Trong nhà yên tĩnh, có thể mọi người đều đã ngủ.
Hai người lên lầu, chuẩn bị vào phòng, lại nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn về phía tiếng bước chân phát ra, nhìn thấy ông Cố đứng cách đó không xa, khẽ ho khan hai tiếng.
Nhìn thấy ông Cố đứng cách đó không xa, Khả Lan giùng giằng từ trong ngực anh ra, khẽ cúi đầu, sắc mặt càng trở nên ửng hồng.
Ông Cố liếc nhìn Khả Lan, không nói gì, đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm nói: "Ông có việc muốn nói với cháu." Ông Cố dứt lời, xoay phòng đi về phía phòng làm việc.
Cố Thành Viêm nghe thấy ông nói, dừng một chút, quay đầu nói với Khả Lan: "Chờ anh quay lại." Dứt lời, lúc này anh mới nhấc chân, đi theo ông Cố vào phòng làm việc.
Khả Lan đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng ông Cố cùng Cố Thành Viêm.
Đã trễ như vậy hai ông cháu còn có chuyện gì để nói, thầm nghĩ một lát, Khả Lan nhấc chân, cẩn thận đi theo người phía trước, đi về phía phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đang đóng, ở ngoài cửa, không thấy được tình hình bên trong, Khả Lan nhẹ nhàng đến gần cánh cửa, lại có thể nghe thấy tiếng gầm tức giận của ông Cố ở bên trong.
Trong phòng......
Ông Cố ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn Cố Thành Viêm, biểu hiện trên mặt lạnh lùng sắc bén.
Ông nhìn Thành Viêm lớn lên, bởi vì lúc nhỏ mất mẹ, từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, thông minh chững chạc, mọi hy vọng ông đều dồn lên người Thành Viêm.
Nếu như người mà Thành Viêm cưới có thân phận bình thương, xuất thân trong sạch, ông cũng sẽ không nói thêm gì.
Nhưng bây giờ cái ông nhận được, lại là một thân phận phức tạp, một cô gái phong trần.
Nhà họ Cố quang minh không thể dung túng một người như vậy.
Cho nên, bây giờ bọn họ quyết định, Lâm Khả Lan không thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, an vị sống ở nhà họ Cố, học cách để có tư cách trở thành con dâu nhà họ Cố.
Dĩ nhiên, muốn dạy dỗ Lâm Khả Lan, cũng không phải là nội dung mà ông tìm Thành Viêm đến phòng nói chuyện, ông chỉ muốn nói chuyện với Thành Viêm một chút.
Đàn ông phải lấy đại sự làm trọng, không thể để phụ nữ cản đường.
"Lần trước hành động, sau đó xử lý thế nào?"
Sau một hồi im lặng, ông Cố hỏi một câu, về chuyện hành động lần trước.
"Còn có cá lọt lưới, không thể động." Cố Thành Viêm nghe ông Cố hỏi, trả lời lại một câu.
"Ừ." Ông Cố nghe Cố Thành Viêm nói, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, lại nói: "Về Lâm Khả Lan, ngày mai cháu đừng cho nó đến Quật Khởi nữa." Dứt lời, ông Cố chợt đứng lên, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm.
Ông Cố lúc còn trẻ, mặc dù cũng cao lớn đẹp trai, nhưng lớn tuổi, cuối cùng không sánh bằng người trẻ tuổi.
Giờ phút này, một già một trẻ ở chung một chỗ, chiều cao của ông Cố khiêm tốn hơn một chút.
Cuối cùng năm tháng không lượn quanh người!
Nhưng.....Sau khi ông Cố dứt lời, Cố Thành Viêm cũng không trả lời.
Anh mím môi hồi lâu, chợt xoay người nói: "Công việc của cô ấy là ở Quật Khởi."
"Nhưng nó cũng là dâu nhà họ Cố." Ông Cố nghe Cố Thành Viêm trả lời, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng trả lời Cố Thành Viêm.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, hai ông cháu đứng nhìn thẳng vào mắt nhau, sắc mặt ông Cố cực kỳ không vui.
Khả Lan đứng ngoài cửa, nghe đến đó, không nghe thêm nữa, xoay người trở về phòng.
Mặc kệ nhà họ Cố, đây là công việc của cô, cô sẽ không buông tha; nếu như Cố Thành Viêm che chở cô, cô cảm kích, nếu không che chở, vừa đúng lúc cô có thể buông tha tình cảm của mình.
Khả Lan bước trở lại phòng, cầm quần áo vào nhà vệ sinh, đang chuẩn bị tắm thì Cố Thành Viêm quay lại.
Cô ôm quần áo, nhìn Cố Thành Viêm, ánh mắt Cố Thành Viêm, cũng rơi trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.....
"Ông nội nói gì vậy? Anh muốn tắm sao? Em lấy quần áo cho anh." Khả Lan nói xong, đứng trước tủ, chuẩn bị tìm quần áo.
Cố Thành Viêm chợt nhấc chân, sải bước đi về phía Khả Lan, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cằm anh chống trên vai cô, nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
Hơi thở nặng nề phun bên tai cô.
Bên tai có cảm giác ngứa, làm cho Khả Lan rụt cổ, giùng giằng muốn ra ngoài.
Anh càng dùng sức hơn, cơ thể bị ôm chặt đến đau.
Khả Lan không giãy giụa nữa, đứng im trong lòng anh, thở ra một hơi, khẽ nghiêng đầu nói: "Nếu như anh muốn, em có thể." Dứt lời, Khả Lan cố gắng xoay người.
Cô cảm thấy, giờ phút này anh không giống như người mà cô biết.
Rất yếu ớt!
Chẳng lẽ ông Cố mắng anh khiến anh như vậy.
Mà Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, đôi tay càng ôm chặt hơn.
Ông Cố nói không sai, Khả Lan thật sự quá phức tạp, trong lòng cất giấu quá nhiều bí mật, nhưng chuyện này cũng không đại biểu, bọn họ không thể ở bên nhau.
Mặc kệ người ta nhìn thế nào, anh chỉ hy vọng ở bên cô dài lâu như vậy là đủ rồi.
Khả Lan không thể từ trong lòng anh xoay người, chủ có thể để mặc anh ôm, không lên tiếng nữa.
Bọn họ đều có suy nghĩ riêng, Khả Lan đối với Cố Thành Viêm có yêu có hận, nhưng cuối cùng, yêu lớn hơn hận, cô hiểu Cố Thành Viêm.
Hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra.
Khả Lan được buông ra, thở phào một hơi, xoay người chuẩn bị đi tắm, anh chợt đưa tay kéo tay Khả Lan, bế ngang người cô.
Khả Lan khẽ kêu một tiếng, quần áo trong tay rớt xuống đất.
"Anh phải có chừng mực, sáng mai em còn có việc." Khả Lan vội vàng nhắc nhở anh, đừng quá vô độ.
Sáng mai cô còn phải tới Quật Khởi, theo như tốc độ làm việc của Mộ Dung Triển, đoán chừng ngày mai sẽ có tin tức.
Cô cũng hết sức mong đợi, có thể nhập cổ phần của Lương Thị.
Người nhà họ Lương tung hoành nhiều năm, lần phải cũng nên biến sắc.
Cố Thành Viêm không vội vã trả lời Khả Lan, đi tới bên giường, đè người, nhưng không có thêm bất cứ động tác gì.
"Nếu như àm anh muốn em không tới Quật Khởi nữa, em có thể đồng ý với anh không?" Cố Thành Viêm hỏi, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Khả Lan, tựa như đang mong đợi câu trả lời của cô.
Khả Lan nghe lời anh nói, trái tim buộc chặt, cô đã bày tỏ với Cố Thành Viêm, sẽ không bỏ việc ở Quật Khởi.
Nhưng không ngờ, Cố Thành Viêm vẫn nghe lời ông Cố.
Chỉ vì bây giờ cô là vợ của Cố Thành Viêm, không thể đi làm sao?
Chẳng lẽ, cô phải như chim Hoàng Yến, bị nuôi dưỡng trong lồng sao?
Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ hai mắt, không trả lời anh.
Đáp án trong lòng cô: không thể.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chần chừ không trả lời, trong lòng đã biết đáp án, không phải anh không cho cô tự do bay lượn, nhưng bay quá rộng quá cao, anh sợ sẽ không bắt được cô, sợ cô sẽ rời khỏi mình.
Hồi lâu.......
Cố Thành Viêm chợt đứng lên, không nói chuyện nữa, im lặng đứng bên giường.
Khả Lan từ trên giường bò dậy, ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của Cố Thành Viêm, lúc này nhìn qua, không có mê hồn và lạnh lùng kiên quyết, lại biểu lộ khá là cô đơn.
Không khí trong phòng trở nên đè nén, Khả Lan đứng lên, chần chừ, đưa tay, từ sau lưng ôm Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm hiển nhiên không ngờ, lúc này Khả Lan lại ôm anh, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, một lát sau, quay đầu lại ôm Khả Lan.
Khả Lan ở trong lòng anh, suy nghĩ rồi nói: "Anh biết không? Nếu như không phải là anh, sẽ không có em như bây giờ." Giọng của cô, chậm rãi, từng chữ một, hy vọng anh có thể nghe rõ ràng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, gật đầu, không lên tiếng, hai tay ôm chặt cô.
"Lúc còn nhỏ em rất nghịch ngợm, mẹ em hao tổn tâm trí vì em, em lại giận mẹ."
"Em trách mẹ bất lực, ngay cả chồng của mình cũng không giữ được."
"Em hận ba em vô tình, bỏ vợ bỏ con."
"Thậm chí lúc mẹ bị bệnh, miệng đầy máu tươi, cầm dao gọt trái cây, nghĩ muốn chạy tới nhà họ Lương."
Khả Lan nói tới đây, dừng một chút, cánh tay ôm cô rõ ràng run lên, hình như không nghĩ tới.
"Thế nhưng mọi thứ đều đã là quá khứ, không quan trọng, bỏi vì hiện tại có anh, sau này còn có mẹ em, còn có tương lai." Khả Lan vẫn chậm rãi nói, giọng nói êm dịu.
Cô không giận, không nổi giận, không cầu xa.
Cuộc sống hôm nay, cô chưa từng nghĩ tới, vượt ra ngoài mong đợi của cô, cho nên cô yên lặng chấp nhận.
Sau khi Khả Lan nói xong, hai tay Cố Thành Viêm siết chặt, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Lâm Khả Lan đoán được chuyện kế hoạch, cũng vui vẻ đón nhận.
Anh cảm thấy may mắn khi cô hiểu chuyện, nhưng dần dần sợ, cô sẽ rời đi.
Mặc dù cô thông minh, rộng lượng, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng.
Mà điều làm anh nhức đầu là cuộc phẫu thuật của Dương Tố Phương thất bại lúc này ranh giới cuối cùng của cô bị xông phá,!
Anh phong tỏa tin tức, chính là sợ cô biết.
Chuyện quá kỳ quặc, anh không có cách nào xác định, thật sự cuộc phẫu thuật thất bại hay có người bên trong phá hoại,
Nếu như có người ở bên trong phá hoại, anh nhất định sẽ khiến người kia không còn mảnh xương.
Im lặng hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới lên tiếng, chậm rãi nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Nói xong, bàn tay anh vuốt ve sống lưng của cô.
"Em tin anh." Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu, bày tỏ tin tưởng Cố Thành Viêm.
Rồi sau đó......
Hai người tắm uyên ương.
Trong phòng tắm Cố Thành Viêm mấy lần kích thích.
Nhưng lại bị Khả Lan từ chối.
Cô nắm khăn lông trong tay, che người, không muốn.
Cố Thành Viêm lại kéo người vào bồn tắm, khóe miệng nở nụ cười gian tà, đưa tay nhéo mũi cô nói: "Hôm nay, dù em không muốn cũng phải nghe theo."
Dứt lời, anh ngậm đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay chu du khắp người cô.
Khả Lan lại giùng giằng, cắn anh một cái, anh bị đau liền buông ra, nhíu mày, hai mắt tối tăm nhìn cô được như ý đang nở nụ cười.
Sau đó, Khả Lan nắm cánh tay anh, từ trong bồn tắm bò dậy, lật người, nằm trên người anh.
Cố Thành Viêm cũng không phản kháng, mặc cho Khả Lan làm, nhìn cô làm chủ, khuôn mặt nở nụ cười hứng thú.
"Hôm nay, em ở trên, anh ở dưới." Dứt lời, cô cắn môi, mặt biến sắc, hai tay nắm cậu nhỏ của anh, nhếch miệng cười.