành Viêm.
Một chàng trai, một cô gái dễ thương!
Lan Thư bị bắt, tất cả trong dự liệu, nhà họ Dương rớt đài, cũng hả lòng hả dạ.
Lương Tú Ly ngồi trong phòng làm việc, rót một ly rượu đỏ, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng cười.
Lâm Khả Lan là trong kế hoạch, nhưng cũng là ngoài dự đoán.
Vậy tiếp theo, bà sẽ vì Lương Bảo Nhi loại bỏ chướng ngại, khiến Lâm Khả Lan tự rời đi.
Uống một ngụm rượu, bà cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Nhóc con, thật sự cho rằng mình có khả năng, bà ta cũng muốn để cô xem một chút, cái gì gọi là gừng càng già càng cay.
Cốc.....Cốc......Cốc......
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Một câu "đi vào" Lâm Khải Nghiệp liền mở cửa, từ bên ngoài đi vào.
Ông ta cầm tại liệu trong tay, đi tới trước mặt Lương Tú Ly, đặt tài liệu trên bàn, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Nhưng......Lương Tú Ly mở tài liệu ra xem, sau khi quét mắt, liền bốp.....một tiếng, khép tài liệu lại.
"Tôi nói với ông bao nhiêu lần, xem hợp đồng phải chú ý một chút, hợp đồng này cần phải điều chỉnh hiệp ước, ông đã sửa hết rồi sao? Cái này không phải vẫn là bản hợp đồng lúc đầu sao?" Lời nói của Lương Tú Ly có chút gấp gáp nóng nảy, mặt khó chịu nhìn chằm chằm Lâm Khải Nghiệp, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu không phải bà ta nhìn thấy Lâm Khải Nghiệp có tài văn chương, lại là chồng của người đàn bà kia, đã sớm đá ông ta đi.