• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời ảm đạm, mặc dù là ban ngày, nhưng bởi vì trời thay đổi, nên ban ngày như ban đêm.

Chuyện Khả Lan đã đồng ý Cố Thành Viêm, cô vẫn chưa quên.

Lúc này cô nam quả nữ.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt bỗng nhiên nhíu chặt, vòng tay quanh người cô, dần dần thu hẹp, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Thấm thoát, anh không do dự cúi đầu, ngậm đôi môi đỏ tươi của cô, tùy ý xâm lấn, mút thỏa thích.

Cô lại khẽ uhm......một tiếng, bàn tay nhỏ bé ra sức muốn đẩy anh ra, nhưng hơi sức quá nhỏ, người đàn ông lại vội, động tác cô đẩy tay, lúc này biến thành trêu chọc.

Anh trở nên tùy ý bộc phát, bá đạo níu lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ôm chặt cơ thể của cô, hôn càng sâu.

Hồi lâu.......

Cho đến động tác tiếp theo, anh dùng một tay cởi nút áo của cô, lại bị bàn tay của cô kéo lại.

Lần này Khả Lan nắm chặt tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, trong đầu vẫn còn một chút lý trí.

"Vào trong phòng đi, đây là phòng khách." Khả Lan thở hổn hển, cơ thể dựa vào ngực anh, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện, vào phòng ngủ.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khóe miệng nở nụ cười, hai mắt tối tăm tràn đầy mê hoặc, đưa tay ôm cô vào lòng.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, làm Khả Lan nhỏ giọng kêu lên, đôi tay theo phản xạ ôm cổ anh.

Cô có thể cảm giác được bộ ngực anh phập phồng hô hấp, dồn dập và có lực, cô ngẩng đầu, nhìn yết hầu của anh ngọ nguậy, tựa như đang chịu đựng.

Mặc dù bước chân anh trầm ổn, nhưng lại biểu lộ ra khá vội vàng, bước dài mấy bước, đá văng cửa phòng, liền đè cô xuống.

Cơ thể vừa dày vừa nặng, hơi thở gấp gáp, phun trên mặt cô.

Bàn tay thô của anh, cởi quần áo của cô, quét qua da thịt của cô, khiến cho cô run rẩy.

Phản ứng của cô, khiến anh hưng phấn hơn, động tác trên tay, trở nên dồn dập, tùy ý.

Mà cô nghiêng đầu, không nhìn anh, cắn môi nói: "Anh nhẹ một chút."

Lần đầu tiên, khó tránh khỏi sẽ đau.

Lời của cô nhỏ nhẹ nhưng lại khiến đôi tay anh dừng lại, quay đầu cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

"Anh hiểu rồi." Giọng nói của anh khàn khàn, giống như có độc, làm cô không do dự tin tưởng, gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Cô gật đầu, khiến cho nhịp tim của anh đập nhanh hơn, cô cũng như vậy.

Cơ thể cùng tim kết hợp, đó là sự thuần khiết thiêng liêng.

Nhưng cô nhận một loạt đau nhói, khiến cho cơ thể cô như muốn tan nát, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cả người nóng bỏng, cô giống như bị anh đưa vào chín tầng mây, lơ lửng.

Anh giống như con nghé mới đẻ, khó khăn khống chế, lần đầu tiên hô hấp rối loạn, nhịp tim dồn dập.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ có cuộc vận động kia, vẫn vỗ nhịp theo quy luật, sắc tình tràn ngập, mờ mịt mê con mắt.

Cho đến cuối cùng, khẽ gầm nhẹ một tiếng buông thả, trong đầu bọn họ trống không chỉ còn là hình ảnh của nhau.

Cô nhìn anh, móng tay đã cắm ở phía sau lưng.

Hai tay anh ôm chặt cô, cơ thể cô mềm mại, hóa thành mưa phùn, thấm vào lòng anh.

Sóng triều đi qua, Khả Lan kiệt sức, mơ màng ngủ trong ngực anh, tỉ mỉ mềm nhĩn thở dốc, hơi thở phun trước ngực anh.

Có lẽ những năm tháng nào đó, cô sẽ hối hận quyết định hôm nay.

.........

Lúc Khả Lan một lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người giống như vỡ vụn, đau nhức không thôi.

Cô tốn sức sờ điện thoại di động ở đầu giường, ba giờ sáng, cô chợt thấy khóe miệng cứng ngắc, ngàn vạn lần đừng nghi ngờ bản năng cầm thú của những người nhập ngũ.

Giống như Cố thủ trưởng, bình thường nhìn trầm trầm vững vàng, tự nhiên, nhưng lúc là cầm thú, giống như thú dữ, cuồng phong khuếch trương.

Anh đang nằm trên hường hướng mười hai giờ.

Để điện thoại di động xuống, Khả Lan cẩn thận muốn đẩy tay anh ra, nhưng đối phương chợt giật giật cơ thể, lật người đè xuống, hai mắt tối tăm lại sáng rõ.

Anh thế nhưng không có ngủ!

Cố Thành Viêm trở mình khiến Khả Lan ngượng nghịu, đừng đến nữa........Lần sau đi.

Hai mắt cô mờ mịt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng hồng, đầy ngượng nghịu.

"Vẫn còn hơi sức." Anh chợt mở miệng, khuôn mặt nở nụ cười, dần dần trở nên khuếch trương, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hơi thở ấm áp, rơi trên mặt cô.

Hơi thở của cô, nghe thấy được tất cả đều là mùi vị nhàn nhạt kia, mùi mồ hôi hỗn tạp.

"Không có......Không có......Lần sau đi." Trong lòng cô run lên, vội vàng mở miệng, giọng nói rung động, không muốn trở lại.

Anh khẽ cười, nhéo mũi cô, buông ra.

Thấy anh buông ra, lúc này Khả Lan mới thở ra một hơi, chống đỡ cơ thể, ngồi dậy, lúc này, cô cực kỳ đói bụng, muốn ăn ít đồ.

Nhưng.....Cô không mảnh vải che thân, bên cạnh lại có một người đàn ông lõa thể, nên giải quyết vấn đề quần áo thế nào?

Cơ thể cô giật giật, từ trong mền phân chia khu vực, tách anh ra.

Hình như anh phát hiện, phá hư ranh giới kia, bàn tay ấm áp, ôm eo cô, khiến mặt cô đỏ lên.

Cô đưa tay kéo tay anh ra, hô hấp trở nên rối loạn, đang muốn há mồm nói chuyện, thế nhưng lại bị anh ôm vào lòng, xuống giường.

Cơ thể lộ ra trong không khí, sắc mặt Khả Lan càng đỏ, dán chặt vào người anh, muốn tìm chỗ che giấu.

"Cũng đã sờ qua, còn sợ cái gì?" Anh chợt mở miệng, cười yếu ớt.

Lời của anh, khiến cho đầu cô ầm một tiếng......giống như là nổ tung, cứng ngắc, nghiêng đầu, không lên tiếng.

Khả Lan không lên tiếng, Cố Thành Viêm càng cười vui vẻ hơn, kéo tủ quần áo ra, đặt người xuống, thì thầm bên tai cô: "Anh giúp em mặc quần áo."

Một câu nói, khiến cả người Khả Lan run rẩy, cô vội vàng lui về sau hai bước, muốn từ chối.

Nhưng lại bị Cố Thành Viêm ôm lại, vẻ mặt anh thành thật nhìn tủ quần áo của Khả Lan nói: "Quần áo của em ít quá, hơn nữa chất lượng không tốt lắm." Anh nói tới đây, liếc quần áo bị xé rách dưới nền nhà.

Khả Lan nghiêng đầu, nghĩ lại, sắc mặt đỏ bừng.

......

Có thể là bởi vì ở quân đội đã lâu, tay phải Cố Thành Viêm có mấy vết chai, ngón tay lướt qua, giúp cô mặc chiếc váy mùa đông màu trắng, cho dù cơ thể trần truồng, động tác vẫn tuyệt đẹp, dịu dàng đến tận cùng, làm liền một mạch.

Sau khi mặc đồ xong, đã là bốn giờ sáng, Khả Lan nghĩ muốn xuống lầu tìm một chút đồ ăn, nhưng cả người nhức mỏi, đi bộ rất khó khăn.

Cố Thành Viêm thấy như vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, ôm Khả Lan ngồi xuống, vào phòng bếp, tìm đồ, bắt đầu làm đồ ăn sáng cho cô.

Khả Lan trừng to mắt, nhìn bộ dáng Cố Thành Viêm nấu cơm.

Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn đồ ăn trong tay, môi mỏng mím chặt, bộ dáng nghiêm túc.

Hôm qua không thay đồ, áo sơ mi trắng, còn có một dấu son màu hồng.

Cô làm sao?......Không nhớ rõ!

Quần áo đầy nếp nhăn!

Mà cái cổ dưới cằm nhọn của anh, có mấy vết cào của móng tay.

Thấy vậy, Khả Lan khẽ cúi đầu, không nhìn nữa.

Nhất định những thứ này không phải do cô làm! Không phải!

Là Cố Thành Viêm không cẩn thận, chứ cô không có hung dữ như vậy......

Cố Thành Viêm lấy hai quả trứng chần nước sôi, nấu cháo, cho ít thịt nạc, còn trang trí đa dạng với một ít hành lá cắt nhỏ.

Thấy hành lá cắt nhỏ trong cháo, chân mày Khả Lan nhíu lại, cô không ăn hành lá.

Chỉ là, Cố thủ trưởng nấu, há có thể không ăn, vì vậy Khả Lan dùng muỗn cẩn thận hớt hành lá bỏ lên bàn, rôi sau đó gắp trứng chấm nước tương, đảo cháo lên, lúc này mới ăn.

Mặc dù Cố Thành Viêm cũng ăn, động tác lại trở nên chậm chạp, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm hành lá bị cắt nhỏ, cùng với trứng chần nước sôi trong chén của Khả Lan.

Sau khi ăn cơm xong, đã sáng năm giờ sáng, Cố Thành Viêm còn có việc ở quân khu, lúc đi, còn hung hăng hôn Khả Lan một cái, lúc này mới rời đi.

Anh nói đã nhìn thấy hết, khiến khuôn mặt cô không khỏi ửng hồng.

Rồi sau đó......

Khả Lan giống như vợ tiễn chồng đi làm, nhìn Cố Thành Viêm rời đi, sau khi anh rời đi, bởi vì thời gian còn sớm, chưa tới giờ làm, Khả Lan liền ngồi trên ghế sa lon xem tin tức.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua tại hội thương mại, mặc dù không được truyền trực tiếp.

Nhưng chuyện Lương Bảo Nhi vào viện cùng với chuyện Lương Thị không giành được hạng mục, đã gây huyên náo xôn xao, có rất nhiều loại tin đồn.

Các loại tin tức, thật cũng như giả, giải trí, từ trước đến giờ đều là giả dối.

Lương Bảo Nhi nổi tiếng là đệ nhất mỹ nữ của thành phố, tất cả các báo đều chú ý, danh hiệu cao hơn so với bình thường nhiều.

Nguyên nhân chính là bởi vì Lương Bảo Nhi nổi tiếng, Lương Thị lại náo loạn như vậy, khiến cho cổ phiếu của Lương Thị giảm xuống.

Lương Thị là tập đoàn lớn nhất nhìn thành phố, cổ phiếu giảm xuống, khiến cho thị trường chứng khoán hỗn loạn, Lương Bảo Nhi vẫn còn ở trong bệnh viện, Lương Thị gặp nguy.

Tin tức của Lương Thị đã lên trang nhất.

Thấy tình huống như thế, Khả Lan chợt thấy tâm tình rất vui, ác giả ác báo.

Cô tắt ti vi, xem thời gian, lúc này mới đi tới công ty.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp.

Khả Lan không biết lái xe, cho nên thuê một tài xế, tài xế là do công ty tuyển dụng, hơn bốn mươi tuổi, là Lan Thư sắp xếp.

Nhưng tài xế trầm muộn ít nói, mặt râu quai nón, khiến Khả Lan cảm thấy kỳ quái.

Cô cẩn thận quan sát tài xế, vẻ ngoài không có gì, nhưng bàn tay tài xế có vết chai, tương đối giống Cố Thành Viêm.

Giống như cầm súng lâu ngày.

Một người cầm súng lâu năm, lại làm tài xế cho cô, tất nhiên có chút bản lĩnh.

Nhưng lần trước thủ hạ của Kim Hạo ra tay, một lần liền có thể đánh ngất tài xế, đây cũng nói rõ, tài xế cố ý che giấu năng lực của mình.

Người là do Lan Thư an bài, nhưng vẫn che giấu năng lực, không để ý tới sự sống chết của cô.

Chỉ có thể nói rõ, Lan Thư không tin tưởng cô, cho người giám sát cô.

Cô nghiêm túc nghĩ, thay vì bị người ta lợi dụng sau đó đá văng, chẳng bằng sớm trù mưu.

Lan Thư không tin cô, cô cũng không thể tin Lan Thư.

Khả Lan đến công ty đúng giờ, vừa mới vào cửa liền có giấy rơi trên người cô, nhân viên của Quật Khởi, đang ăn mừng khi Khả Lan lấy được hạng mục lần này, đồng thời, Lan Thư cũng tới.

Nếu như nói bộ dáng Lương Tú Ly quyến rũ đoan trang, Lan Thư chính là quyến rũ xinh đẹp.

Lúc này Lan Thư mặc một bộ sườn xám màu tím, áo khoác trắng, mái tóc quăn, rất có cảm giác của người Thượng Hải cũ.

Trên mặt chị ta nở nụ cười, nhìn thấy Khả Lan tới, đôi tay liền vỗ, khen ngợi Khả Lan.

Khả Lan đi tới trước mặt Lan Thư, trên mặt nở nụ cười, mặc dù trong lòng cảm thấy buồn cười.

Lại lộ ra vẻ mặt kích động nhìn về phía Lan Thư, bộ dáng xem Lan Thư như là ân nhân của mình.

Lan Thư vỗ vỗ vai Khả Lan, sau đó lại ôm vai cô đi vào phòng làm việc.

"Hôm qua cô ở cùng Cố Thành Viêm?"

Lan Thư ôm vai Khả Lan đi vào, chưa tới hai bước liền hỏi Khả Lan, giọng nói ôn nhu chậm rãi, giống như quan tâm.

Khả Lan nghe Lan Thư nói, vẻ mặt hơi ngừng lại, nghĩ lại ngày hôm qua, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.

Cô không ngay lập tức trả lời, Lan Thư lại nói: "Không sao, chuyện tình yêu nam nữ, ai cũng trải qua."

Lan Thư bỗng nhiên cười khẽ, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, giống như chỉ nói về đề tài tình yêu nam nữ.

"Nhưng Cố Thàh Viêm là đầu não của quân đội, theo như nhu cầu có thể, nhưng cũng đừng thật lòng." Lan Thư kéo Khả Lan, đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, hai người ngồi lên ghế sa lon.

Chị ta nhỏ giọng nhắc nhở Khả Lan, đừng sa chân vào vũng bùn, lời này thật không sai!

Đối với người thường, tình yêu là thứ sản phẩm xa xỉ, nhất là nhân vật giống như Cố Thành Viêm, sau này sẽ có muôn vàn cô gái vây quanh anh, so với trong tưởng tưởng của Khả Lan còn nhiều hơn.

Đến lúc già, không ai biết có thể oanh liệt như lúc trẻ hay không.

Nhưng, Lan Thư tới đây cũng chỉ vì muốn nói những lời này với Khả Lan sao?

Khả Lan không tin, nhưng lại gật đầu, khẽ dạ, xem như đồng ý lời của Lan Thư.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng không thể viết lên mặt.

Lan Thư thấy Khả Lan gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, đưa tay nắm tay Khả Lan, chỉnh chỉnh vẻ mặt, thở dài, giống như ưu sầu nói: "Đàn ông, vừa mới bắt đầu, đều rất tốt, nhưng dần dần, cô sẽ phát hiện, đàn ông thật ra là như vậy, tôi nói lời này, chính là muốn cho cô ghi nhớ, không thể dựa vào đàn ông."

Hình như Lan Thư rất thận trọng, trong lời nói có khuyên bảo lẫn quân tâm.

Khả Lan gật đầu, khẽ dạ, trên mặt lộ ra vẻ mặt thành kính, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.

Thật ra thì Lan Thư nói không sai, nhưng cô không tin Lan Thư.

Rồi sau đó.......

Lan Thư không nói thêm gì với Khả Lan, chỉ khen Khả Lan làm tốt, đưa một tờ chi phiếu cùng với một khúc vải đắt tiền cho Khả Lan.

Nói Khả Lan hôm nay phải tham gia bữa tiệc, phải mặc đẹp một chút, nhưng cũng đừng quá khó coi, dù sao cũng là giám đốc.

Khả Lan không hề từ chối, sau khi nhận đồ, đưa Lan Thư rời đi.

Sau khi Lan Thư rời đi, Diệp Huệ liền đi vào.

Bước chân của cô ta có vẻ hơi gấp, đi tới trước mặt Khả Lan muốn mói chuyện của mẹ cô ta, muốn xin lỗi Khả Lan.

"Khả Lan, chuyện ngày hôm qua, là tôi......" Diệp Huệ cúi đầu nhận sai, còn chưa nói dứt lời, liền bị Khả Lan cắt ngang.

"Chuyện cậu cô, thì khỏi nói, buổi tối có tiệc, cô đi cùng tôi." Khả Lan suy nghĩ trong lòng đưa Diệp Huệ đi cùng.

Nếu như có chuyện gì xảy ra, có Diệp Huệ cũng tốt có thể giúp đỡ nhau.

Ở Quật Khởi, tất cả người đều là của Lan Thư, có mấy ai quân tâm tới chuyện cô xảy ra chuyện gì hay không?

Mọi người, đều là nhìn Lan Thư mà làm việc.

Diệp Huệ thấy Khả Lan không cho mình nói tiếp, trong lòng hơi ngừng lại, nghe thấy lời Khả Lan nói, trong mắt cô ta lộ ra một tia cảm động......

Chuyện Khả Lan phải làm ở Quật Khởi, từ trước đến giờ rất ít, thậm chí tài liệu cũng không cần xem, chỉ là một bình hoa để trang trí.

Lan Thư đối với cô, không phải là thực sự đang dùng cô, từ thái độ của nhân viên ở Quật Khởi có thể nhìn ra được, mang tiếng là giám đốc, nhưng không có quyền lực, người điều khiển ở phía sau là Lan Thư.

Khả Lan cũng không phải loại người quan tâm tới quyền lực, chỉ là Lan Thư phòng vị, làm cô khó có thể tưởng tượng được.

Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, cuối cùng có một ngày, cô sẽ trở thành đồ bỏ đi, đến lúc đó, cô sẽ không có gì.

Cố Thành Viêm tuy tốt, có thể dựa.

Nhưng mà bây giờ thậm chí có cơ hội, sao cô không nắm chặt, đòi lại những khổ cực mà mẹ cô phải chịu!

Buổi chiều Khả Lan phải tham gia buổi tiệc, liền cùng Diệp Huệ đi mua quần áo.

Ba trăm nghìn tệ, nhiều không nhiều, ít cũng không ít.

Đối mặt với giá quần áo hở cổ, Khả Lan chợt thấy vô lực.

Tối qua cô miệt mài cả đêm, giữa cổ còn có vết đỏ chưa phai, liền mua một chiếc sườn xám có thêu hoa ở cổ màu trắng, che dấu vết đỏ.

Buổi tiệc được đặt ở một nhà hàng năm sao, để ăn mừng Quật Khởi lấy được hạng mục, buổi tiệc có mời các bạn bè trong giới kinh doanh.

Biểu diễn, tiệc đứng, bạn bè kinh doanh đứng nói chuyện.

Khả Lan đến, khiến không ít người chú ý, ngoài trừ vẻ xinh đẹp cùng quần áo tươi đẹp, còn bởi vì danh hiệu công chúa của giới thương mại.

Đưa công ty ra thị trường, lấy được hạng mục, làm liền một mạch, trẻ tuổi thanh tú, thật là trò giỏi hơn thầy.

Nhưng......

Không ai biết chuyện ở phía sau.

Bữa tiệc do Quật Khởi tổ chức, vì vậy Khả Lan với danh nghĩa, cô tưởng rằng bữa tiệc sẽ yên tĩnh.

Nhưng điều làm cô kinh ngạc là cô mới vừa vào hội trường, liền bị ba cô gái cản đường.

Ba cô gái này, Khả Lan từng thấy qua, là ba chị em tốt của Lương Bảo Nhi.

Chợt bị ngăn lại, Khả Lan không hề nhường đường, khẽ nhíu mày, ý bảo ba cô gái tránh ra.

Mà ba cô gái kia, thấy bộ dáng Khả Lan, không nhường đường, ngược lại chắn trước mặt Khả Lan, cất giọng giễu cợt.

"Nghe nói người ở trước mặt công phu ở trên giường rất cao."

Cậu nhìn xem, ngực lớn như vậy, nhất định bơm không ít."

"Người nghèo, chính là bỉ ổi."

"Đúng vậy, tiện nhân."

......

Ba người cô một lời tôi một lời, nói xong, âm thanh càng lớn, tùy ý bộc phát.

Nói cho Khả Lan nghe.

Diệp Huệ đứng ở phía sau Khả Lan, nghe thấy ba cô gái nói chuyện, vẻ mặt trầm xuống, đang muốn đứng ra đối chất, lại bị Khả Lan cản lại.

Khả Lan vòng qua người bọn họ, không để ý tới ba cô gái, khóe miệng vẫn nở nụ cười như cũ.

Diệp Huệ lại rất bình tĩnh.

"Khả Lan, ba người bọn họ như vậy, rõ ràng là đang nói cô.....Cô là giám đốc, nên đuổi bọn họ đi." Diệp Huệ đi theo Khả Lan, nhỏ giọng nói.

Trước kia cô ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng tính cách Khả Lan không như vậy, thật ra Khả Lan là một cô gái tốt, chỉ là bị người ta ghen tỵ, nói xấu.

Khả Lan nghe thấy Diệp Huệ nói, khẽ cười, tìm người phụ trách bữa tiệc, cúi đầu rỉ tai mấy câu, lúc này mới xoay người, nhìn về phía ba cô gái kia.

"Nếu như tôi mang danh nghĩa giám đốc đuổi bọn họ đi, người khác sẽ nói tôi bụng dạ hẹp hòi, không có phong độ." Khả Lan nói xong, nhìn nhân viên phục vụ, đưa rượu đi tới trước mặt ba cô gái.

Ba người mỗi người cầm một ly.

Hôm nay là buổi tiệc chúc mừng, ba cô gái tới đây, tám phần là bởi vì người của nhà họ Lương, cho nên mới dám nói móc như vậy.

Tuy cô là giám đốc, nhưng không thể tùy tiện đuổi người.

Đối phó với người quá khích, chỉ có thể dùng biện pháp quá khích.

Cô cũng không muốn làm gì nhiều, chỉ cho người bỏ thuốc tiêu chảy vào rượu, rồi sau đó......

"Vậy cũng không thể để mặc cho bọn họ kiêu ngạo như vậy." Diệp Huệ nghe Khả Lan giải thích, vẻ mặt khẽ thay đổi, cũng có chút nóng nảy.

Lần trước cũng chính ba cô gái này, hại cô ta mất việc, còn phải bồi thường, cô ta vừa nhìn thấy ba người này, liền hận không thể đi lên cho mấy bạt tai, bọn họ mới là tiện nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK