Sáng sớm hôm nay, Cố Thành Viêm quay về doanh trại, nói là có chuyện, hai ngày nữa quay về.
Sau khi Khả Lan nhìn Cố Thành Viêm đi, trái tim bỗng trầm xuống.
Mặc dù Cố Thành Viêm không nói gì về chuyện của Lục Hiểu Phong, nhưng cô có thể nhìn ra được, vẻ mặt Cố Thành Viêm nhìn cô rất nặng nề.
Có phải hôm qua cô làm sai không?
Sau khi kích động tỉnh táo lại, cô mới phát hiện.
Thật ra thì Lục Hiểu Phong là người của Cố Thành Viêm, cô không nên nghi ngờ.
.......Chỉ là lúc đó cô thấy thư ký của Lương Tú Ly, trong lòng liền tức giận.
Không thể nào khống chế!
Nghĩ đến đây, Khả Lan nhíu mắt, trong lòng giống như có đủ loại cảm giác, không biết là mùi vị gì.
Đi tới Quật Khởi, Khả Lan vừa mới ngồi xuống, Diệp Huệ liền đi vào.
Diệp Huệ cầm món ăn mà dì Vương nấu, đặt lên bàn nói: "Mẹ tôi nấu đồ ăn, bảo tôi đưa tới cho cô." Diệp Huệ nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Khả Lan.
Há miệng muốn nói tới chuyện của mẹ cô, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng.
Khả Lan liếc nhìn đồ ăn, khẽ cười nhận lấy, không biết Cố Thành Viêm có ăn nổi món này không.
"Khả Lan." Diệp Huệ thấy Khả Lan cười, hít sâu một hơi, chuẩn bị nói.
Khả Lan ngước mắt, nhìn Diệp Huệ.
"Bây giờ cô ở một mình sao?" Diệp Huệ thử hỏi một câu, cô từng tới nhà Khả Lan một lần, nơi đó rất lớn.
Đột nhiên bị Diệp Huệ hỏi nhà cô, Khả Lan ngây ngẩn cả người, nhà cô, thật ra thì có hai người ở.
Nhưng mà cũng có lúc Cố Thành Viêm về nhà họ Cố.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dừng trên người Diệp Huệ.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bộ dáng xấu hổ, ánh mắt Khả Lan cụp xuống, môi mỏng mím chặt, Diệp Huệ có chuyện muốn nhờ cô!
"Hai người, có vấn đề gì sao?" Khả Lan thở ra một hơi, trả lời, chẳng lẽ, Diệp Huệ muốn đến ở với cô?
Thật ra thì chỗ ở rất rộng, Diệp Huệ có thể đến ở, chỉ là......Cô sợ không tiện lắm.
Diệp Huệ nghe Khả Lan trả lời, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, cô đại khái có thể đoán được người kia là ai.
Chỉ là, những thứ này không phải là trọng điểm.
"Mẹ tôi nghỉ việc, muốn tìm một công việc, nhưng tuổi bà đã cao, cô cũng biết." Diệp Huệ cúi đầu, chậm rãi nói với Khả Lan, cô phải nói.
Khả Lan vừa nghe, kịp phản ứng.
Dì Vương muốn tới nhà cô?
......
Khả Lan ở Quật Khởi, không có ai hạn chế hành động cùng tự do của cô, giờ làm việc hành chính, cô liền kéo Diệp Huệ rời đi.
Một là muốn đi nhận dì Vương, hai là muốn cho người của Lan Thư nhìn thấy.
Nhận dì Vương là bởi vì Diệp Huệ, hơn nữa là bởi vì dì Vương đối với cô rất tốt.
Cô nghiêm túc nghĩ, thật ra thì dì Vương cũng nhiệt tình, tuy nói chuyện Vương Đại Chí lần trước, dì Vương lừa cô, nhưng lúc này Vương Đại Chí đã bị Cố Thành Viêm đưa đi, nhà Diệp Huệ, sẽ không có mâu thuẫn gia đình gì nữa.
Dù sao trong nhà nhiều người sẽ vui hơn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, đợi mẹ cô hết bệnh về nước, có dì Vương ở cùng, sẽ không cô đơn.
Tính toán một chút, mẹ cô cũng sắp về nước rồi......
Nghĩ đến mẹ, Khả Lan chợt cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện của cô và Cố Thành Viêm, mặc dù không gây xôn xao dư luận, nhưng ít nhiều cũng là gió thổi cỏ lay.
Tại sao lúc này cô lại yên tĩnh như vậy?
Nhà họ Lương cùng nhà họ Cố là quan hệ hữu tình, Lương Bảo Nhi, làm sao có thể để mặc cho cô với Cố Thành Viêm như vậy! Mà không nói cho ông bà Cố biết?
Kỳ quái......
Chẳng lẽ là Cố Thành Viêm, giải quyết mọi chuyện rồi?
Ừ.....Đoán chừng là như vậy!
Khả Lan sắp xếp cho dì Vương cùng Diệp Huệ ở nhà cô, cũng nói rõ mình đã kết hôn, có lúc chồng cô sẽ về.
Có chút vấn đề, phải nói rõ cho hai người biết.
Buổi tối Cố Thành Viêm không quay về, Khả Lan liền xem tình hình chứng khoán của tất cả các công ty trên thị trường, Lương Thị vẫn trượt giá như cũ, Quật Khởi tăng lên, đứng ngang với Kim Thị.....
Tất cả đều nằm trong dự liệu.
Chỉ là đến nửa đêm, chứng khoán của Lương Thị có khuynh hướng rớt giá, chợt dừng lại.
Bắt đầu tăng lên.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan hơi ngừng lại, không nên!
Bởi vì Lương Thị tranh giành hạng mục, cùng với nhưng scandal của Lương Bảo Nhi, đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Mà ông Lương cũng bị tê liệt cũng khiến cho Lương Thị bị đả kích.
Vào thời điểm này, ai là người có năng lực xoay chuyển tình thế?
Đối với việc tình hình chứng khoán tăng trở lại, Khả Lan tạm thời chưa có đầu mối, nhưng lại liên tưởng đến chuyện Lục Hiểu Phong cùng với thư ký Lương Tú Ly.
Chẳng lẽ là Cố Thành Viêm?
Không.......Không.....Nếu như anh muốn giúp nhà họ Lương, cũng sẽ không đối kháng với nhà họ Lương.
Thị trường chứng khoán Lương Thị đột nhiên tăng trở lại, Khả Lan cảm thấy hơi kỳ quái, cũng không vội vã có nhiều động tác gì với Lương Thị, cô cũng muốn xem một chút, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Liên tiếp mấy ngày, thị trường chứng khoán Lương Thị tăng trở lại, rất là kinh người, mà tin tức lá cải dần dần trở lại bình thường.
Đối với chuyện của Lương Thị, Khả Lan ngược lại không vội vàng, Kim Hạo lại gấp gáp, lại tìm tới Khả Lan.
Lúc Kim Hạo tìm thấy Khả Lan, cô đang cùng Diệp Huệ mua đồ trang điểm.
Anh ta cướp lấy món đồ trong tay Lâm Khả Lan, vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, giương lên một tia chán ghét.
Con gái chính là con gái, chỉ biết hoa, không kiếm, tai họa tới nơi, vẫn hài lòng như vậy.
"Thật khó tìm bóng dáng của giám đốc Lâm."
Kim Hạo híp hai mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan.
Chẳng lẽ Lâm Khả Lan, chuẩn bị dựa vào chức cao kia, về nhà sinh con cho anh ta?
Nhìn không giống.
Kim Hạo xuất hiện, nằm trong dự đoán của Khả Lan, cô chưa bao giờ muốn từ chối hợp tác với Kim Hạo.
Nhưng mà cách làm việc của Kim Hạo quái đản, cho nên, đang đợi Kim Hạo tìm tới mình.
Cô thương lượng cùng Diệp Huệ từ trước, để Diệp Huệ cùng Kim Hạo diễn hịch hay.
Diệp Huệ đồng ý rồi, không biết Kim Hạo nghĩ thế nào.
Khả Lan khẽ cười, hai mắt nheo lại, lông mi thon dài, che ở trước mắt.
Từ từ nói: "Anh Kim luôn cô đơn, tôi có một em gái, muốn giới thiệu cho anh Kim."
Giọng nói Khả Lan mềm mại, như lông vũ mơn trớn qua tai Kim Hạo.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói như vậy thì sững sờ.
Kết thân?
Là một cách tốt, chỉ là, nếu như người đó là Lâm Khả Lan, thì anh ta cũng nguyện ý suy tính một chút.
Kim Hạo không vội vã trả lời Khả Lan, mà buông lỏng món đồ trong tay, đưa mắt dừng trên người Diệp Huệ, không đoán sai, chính là người này.
Khuôn mặt không tồi, nhưng mà so với Khả Lan, vẫn còn kém.
Chỉ là, nếu như là diễn trò, anh ta cũng nguyện ý.
"Vị kia, thế nào?" Kim Hạo không từ chối, anh ta không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Anh ta tin tưởng, Lâm Khả Lan giống như anh ta nghĩ, muốn diễn tuồng vui, trực bức Lương Thị.
Rồi sau đó......Kim Hạo trở về bố cục, Khả Lan đưa Diệp Huệ đi chọn quần áo.
Diệp Huệ vẫn trầm trầm buồn buồn, mặc dù biết, chỉ là diễn trò, nhưng trong lòng cô chợt nhớ tới Lục trung úy.
Bóng đêm mềm mại, ánh trăng thanh, ánh sao lòe lòe, trong ánh đèn nhu hòa của nhà hàng tây.
Khả Lan cùng Diệp Huệ đi tới nhà hàng tây thì bên trong không có người, Kim Hạo đã bao hết.
Mới vừa vào nhà hàng tây, Khả Lan liền nhìn thấy Kim Hạo đứng cạnh bàn ăn, bóng dáng cao ráo, đứng thẳng giống như thân sĩ, một tay nắm ống tay áo, trông anh tuấn dịu dàng.
Khả Lan đi hai bước, dừng chân, ánh mắt nhìn thấy phóng viên ở bên ngoài, khẽ cười.
Diệp Huệ vẫn biểu lộ khá là mất tự nhiên, cho đến khi ngồi xuống, lúc này mới thở ra một hơi.
"Anh ta bao nhiêu tuổi?" Diệp Huệ nghiêng đầu hỏi Khả Lan.
Khả Lan nghe thấy Diệp Huệ hỏi như vậy, chân mày nhíu lại, không hiểu.
"Hai mươi tám." Kim Hạo khẽ cười, khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp, đôi mắt đào hoa, giương lên một tia hứng thú, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Huệ.
Khả Lan ngước mắt, thấm thoát giơ tay lên, chỉ vào Diệp Huệ nói: "Đây là chị em tốt của tôi, Diệp Huệ, hai mươi bốn tuổi." Khả Lan nói xong, lại chỉ tay về phía Kim Hạo nói: "Đây là anh Kim Hạo, giám đốc điều hành của Kim Thị, hai mươi tám tuổi." Nói xong, ánh mắt Khả Lan liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, tia sáng từ máy ảnh lóe lên.
Sáng mai, cổ đông của Lương Thị sẽ rất nóng lòng!
Nhưng......Lúc này.
Ngoài cửa chợt xuất hiện một bóng dáng cao ráo, trầm trầm vững vàng, từ từ đi tới trước mặt bọn họ.
Phóng viên thấy vậy vội vàng xóa hình rời đi.
Có vài người không nên chọc vào.
Lúc trước Khả Lan còn thầm nghĩ trong lòng, chờ sáng mai khi đọc báo, Lương Thị sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng ánh sáng chợt biến mất, bóng dáng các phóng viên từ từ rời đi, khiến cho cô cảm thấy vô cùng buồn bực.
Cô ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Cố Thành Viêm, đứng thẳng trước bàn ăn.
Mấy ngày trước Cố Thành Viêm rút về doanh trại, không nói lúc nào sẽ quay về, Khả Lan cho rằng, mấy ngày sau sẽ quay về, nhưng không ngờ, bây giờ đã về, hơn nữa anh vừa xuất hiện liền phá hư kế hoạch của bọn họ.
Khả Lan ngước nhìn, không lên tiếng.
Kim Hạo chợt đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười, chỉ vào một vị trí nói: "Cố thủ trưởng tới ăn cơm sao? Mời ngồi."
Kim Hạo mời ngồi, Cố Thành Viêm đứng trước mặt rất lạnh lùng, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, biểu hiện trên khuôn mặt bình tĩnh, không thể nhìn ra ý nghĩ của anh lúc này, nhưng có thể nhìn ra được, anh không muốn ngồi chung với Kim Hạo.
Diệp Huệ tinh mắt, vội vàng đứng dậy, tránh ra nhường ghế, ngồi vào bên cạnh Kim Hạo.
Lúc này Cố Thành Viêm mới nhấc chân, im lặng ngồi xuống.
Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, Khả Lan nghiêng đầu nhìn anh một cái, sắc mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, tức giận?
Tại sao?
Bởi vì Cố thủ trưởng đột nhiên xuất hiện, phá hư kế hoạch, không khí chợt trầm xuống.
Khuôn mặt lạnh lùng như băng, làm cho người ta cảm thấy tối tăm.
Sau khi ăn cơm xong, Kim Hạo tự biết hôm nay không vui, liền rời đi trước.
Diệp Huệ được tài xế đưa về, Khả Lan thì bị Cố Thành Viêm ôm ngang eo nhét vào phía sau xe, rồi sau đó ôm cô vào trong ngực.
"Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra?" Cố Thành Viêm trầm giọng hỏi, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan, sắc mặt lạnh lùng.
Khả Lan hơi ngừng lại, cơ thể giật giật, muốn anh buông ra, nhưng anh lại càng dùng sức buộc chặt hơn.
Anh dùng sức, Khả Lan chỉ có thể buông tha giãy giụa, thở ra một hơi mới nói: "Em vẫn chưa làm xong chuyện."
Chuyện như vậy, Cố Thành Viêm cũng không thể không biết, chuyện của cô và người nhà họ Lương, liên quan đến hai đời người.
Mẹ cô chịu khổ, cô muốn đòi lại từ Lương Tú Ly.
Cố Thành Viêm đã từng nói sẽ giúp cô, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý?
"Vậy em liền tìm người họ Kim kia, không phải anh đã nói, nếu có chuyện gì phải nói với anh sao?"
Sau khi Khả Lan nói, Cố Thành Viêm liền cất giọng trả lời, giọng nói trầm thấp chậm rãi, tức giận, vang vọng trong xe.
Khả Lan sững sờ, hai mắt đen nhánh, nhìn thẳng Cố Thành Viêm, thở dài nói: "Em có thể giải quyết, cũng không muốn làm phiền anh."
Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, có thể không dựa vào anh, sẽ không dựa vào.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi lạnh, trầm giọng trả lời: "Vậy em cũng không nên tìm người họ Kim kia."
Anh hy vọng, cô có chuyện gì, có thể tìm anh giải quyết, không cần tự quyết định.
Sau khi Cố Thành Viêm nói, Khả Lan ngước mắt, một lúc lâu không trả lời.
Cô thầm nghĩ trong lòng một lúc lâu, sau đó ngước mắt nói: "Anh tức giận?"
Kể từ hôm cô cầm thẻ nhớ của Lục trung úy, cô liền phát hiện, Cố Thành Viêm trở nên rất kỳ quái.
Lần trước tức giận, lần này lại tức giận, cô chỉ muốn tự mình giải quyết phiền toái, chứ không muốn dựa vào anh.
Lời của Khả Lan khiến Cố Thành Viêm sững sờ, anh bỗng nhiên trầm mắt, trầm tư một hồi lâu, đôi tay dần dần buông ra.
Cố Thành Viêm buông ra, Khả Lan liền giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài.
Vẻ mặt cô u ám thở dài.
"Em hiểu, chuyện thẻ nhớ của Lục trung úy, là em không đúng, em không nên nghi ngờ cấp dưới của anh."
"Đó là bởi vì em lo cho anh, cậu ấy và thư ký của Lương Tú Ly ở chung một chỗ, em sợ."
"Em cũng biết rõ, đàn ông đều không thích phụ nữ quá phức tạp, nhưng lúc mẹ em sống dở chết dở, những nỗi đau kia, những vết thương kia là ai tạo thành?"
"Em không cách nào bỏ qua, cũng không thể nào hiểu được tại sao anh lại giúp em, tại sao lại liên hệ với người nhà họ Lương."
"Em sợ......"
Khả Lan nói đến đây, không thể giải thích được nữa, chuyện cô cầm thẻ nhớ của Lục trung úy, đã không thể nào thay đổi.
Mà bây giờ, không phải vấn đề phức tạp hay không, mà cô là người, không phải là đồ chơi của anh, cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Anh muốn giúp cô, nhưng anh quá bá đạo, có chuyện, cũng do anh dự tính, không chê vào đâu được, có anh ở đây, cái gì cũng trở nên rất đơn giản.
Nhưng cô không hiểu, tại sao Cố Thành Viêm lại không tin cô.
Vì một tấm thẻ, lại trở nên như vậy.
Chẳng lẽ thẻ nhớ kia cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết?
Nghĩ đến đây, Khả Lan mở cửa xe, muốn xuống xe.
Cố Thành Viêm lại đưa tay, kéo người trở lại.
"Chuyện liên quan đến cơ mật, anh sợ em bị liên lụy, gặp phiền toái." Giọng nói Cố Thành Viêm trầm thấp, trả lời Khả Lan, ôm chặt cô, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, từ trong ngực anh ngẩng đầu, nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Cô cũng không muốn hỏi Cố Thành Viêm chuyện của doanh trại, cũng không muốn hiểu rõ những chuyện cơ mật kia, chỉ là cô không hiểu, giữa bọn họ, rốt cuộc tính là gì?
Bạn cùng phòng sao?
Tất cả mọi chuyện cô đều chia sẻ với anh, nhưng chuyện của anh, cô lại không hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, Khả Lan thở dài nói: "Sáng mai anh gặp Lục Hiểu Phong thì xin lỗi cậu ấy dùm em." Cuối cùng Khả Lan không hỏi những nghi ngờ trong lòng, cuộc sống sau này còn rất dài, cô không cầu gì xa.
"Chị dâu, thật ra thì em không giận chị." Khả Lan vừa mới nói xong, giọng của Lục Hiểu Phong liền vang lên.
Cậu vẫn luôn ngồi trên ghế lái.
Ngày hôm qua cậu rất tức giận, nhưng nghe chị dâu nói, nhất thời không còn tức giận nữa.
Khó được có người thật lòng quan tâm đại ca, cũng khó có người có thể khiến vẻ mặt đại ca trở nên khác thường.
Chị dâu không sai, chỉ là có những chuyện, chị dâu không nên biết.
Khả Lan nghe thấy tiếng Lục Hiểu Phong, cả người bối rối.
Chẳng lẽ Lục Hiểu Phong vẫn luôn ở trong xe?
Khả Lan nghiêng đầu nhìn Lục Hiểu Phong, lại nhìn Cố Thành Viêm.
Sắc mặt bỗng đỏ lên.
Không lên tiếng nữa.
Nhưng Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng của Lục Hiểu Phong, mặt biến sắc, Lục Hiểu Phong hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại không dám lên tiếng.
Từ nãy tới giờ cậu làm như người vô hình, nghe thấy chị dâu nhắc tới tên mình, cậu mới quay đầu lại, nếu không chắc không ai biết tới sự tồn tại của cậu.
Rồi sau đó......
Xe chạy trên đường.
Khả Lan ngồi trong xe, thật lâu vẫn không lên tiếng, Cố Thành Viêm vẫn rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, môi mỏng mím chặt.
Mỗi lần thấy Cố Thành Viêm như vậy, trong lòng Khả Lan dâng lên một cảm xúc khó hiểu, không thể nói thích, không thể nói sợ, càng không thể nói ghét, chẳng qua là cảm thấy......anh có tâm sự.