• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Khả Lan thấy ba cô gái bắt đầu ôm bụng, sắc mặt rất khổ sở, rồi sau đó liền chạy về phía nhà vệ sinh.

Thấy tình huống như vậy, Khả Lan khẽ cười, kéo tay Diệp Huệ đi theo phía sau ba người: "Ai nói tôi muốn mặc họ giương oai, chỉ là người ta tới, đuổi người ta đi, cũng quá không nể mặt, cho nên......"

Một giây trước Diệp Huệ còn thấy bất bình thay Khả Lan, lúc này nghe Khả Lan nói lại bối rối.

Cô ta theo Khả Lan đi vào nhà vệ sinh.

Một mùi hôi thối xông lên.

Trong phòng rửa tay, còn có thể nghe thấy âm thanh của chất thải.

Thấy tình huống như vậy, Diệp Huệ kịp phản ứng, xoay người, khóa cửa, cầm cây chổi, chắn ngang cửa nhà vệ sinh, khuôn mặt nở nụ cười, giơ ngón tay cái về phía Khả Lan.

Khả Lan khẽ cười, xoay người tìm thấy thùng nước trong phòng rửa tay, hứng nửa thùng nước.

Chốc lát......

Ba cô gái đi giải quyết vấn đề bị mắc kẹt, không thể đi ra, bắt đầu đập cửa, kêu lên.

Khả Lan giao thùng nước cho Diệp Huệ, Diệp Huệ hiểu ý, cầm cái ghế, đứng lên, đổ nước lạnh từ trên xuống.

"A......."

Một cô gái lớn tiếng la to, bắt đầu tức giận la: "Mẹ kiếp, ai vậy."

Tiếp theo sau đó là thứ hai.

"A......Cứu mạng."

Người thứ ba.

"Sao vậy? A.......Mở cửa."

Nhất thời, ba người không ngừng kêu lên trong nhà vệ sinh, nhưng không biết do ai làm.

Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.

Lúc này Khả Lan mới vỗ tay một cái, cùng Diệp Huệ cười một cái, xoay người rời đi.

Ba người còn lại vẫn mắc kẹt trong nhà vệ sinh.

......

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Diệp Huệ nhớ tới cô ta và Khả Lan lúc học cấp ba cũng như vậy.

Bởi vì gia đình khó khăn, bị người ta nhục mạ; tính cách cô ta nóng nảy, xông tới liền muốn đánh nhau với người khác, nhưng người ta người đông thế mạnh, cô ta căn bản đánh không lại.

Cô ta bị đánh, còn phải xin lỗi người ta, trong lòng cực kỳ oan ức.

Sau đó, Khả Lan, chờ đến khi có cơ hội, liền kéo cô ta tới nhà vệ sinh hành hung người ta một trận.

Mà tâm tình cô ta lúc đó, không có sợ hãi, chỉ có hưng phấn.

Mà lúc này cũng giống vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Huệ liếc nhìn Khả Lan, không lên tiếng, khóe mắt cong cong, nở nụ cười.

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, tâm tình Khả Lan chợt cảm thấy rất vui, mấy chị em của Lương Bảo Nhi, cô đã sớm nhìn không vừa mắt, hôm nay làm loạn như vậy, tâm tình bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.

Người ác, không nên dùng biện pháp bình thường.

Dòng người trên buổi tiệc cuồn cuộn, có không ít người giàu, cô đi hai bước, chợt bị người ta đẩy một cái, còn chưa kịp phản ứng, liền có người đỡ lấy.

Khả Lan ngước mắt, thấy là Kim Hạo, đang đỡ cô, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng nở nụ cười.

Người vừa va phải cô cũng là Kim Hạo.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Khả Lan lạnh lùng đẩy Kim Hạo ra, đứng thẳng người, đôi tay khẽ khoanh trước bụng, mím môi hỏi: "Không ngờ tổng giám đốc Kim có hứng thú với tệ hại như vậy." Khả lan nói, trong giọng nói đều có khinh bỉ.

Kim Hạo làm việc, thật đúng là đặc biệt, mỗi lần đều là dùng tay, đụng chân, biến thái.

"Khôn làm như vậy, làm sao có thể khiến giám đốc Lâm ngã vào lòng chứ!" Kim Hạo nghe Khả Lan nói, khuôn mặt càng nở nụ cười rực rỡ, hai mắt nheo lại, nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Khả Lan.

Anh ta càng nhìn, lại càng thấy nét mặt Lâm Khả Lan làm cho người ta yêu thích.

Đã từng thấy nhiều phụ nữ đẹp, nhưng chưa từng thấy người như vậy.

"Biến thái." Khả Lan nghe thấy Kim Hạo nói, hừ lạnh một tiếng, đẩy Kim Hạo ra, lập tức đi về phía trước.

Kim Hạo lại đột nhiên đưa tay, kéo Khả Lan ngược trở lại.

Ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan, dần dần đi xuống......Nói: "Không biết có thể may mắn được mời giám đốc Lâm nhảy một bài không." Kim Hạo nói xong, tay vẫn ôm eo Khả Lan, tùy ý cười.

Khả Lan nghe Kim Hạo nói, định từ chối, nhưng trong đầu chợt chuyển, cô bỗng trầm hai mắt, gật đầu đồng ý.

Mặc dù trong lòng cô chán ghét Kim Hạo, nhưng sau này mọi người sẽ là bạn làm ăn, nhảy một bài, tỏ vẻ lịch sự.

Huống chi, cô cũng muốn đánh Kim Hạo một bạt tai.

Rồi sau đó.....Âm nhạc vang lên, Kim Hạo liền vòng tay ôm eo Khả Lan, bàn tay ôm chặt, hai người dán chung một chỗ.

Nhìn thấy tình huống như thế, Khả Lan nhếch miệng cười yếu ớt, hai chân giẫm lên giày Kim Hạo, lộ ra vẻ mặt vô tội: "Tôi không biết nhảy, tốt nhất là anh dìu tôi."

Kim Hạo vẫn cười rực rỡ, bỗng nhiên bị Khả Lan giẫm, sắc mặt tựa như chảo nhuộm, rất là rực rỡ.

Khả Lan cười cũng cực kỳ rực rỡ.

Thật ra thì Khả Lan không nặng, chỉ là lúc cô giẫm đạp, hơi gia tăng sức lực dưới chân, mới khiến Kim Hạo đau, rồi sau đó Kim Hạo dần dần tiến vào trạng thái quen dần, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.

Một lúc lâu.....

"Cô biết, người bán hình cô là ai không?" Hai người nhảy, Kim Hạo chợt nhỏ giọng hỏi bên tai Khả Lan, giọng nói êm dịu tỉ mỉ, khạc một hơi nóng bên tai Khả Lan.

Khả Lan giật giật cổ, nhìn Kim Hạo nói: "Ai?"

Kim Hạo lại nói ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là muốn nói người làm chuyện đó.

Nhưng......Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi như vậy, không trả lời, chợt nở nụ cười, bộ dáng thừa nước đục thả câu.

Nhìn thấy bộ dáng Kim Hạo như vậy, ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, chỉ cảm thấy, nét mặt Kim Hạo, đáng đánh đòn, nhưng cô lại không gặng hỏi nữa.

Âm nhạc kết thúc, Khả Lan từ trên giày Kim Hạo bước xuống, nhín hai dấu chân, Khả Lan cười cười, xoay người đi ra khỏi sàn nhảy, hình như không quan tâm tới chuyện bán hình.

Nếu như Kim Hạo muốn nói, tự nhiên sẽ nói, không nói, hỏi cũng vô ích.

Mà Kim Hạo thấy Khả Lan xoay người rời đi liền nóng nảy.

Liền bước nhanh theo Khả Lan, ở phía sau cô nói: "Là chủ cũ của cô, họ Vưu."

Một câu nói, khiến Khả Lan dừng bước, Vưu Kỷ Mỹ?

Thời gian Khả Lan ở cùng Vưu Kỷ Mỹ không lâu lắm, quan hệ giữa cô cùng Vưu Kỷ Mỹ là cáp trên cấp dưới, không có tình nghĩa gì.

Chỉ là, cô không ngờ, Vưu Kỷ Mỹ đã sớm tính toán cô, lại đem hình bán cho Kim Hạo cùng người nhà họ Lương, chính là muốn cô thân bại danh liệt sao? Không có cách nào lật người?

Cô thật sự xem thường sự ích kỷ của Vưu Kỷ Mỹ.

"Tôi đã xử lý rồi, nếu như cô thấy cảm động, vậy mời tôi ăn một bữa cơm đi." Kim Hạo thấy Khả Lan dừng bước, lại mở miệng, có phần giành công.

Khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ, hai mắt hơi híp, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Khả Lan.

Nhưng.......

Khả Lan cũng khẽ cười, hai mắt tối tăm lạnh lùng nhìn Kim Hạo.

"Mời anh căm cơm sao? Anh nghĩ nếu tạo tiêu đề nóng, có thể đánh bại đối thủ sao?" Mục đích của Kim Hạo, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.

Cô cũng không tin, Kim Hạo sẽ đơn giản giúp cô xử lý người như vậy, hướng về phía cô xin mời ăn cơm.

Nếu không, đối tượng mà cô chọn hợp tác, không phải là Kim Hạo, mà là Kim Chính Minh.

Kim Chính Minh không khôn khéo bằng Kim Hạo, nếu như Kim Chính Minh cáp bậc, căn bản không cùng cấp bậc với Lương Tú Ly.

Kim Thị cùng Lương Thị tranh đấu, Lương Thị tất thắng, chớ nói chi là Quật Khởi.

Khả Lan biết, ăn một bữa cơm, hai bên đều có lợi.

Chỉ là.....Nếu để cho phóng viên viết thành bữa cơm tình nhân, sẽ không tốt!

Nghĩ đến đây, Khả Lan nhìn Kim Hạo, cười nói: "Ăn cơm có thể, nhưng mà bạn tôi hơi nhiều."

Ừ.....Mang theo nhiều người, đem theo tất cả nhân viên của Quật Khởi.

Kim Hạo nghe Khả Lan nói như vậy tất nhiên hiểu ý Khả Lan.

Vẻ mặt hơi ngừng lại, nụ cười trên mặt thay đổi, thở dài, chỉ có thể gật đầu nói không sao.

Suy nghĩ muốn tạo tiêu đề nóng, là không thể, Lâm Khả Lan thật sự rất khó.

Buổi tiệc dần tiến vào cao triều, người nên đến cũng đã đến, Khả Lan là người đại diện, lên phát biểu, diễn văn được soạn trước đó.

Mà lúc này, Khả Lan từ trong đám người nhìn thấy bóng dáng Lương Tú Ly cùng Lương Bảo Nhi.

Sắc mặt Lương Bảo Nhi tái nhợt, mặc dù trang điểm, vẫn khó có thể che giấu tái nhợt; bộ dáng Lương Tú Ly vẫn như trước, ưu nhã và tự tin.

Khả Lan xuyên qua đám người, chuẩn bị đi lên sân khấu, lúc đi qua mặt Lương Bảo Nhi, vẻ mặt Lương Bảo Nhi chợt lạnh, đưa chân, muốn gạt Khả Lan.

Khả Lan nhấc chân, từ phía trên đạp xuống, động tác không dừng lại, làm liền một mạch.

Một người phản ứng chậm, cũng không thể ngốc đến nỗi bị người ta gạt chân hai lần.

Lương Bảo Nhi định gạt chân Khả Lan thất bại, mình lại bị đạp một cái, nhất thời giận đến đỏ mặt.

Cô ta lạnh lùng nhìn Khả Lan, hai tay nắm chặt thành quyền.

Tiện nhân.

Khả Lan đọc xong diễn văn, buổi tiệc dần đi tới hồi cuối, cô ăn chút gì đó, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, ba cô gái bị giam ở nhà vệ sinh, mới được công nhân quét dọn phát hiện, thả ra ngoài.

Đầu tiên ba người trừng mắt nhìn Khả Lan, nhưng lại không nói thêm gì, cả người lạnh run.

Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng ba người, trong lòng đoán là Lâm Khả Lan làm, trái tim tức giận, đi tới trước mặt Khả Lan, nghĩ muốn cho cô một bạt tai, rồi lại nắm chặt tay không dám xuống tay.

"Tiện nhân." Lương Bảo Nhi không xuống tay đánh người, chỉ có thể lạnh giọng mắng chửi Khả Lan.

Khả Lan nghe vậy, hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên.

"Người thứ ba mới là tiện nhân."

Khả Lan nói chuyện không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chậm rãi, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.

Lương Bảo Nhi còn chưa tỉnh sao?

Người mà cô muốn đối phó không phải là Lương Bảo Nhi, mà là mẹ cô ta.

Lương Bảo Nhi nghe thấy từ người thứ ba từ miệng Khả Lan, trong nháy mắt giận đến phát run, không để ý ở đó có bao nhiêu người, giơ tay muốn đánh xuống.

Lần này là Diệp Huệ nắm tay Lương Bảo Nhi, lạnh lùng hất ra.

Lương Bảo Nhi bị Diệp Huệ đáp trả như vậy, cả người run rẩy, đứng trước mặt Khả Lan, không biết phải làm gì tiếp theo.

Bốp......

Lúc này, Lương Tú Ly đột nhiên xuất hiện, không chút do dự tát Diệp Huệ một cái, Khả Lan còn chưa kịp phản ứng, Lương Tú Ly bỗng cười lạnh một tiếng.

"Có vài người, cũng chỉ là một con chó của người khác, đừng quá tỏ vẻ, đắc tội tới người không nên đắc tội." Lương Tú Ly nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.

Thư ký của Lương Tú Ly vội vàng đi tới đỡ Lương Bảo Nhi, quan tâm: "Cô Bảo Nhi."

Không khí chợt trở nên nặng nề.

Lương Tú Ly thật sự không thể so sáng với Lương Bảo Nhi, càng lão luyện hơn, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng cầu kỳ, và làm người ta không dám mặc kệ.

Khả Lan cũng không vội vã trả lời Lương Tú Ly, mà chỉ nhìn thư ký của Lương Tú Ly, khẽ cười một tiếng nói: "Có ít người biến cấp dưới thành chó, cho nên lấy bụng ta suy bụng người." Khả Lan nhẹ nhàng chậm rãi nói, giọng nói mềm mại, hai mắt híp lại, khóe mắt cong cong, môi mỏng đỏ mọng khẽ nhấp.

Lương Tú Ly nghe Khả Lan nói, vẻ mặt bỗng nhiên nhíu lại, sau đó khôi phục lại bình tĩnh như cũ, ngước mắt nhìn Khả Lan, hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi gật đầu một cái, lúc này mới xoay người, đỡ Lương Bảo Nhi rời đi.

Khả Lan nhìn Lương Tú Ly rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, không nói nữa, nghiêng đầu rời đi.

Lúc này, điện thoại Khả Lan chợt vang lên.

Cố Thành Viêm......

Thấy là Cố Thành Viêm gọi tới, lúc này Khả Lan mới nhớ tới một chuyện, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, Cố Thành Viêm nói buổi tối sẽ quay về, hình như cô quên nói với Cố Thành Viêm chuyện mình tham gia buổi tiệc.

Cho nên hiện tại......

Cô còn chưa kịp nghe điện thoại, liền thấy Cố Thành Viêm trầm trầm vững vàng đứng ở trước cửa khách sạn.

Bóng dáng cao ráo thẳng tắp, cả người mặc quân phục, còn chưa kịp thay.

Thấy Cố Thành Viêm, Khả Lan bỗng nhiên nở nụ cười, bỏ điện thoại vào trong túi xách, bước nhanh tới bên cạnh anh.

Nhưng chiếc váy dài bị vướng vào đôi giày, đi hai bước, liền lảo đảo, nhào đầu về phía trước.

Cũng may Cố Thành Viêm nhanh nhẹn, đưa tay ra đỡ, một bàn tay, cô liền được ôm vào trong lòng anh.

Khả Lan vội vàng ngẩng dầu, nhìn anh, trên mặt nở nụ cười: "Sao anh lại tới đây?"

Quật Khởi mở tiệc, muốn tìm rất dễ dàng, chỉ là cô không ngờ, Cố Thành Viêm đã tới đây rồi.

"Ngeh nói Quật Khởi đặt tiệc, đoán em sẽ ở đây." Anh cười khẽ trả lời, giọng nói đậm đà, mơn trớn bên tai cô.

Khả Lan cười cười, nghiêng đầu nhìn Diệp Huệ, để cô ấy ngồi xe của mình về nhà, còn cô cùng Cố Thành Viêm rời đi.

Hai người lên xe, Cố Thành Viêm lại không vội vã khởi động xe, anh nghiêng đầu nhin Khả Lan.

"Em muốn về nhà họ Cố sao?" Anh chợt trầm giọng hỏi một câu, đang muốn hỏi ý kiến Khả Lan.

Khả Lan nghe vậy, hai mắt cụp xuống, trong lòng biết, lấy thân phận của cô, bây giờ cũng không thích hợp quay về.

Cố Thành Viêm hỏi như vậy, cũng là ý tốt, nhưng mà, đó là cửa chính nhà họ Cố.

Chỉ là......

"Tạm thời không về, anh cũng biết." Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, nhà họ Cố không thể nào tiếp nhận cô, thân phận của Cố Thành Viêm, cũng không thể nào tiếp nhận cô.

Cho dù đã kết hôn, vẫn là con đường lắc lư như cũ.

Khả Lan nói xong, Cố Thành Viêm suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: "Không sao."

Anh không để ý những thứ này, người phụ nữ của anh, làm sao có thể sống nơi âm u.

Lời nói của Cố Thành Viêm, khiến trái tim Khả Lan rung động, nhưng suy tính đến vấn đề chính, lại nói: "Tạm thời em không muốn quay về." Cô kiên định lạ thường, có quay về hay không, không quan trọng.

Quan trọng là, Cố Thành Viêm che chở cô, như vậy đủ rồi.

Khả Lan nói không muốn quay về, Cố Thành Viêm cũng không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt anh rất nặng nề.

Một lúc sau......

Khả Lan cảm thấy không khí kỳ quái, lại nói: "Tối nay, anh có về nhà không?" Khả Lan suy nghĩ trong lòng, muốn anh không về nhà, cô muốn đi mua đồ dùng cá nhân cho anh.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi như vậy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trái tim có một tia hứng thú, giống như đùa giỡn, nhìn Khả Lan.

"Không về."

Anh nói rồi dừng lại một chút, tư tưởng tà ác.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, ánh mắt cụp xuống, khuôn mặt trắng nõn, dần trở nên ửng đỏ.

Cô biết, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai thứ ba, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng có thể kiềm chế một chút hay không?

"Vậy đi mua chút đồ dùng cá nhân đi, sáng nay anh dùng bàn chải của em đánh răng." Khả Lan bỏ ngoài tai lời nói mập mờ của anh, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, chân mày nhíu lại, hỏi ngược lại: "Không thể dùng sao?"

Cố Thành Viêm chợt hỏi ngược lại khiến Khả Lan hơi ngừng lại, Cố Thành Viêm có ý gì?

Chẳng lẽ, anh còn muốn tranh đấu với bàn chải đánh răng?

Nghĩ đến đây, Khả Lan ngược lại thở dài, cất giọng nói: "Em muốn thay bàn chải mới."

Khả Lan cùng Cố Thành Viêm rời đi, toàn bộ đều thu vào trong mắt của Lan Thư.

Hai mắt chị ta tối tăm, nâng lên một nụ cười đắc ý, đôi tay khoanh trước ngực.

Kịch hay giờ mới bắt đầu.

Mà ngoài cửa, Lương Tú Ly đi vào, đứng bên cạnh Lan Thư, nhìn bảng số xe quen thuộc của Cố Thành Viêm.

Ánh mắt bà ta âm trầm, lộ ra một tia sắn lạnh.

Một lát sau......

"Cô nhiều lần tìm tới, tôi đều không đồng ý, lần này vẫn như cũ." Lương Tú Ly lạnh giọng trả lời, hai mắt tối tăm, giống như sóng lớn hung hăng vỗ vào mặt biển, đã không thể che giấu được lửa giận trong lòng.

Lan Thư nghe được lời Lương Tú Ly nói, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Chị ta xoay người, đi quanh Lương Tú Ly một vòng nói: "Chẳng lẽ bà định trơ mắt nhìn, con gái bà khổ sở, nhìn công ty của bà, từng chút từng chút bị con tiện nhân kia chơi đùa."

Lan Thư khẽ cười, tựa như giễu cợt, tựa như nhắc nhở.

"Cô ta không có bản lĩnh này."

Lan Thư nói xong, Lương Tú Ly liền trả lời lại, khóe miệng cong lên, hai mắt sắc bén.

"Ha ha......" Lan Thư nghe Lương Tú Ly trả lời, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, vang vọng trong nhà sau đó khuôn mặt cô ta biến sắc, âm trầm nói: "Người đàn ông bên cạnh cô ta có bản lĩnh."

Cố Thành Viêm che chở cho Lâm Khả Lan, đối kháng với nhà họ Lương, Lương Tú Ly sẽ không cảm thấy cảm giác nguy cơ.

Hiện tại thị trưởng chứng khoán của Lương Thị rớt giá, ông Lương lại bại liệt, bộ dáng Lương Bảo Nhi lại sống dở chết dở.

Lương Tú Ly lại như vậy, không sợ Lương Thị phải đối diện với nguy cơ sao.

Lương Tú Ly là người thông minh, dã tâm cùng dục vọng đều rất lớn, làm sao có thể để mình rơi vào tình huống nguy hiểm.

Chỉ cần Lương Tú Ly gật đầu đồng ý hợp tác với cô ta.

Tất cả đều có thể cữu vãn.

Lâm Khả Lan, tự nhiên sẽ không trở thành uy hiếp với Lương Tú Ly.

Còn có Lương Bảo Nhi, Lâm Khải Nghiệp, Dương Tố Phương, tất cả......

Thời điểm này, Lương Tú Ly phải có lựa chọn chính xác.

Nhưng......

Lương Tú Ly nghe Lý Lan nói, thật lâu không trả lời.

Ánh mắt của bà ta, vẫn nhìn theo tấm bảng số quen thuộc.

Lâm Khả Lan tiện nhân kia giống y như mẹ cô ta, chỉ biết giở thủ đoạn quyến rũ đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK