Trong lòng Khả Lan khẽ run lên, vội vàng đẩy Cố thủ trưởng ra, sau khi đẩy ra, cô khẽ cúi đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Cố thủ trưởng.
Một lát sau.....
Khả Lan thở dài, ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
"Thời gian không còn sớm, Lục trung úy vẫn đang chờ ở dưới." Khả Lan nhắc nhở.
Cô nam quả nữ, chung quy không tốt.
Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, vẻ mặt thay đổi mấy lần, sau đó khẽ ho khan hai tiếng, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
Anh nhìn Khả Lan, gật đầu, sau đó xoay người rời đi, cảm giác trong lòng lại trở nên kỳ quái.
Bởi vì có sự giúp đỡ của Cố thủ trưởng, chuyện Khả Lan muốn hủy hợp đồng với công ty PR cũng trở nên dễ dàng hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô liền bảo lãnh Vưu Kỷ Mỹ ra ngoài, cùng Vưu Kỷ Mỹ tới công ty PR hủy hợp đồng.
Lúc Vưu Kỷ Mỹ bị bắt, thấy Khả Lan không sao, liền mơ hồ đoán được Khả Lan có nhân vật lớn làm chỗ dựa vững chắc.
Nhưng mà không ngờ, cô ta vào tù chưa tới một ngày, liền được Lâm Khả Lan cứu ra.
Điều này làm cho Vưu Kỷ Mỹ rất kinh ngạc.
Rốt cuộc Lâm Khả Lan tìm nhân vật như thế nào làm chỗ dựa? Lại có năng lực thế này!
Là Lục trung úy hôm qua đứng cùng cô sao?
Nghe nói Lục trung úy là trợ thủ đắc lực của Cố Thành Viêm.
Nếu như là Lục trung úy giúp đỡ, muốn cứu cô ta, cũng không quá khó khăn.
Nói như vậy, Lâm Khả Lan là người của Lục trung úy?
Nghĩ đến đây, Vưu Kỷ Mỹ nhìn mặt Lâm Khả Lan, thuần khiết động lòng người, còn có vú to mà mọi đàn ông đều thích còn phụ nữ thì ghen ghét, sẽ làm cho Lục trung úy động lòng, không phải là việc khó.
Nhưng Vưu Kỷ Mỹ vô cùng hiếu kỳ, làm thế nào Lâm Khả Lan quen Lục trung úy.
Dĩ nhiên, tò mò chỉ là tò mò, chuyện này, Vưu Kỷ Mỹ không lập tức hỏi, mà trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như có cơ hội, cô ta cũng sẽ nương nhờ vào Cố Thành Viêm!
... ....
Lúc Khả Lan cùng Vưu Kỷ Mỹ đi tới công ty PR thì khá là vắng vẻ.
Chuyện ngày hôm qua, mặc dù không truyền ra ngoài, nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, chắc chắn sẽ có người biết chuyện này.
"Lòng người dễ thay đổi."
Lúc này, Vưu Kỷ Mỹ đi bên cạnh Khả Lan cất giọng cảm khái.
Vẻ mặt cô ta thê lương, khẽ cười ra tiếng, cảm khái tình người đạm bạc, vẻ hấp dẫn trên người, dần dần hóa thành nụ cười khổ sở tự giễu.
"Tất cả rồi sẽ khá hơn."
Khả Lan trả lời Vưu Kỷ Mỹ, mặc dù lần này công ty PR ngã nhào, nhưng không bao lâu sẽ lại vực dậy được.
Cố thủ trưởng còn cần đường dây này!
Vưu Kỷ Mỹ nghe Khả Lan nói, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, sắc mặt tái nhợt, nhíu mày, muốn nói gì, lại thôi, trong ánh mắt đều là cảm động.
Thấy bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ, Khả Lan không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.
Vưu Kỷ Mỹ là một nhân vật nguy hiểm!
Mặc dù cho tới nay, Vưu Kỷ Mỹ đều đối tốt với cô.
Nhưng cô đã từng nghe qua không ít lời với việc mà Vưu Kỷ Nỹ làm, cho nên, cô chưa bao giờ nghĩ, muốn quá thân thiết với Vưu Kỷ Mỹ.
"Lần này em cứu hết các chị em ra, nhất định ông chủ sẽ rất vui." Vưu Kỷ Mỹ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Khả Lan, không để ý tới chuyện công ty, liền nhắc nhở Khả Lan, cô lập công lớn.
Mà Khả Lan nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói, liền quay đầu nhìn cô ta.
Cô thở dài nói: "Tôi muốn hủy hợp đồng, ông chủ đã đồng ý." Khả Lan nói xong hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Hôm nay tôi đón chị ra trước, một là muốn cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi, hai là tới lấy lại hợp đồng."
Khả Lan nói xong, khẽ cười, chuyện công ty PR, sẽ không liên quan tới cô nữa.
Cô trực tiếp nói rõ, cũng không muốn che giấu với Vưu Kỷ Mỹ.
Vậy mà, Vưu Kỷ Mỹ nghe Khả Lan nói, sắc mặt chợt trầm xuống.
Cái gì......
Không ngờ, Lâm Khả Lan, sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Vào lúc này, muốn hủy hợp đồng, còn có thể không đồng ý sao.
Nhưng cô ta tốn nhiều công sức như vậy, thật sự không được lợi gì, cứ như vậy thả đi sao?
Không.....
"Em leo lên cành cao rồi, bọn chị còn đang bôn ba, cả đời, cứ như vậy bị phá hủy." Vưu Kỷ Mỹ cúi đầu, bộ dáng làm ra vẻ đáng tiếc.
Hiện tại Lưu cục vào tù, khó có thể bảo vệ bản thân, cô ta tự nhiên cũng muốn tìm núi dựa.
Mặc kệ là Lục trung úy hay là ai, dù sao cô ta nhìn đúng, nhân vật đứng sau lưng Lâm Khả Lan là nhân vật lớn.
Muốn tồn tại ở thành phố, không những cô ta phải trèo cao, mà còn muốn kéo Lâm Khả Lan xuống.
Khả Lan nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói, chân mày nhíu lại, trong lòng suy nghĩ.
Cành cây sao?
Cành cây cao mà Vưu Kỷ Mỹ ám chỉ, có lẽ là Cố thủ trưởng người đã thả cô ta ra!
Cũng đúng, hôm qua bắt đi hơn một nửa người trong bữa tiệc, chỗ dựa của Vưu Kỷ Mỹ, tám phần cũng ở bên trong.
Nghĩ đến đây, Khả Lan sững sờ.
Nói như vậy, bây giờ Vưu Kỷ Mỹ không có chỗ dựa rồi sao?
Trong lòng Khả Lan khẽ run.
Vưu Kỷ Mỹ lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu như tìm cô ta, nhất định sẽ giúp Cố thủ trưởng rất nhiều!
Theo lý thuyết, bây giờ cô ta không quyền không thế, nhất định muốn bám vào quyền thế, cho cô ta một cành cây, tất nhiên cô ta sẽ vui mừng.
Nhưng mà con người Vưu Kỷ Mỹ, gió chiều nào theo chiều đó, có thể dùng, nhưng có thể ném bất cứ lúc nào.
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Vưu Kỷ Mỹ, há miệng đang muốn trả lời, lúc này cửa thang máy mở ra.
Cửa mở, Khả Lan bước ra ngoài trước, quay đầu, muốn nói.
Nhưng......
Khả Lan vừa mới ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy bóng dáng của Lâm Khải Nghiệp.
Lúc này, ông Lý chủ công ty PR, đang đi theo phía sau Lâm Khả Nghiệp, bộ dáng cúi người gật đầu.
Hiện tại đúng là Lâm Khải Nghiệp thăng chức rất nhanh!
Bộ dáng ông ta vẫn không thay đổi, mặt tròn, mắt sáng, bóng dáng thẳng tắp.
Mặc đồ tây, bước chân thong dong, ôn hòa, trầm ổn mê người.
Nhìn như một người thành công, nhưng, có bao nhiêu người biết chuyện ông ta bỏ vợ bỏ con?
Khả Lan cười lạnh, đứng im tại chỗ, nhìn Lâm Khải Nghiệp đáng đi đến gần.
Ánh mắt nhìn thẳng Lâm Khải Nghiệp.
Nhưng Lâm Khải Nghiệp tới gần Khả Lan thì ánh mắt bình thường, quay ra phía sau cười với ông Lý, đi vào thang máy.
Đối mặt với Khả Lan làm như không quen biết.
Lâm Khải Nghiệp đi, khóe miệng Khả Lan cong lên, con ngươi đen như mực, lạnh lùng sắc bén như băng.
Từ trước đến giờ Lâm Khải Nghiệp cao quý của tập đoàn Lương Thị sao sẽ đến thăm công ty PR?
Từ trước tới giờ tin tức của mẹ Lương Bảo Nhi rất nhanh nhạy.
Xem như ngày hôm qua chuyện quân đội thanh lý môn hộ truyền ra ngoài, mẹ của Lương Bảo Nhi nhất định sẽ biết tình hình hiện tại.
Như vậy.... ...
Lâm Khả Nghiệp tới đây, nhất định có chuyện!