Nhưng Diệp Huệ cúi đầu, lộ ra bộ mặt khủng hoảng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không chú ý, thật xin lỗi." Nói xong, Diệp Huệ liền cầm khăn lau trên bàn, giúp Dương Nghi Giai lau vết bẩn trên quần áo.
Khả Lan thấy vậy, không lên tiếng, khóe mắt khẽ cong lên, nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của Dương Nghi Giai.
Một lúc sau......
"Không sao." Mặc dù Dương Nghi Giai giận, lại không phát tác, nhận lấy khăn lau trong tay Diệp Huệ, tùy ý xử lý vết bẩn trên người.
Khả Lan sững sờ, Dương Nghi Giai này, mạnh hơn Lương Bảo Nhi rất nhiều.
Ít nhất, có thể bảo trì vẻ bình thản.
Dương Nghi Giai tùy ý xử lý vết bẩn xong, lại cùng Khả Lan hàn huyên mấy câu, khuôn mặt thủy chung nở nụ cười, nói xong câu cuối cùng, cô ta mới lấy thiệp mời trong túi xách ra nói: "Ngày mai là sinh nhật tôi, cô đưa cái này cho anh Cố, cô cùng anh Cố tới đi."Dương Nghi Giai nói tới đây, từ trong túi lấy ra một hộp quà, đặt lên bàn nói: "Hai người kết hôn, tôi cũng có món quà nhỏ để tặng, chúc mừng hạnh phúc."
Dương Nghi Giai nói xong, đẩy cái hộp về phía Khả Lan.
Khả Lan thấy Dương Nghi Giai lấy cái hộp ra, hơi ngừng lại.
Rồi Dương Nghi Giai lại mở hộp ra nói: "Chút thành ý." Dương Nghi Giai nói xong, ánh mắt dừng trên hộp quà, đồng hồ đeo tay.
Thấy Dương Nghi Giai hào phóng như vậy, Khả Lan hơi ngừng lại.
Thật đúng là con nhà giàu.
"Cảm ơn." Khả Lan nhỏ giọng cảm ơn, cũng không từ chối.
Rồi sau đó, Dương Nghi Giai không nói thêm gì, nói mấy câu, liền khẽ cười tạm biệt Khả Lan.
Khả Lan nhìn cô ta rời đi, dì Vương lại giơ đồ trong tay lên nói: "Oa, đây là vàng thật đó." Một câu nói bỗng nhiễn Khả Lan trầm xuống.
Xa xỉ......
Vốn dĩ Khả Lan muốn ném đồng hồ đeo tay qua một bên không để ý tới, nhưng nghĩ là quà người ta tặng, cho nên để vào phòng, nói thế nào cũng phải cho Cố Thành Viêm xem một chút.
Buổi tối.
Cố Thành Viêm từ doanh trại quay về, ăn cơm xong, Khả Lan liền đưa đồ Dương Nghi Giai đưa tới cho Cố Thành Viêm xem.
Cố Thành Viêm thấy quà tặng cùng thiệp mời khẽ nhếch miệng, nói với Khả Lan, ngày mai phải đeo cái đồng hồ kia.
Khả Lan không hiểu, tại sao lại phải đeo, cô không có cảm tình với Dương Nghi Giai, tại sao phải làm bộ.
Xem như tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ta, cô cũng không đeo món đồ cô ta đưa.
Nhưng.......Cố Thành Viêm khẽ cười giải thích với Khả Lan.
"Chỗ này có chìa khóa cùng mật mã của nhà kho của Dương tướng quân, ngày mai, anh sẽ tự mình hành động." Cố Thành Viêm nói tới đây, bỗng nhiên thò tay nắm bả vai Khả Lan, khuôn mặt thận trọng nhìn Khả Lan nói: "Sau ngày mai, chúng ta cử hành hôn lễ."
Cố Thành Viêm dứt lời, khuôn mặt Khả Lan liền ửng đỏ, mỗi một người phụ nữ đều mong đợi hôn lễ, họ kết hôn lâu như vậy, nhưng chưa tổ chức hôn lễ, xác thực chưa đầy đủ.
Chỉ là......Dương Nghi Giai, lại giúp Cố Thành Viêm.
Điều này cần phải có bao nhiêu dũng khí!
Phản bội chính người thân của mình, đến giúp Cố Thành Viêm!
"Dương Nghi Giai thích anh."
Khả Lan cất giọng trả lời Cố Thành Viêm, có thể vứt bỏ tình thân để giúp đỡ một người đàn ông, không phải thích, là cái gì?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt sững sờ, hai mắt tối tăm nhìn thẳng khuôn mặt Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười.
"Ừ......Nhưng anh thích em." Anh trầm giọng nói với Khả Lan.
Thích thì thế nào.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, cúi đầu, nói nhỏ "Miệng lưỡi trơn tru."
Khả Lan nói không lớn nhưng lại bị Cố Thành Viêm nghe rõ.
Anh duỗi tay ôm cô vào ngực, chợt cười hỏi: "Không thích?" Giọng nói anh cao lên, hai mắt híp lại, hỏi ngược lại.
Khả Lan cúi đầu, nhìn nút áo anh, không trả lời.
Anh nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt chợt có chú sắc dục, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Khả Lan khẽ uhm......tràn đầy ngọt ngào.
Nguyệt sắc như nước, bầu trời đầy sao.
Sau cuộc mây mưa......
Cố Thành Viêm chuẩn bị lần thứ hai.
Khả Lan chợt từ dưới người anh ngẩng mặt lên nói: "Em nhớ tới một chuyện."
Mặc dù gần đây tâm tình Khả Lan rất tốt, nhưng có chuyện, thủy chung là trở ngại.
Chính là người tài xế mà Lan Thư sắp xếp kia, cô cảm giác sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại không biết xử lý thế nào.
Cho nên, cô muốn học lái xe.
"Hả?" Cố Thành Viêm nhỏ giọng hỏi, cắn vào vành tai cô nói: "Sáng mai lại nói." Lại thêm một lần!
Khả Lan bị anh cắn khiến cả người run rẩy, trái tim cảm thấy tối tăm.
Có thể đừng nóng vội như vậy được không?
Cô cụp xuống, đưa tay muốn đẩy người anh, nhưng thực lực cách xa, sức lực cô quá nhỏ, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, từ dưới người anh ngẩng mặt lên nói: "Chờ sáng mai em thức dậy, anh đã đi rồi, làm sao nói?"
Giống như sáng sớm nay, cô muốn nói, nhưng mọi người đi hết, làm sao nói?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ nói: "Nói đi."
Ngoài miệng bảo cô nói, nhưng động tác không dừng lại.
Khả Lan cắn răng, sắc mặt ửng hồng, run rẩy nói: "Tài xế của em, là một người cầm súng lâu năm, em muốn học lái xe, a, để anh ta, a."
"Ngày mai anh dạy cho em." Cố Thành Viêm trả lời, vùi đầu.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh, chợt thầm nghĩ: có chừng mực một chút, ngày mốt còn tự mình hành động!
......
Hôm sau trời vừa sáng, như Khả Lan đoán, Cố Thành Viêm đã sớm rời đi, cô ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Sáng sớm dì Vương đã mua ba ba, cà rốt, nấu cơm cho Khả Lan, nói là bồi bổ cơ thể.
Khả Lan ăn chợt cảm thấy mùi vị không đúng, có chút cay đắng, mặc dù mùi vị rất nhạt, nhưng cô lại phát hiện ra không giống như bình thường.
Ăn vài miếng, Khả Lan liền bỏ đũa xuống, ánh mắt dừng trên người dì Vương, chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên tay bà lại có thêm một vòng vàng.
Thấy tình huống như vậy, trong lòng Khả Lan bỗng trầm xuống, đây là bị người ta mua chuộc?
Nghĩ đến đây, Khả Lan liếc nhìn Diệp Huệ ngồi bên cạnh, đem đồ ăn dì Vương gắp cho mình, đẩy tới trước mặt Diệp Huệ nói: "Huệ, cô nếm thử món ăn hôm nay mẹ cô nấu một chút." Giọng nói Khả Lan không lớn, lại có thể khiến dì Vương nghe rõ ràng.
Dì Vương thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhưng không nói gì.
Diệp Huệ nhận đồ ăn Khả Lan đưa tới, cúi đầu ăn, nhíu mày lại.
Ăn không ngon.
"Mẹ, sao tay nghề của mẹ lại thành thế này?" Diệp Huệ ăn xong, liền nhìn dì Vương, vẻ mặt không vui.
Dì Vương nghe thấy Diệp Huệ nói như vậy, toàn thân cứng đờ, đưa tay sờ vòng vàng, đôi môi run rẩy.
"Cái này tốt cho cơ thể." Nói xong tay bà sờ vòng đeo tay, lại càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Một lúc sau......
Khả Lan chợt đứng dậy, đi về phía phòng bếp, lục tìm mọi nơi, không có gì đặc biệt, ngoại trừ một lọ dầu tên mao miên tử du!
Mao miên tử du?
Vật này lúc trước Khả Lan từng nghe thấy, phụ nữ ăn vào lâu ngày sẽ dẫn đến mất kinh, tử cung co rút, vô sinh.
Nhưng mà vật này xử lý không được tốt, vị khó ăn, kèm theo mùi xăng.
Hơn nữa, dì Vương không phải là người tinh tế, ngày đầu tiên đổ vào liền lộ ra sơ hở.
Thấy chai dầu này, Khả Lan đứng im tại chỗ, xoay người lạnh lùng nhìn dì Vương.
Dì Vương thấy như vậy, vẻ mặt run lên, cúi đầu, đưa tay nắm vòng vàng trên tay, không lên tiếng.
"Là ai nói dì làm như vậy?" Khả Lan lạnh giọng hỏi, cô biết dì Vương tham tiền, nhưng cô vẫn cho là, dì Vương tham tiền là vì Vương Đại Chí!
Nhưng mà Vương Đại Chí đã vào quân khu 27, dì vẫn như vậy!
Dì Vương nghe Khả Lan hỏi như vậy, ánh mắt cụp xuống, nắm vòng vàng trong tay: "Họ Lương."
Vốn dĩ bà cũng không muốn làm như vậy, nhưng đối phương uy hiếp bà, đưa cho bà ba vòng vàng, bà có thể không động lòng sao!
Cho nên, bà làm, vòng tay cũng cầm.
Nhưng mà, bà cho nhiều dầu một chút, muốn cho Khả Lan ăn, đây cũng không phải lỗi của bà.
Nếu Khả Lan phát hiện, đó là chuyện của Khả Lan, tiếp đó, để Khả Lan đi tìm họ Lương nói lý.
Dù sao muốn bà làm gì, bà đã làm rồi.
Dì Vương vẫn nắm vòng vàng trong tay, Khả Lan đã nhìn ra, dì Vương là muốn nói cho cô biết, nhà họ Lương cho bà tiền.
Để bà làm như vậy.
Thảo nào Lương Bảo Nhi không sinh chuyện, cô cũng không thể ngồi chờ chết.
Vô sinh? Muốn cho cô cả đời không sinh con được sao?