Editor: Hien Eliza
Chiếc Ferrari thắng gấp lại bên cạnh hai hàng dầu tung trên đường, chung quanh là rừng cây vắng vẻ, thỉnh thoảng từ xa vẫn có thể nhìn thấy đồng ruộng trồng các loại súp lơ và đậu ván.
Trang Ngải Lâm không thể tưởng tượng nổi ngồi ở ghế điều khiển. Cô đeo kính mát màu nâu sậm nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mặt không thể tưởng tượng nổi của cô, hai tay cầm bánh lái, khoa chương nắm chặt, cảm thấy hoàn toàn không thể tin được.
Lúc này nét mặt Bác Dịch chuyển sang nhẹ nhõm ngồi ghế phụ bên cạnh lái xe, lộ ra biểu hiện cười như không cười nhìn Trang Ngải Lâm.
Thân xe lại “Cách” một tiếng, có vẻ hơi xóc nảy một chút rồi trầm xuống, bánh xe bên trái phía trước đột nhiên rụng ra từ ổ trục, sau đó lăn thật xa, thật xa đến ruộng súp lơ đằng kia, cuối cùng dừng lại ở giữa ruộng.
“Đây không phải do tay lái của em có vấn đề!”
Trang Ngải Lâm lập tức nắm bánh lái, quay mặt sang nghiêm trang chững chạc nhìn Bác Dịch nghiêm túc nói.
“Tôi biết!” Bác Dịch ngồi ghế bên cạnh tay lái nhàn nhạt nói:
“Đây là do chất lượng xe có vấn đề, không liên quan một chút nào đến tay lái của em.”
Nếu anh nhớ không lầm thì hình như nhớ rằng Trang Hạo Nhiên vừa mới đặt cho chị gái một chiếc xe Ferrari ở Châu u, giá trị một trăm triệu.
“..................”
Trang Ngải Lâm nhíu nhẹ lông mày, nhìn người này, muốn nhịn lại những lời trong lòng, nhưng vẫn không nhịn nổi nói vọt ra:
“Em so với người bình thường ở trên đường lái xe mất năm tiếng, thì chỉ mất có hai tiếng đồng hồ. Phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn là điều bình thường. Huống chi, từ lúc em lái xe đến giờ cũng chưa từng gặp qua việc rụng bánh xe mất thể diện như vậy!”
Hai mắt Bác Dịch lóe lên, trầm ngâm một lúc rồi quay mặt sang, nén nhịn nụ cười trào phúng, nhìn về phía cô nói:
“Lái xe mà bị rụng mất bánh cũng không phải là chuyện mất thể diện gì. Quan trọng nhât chính là, chúng ta vừa rồi mới ở dưới bánh xe của chiếc xe tải xông tới, lúc đó mới cần kỹ thuật. Em đã làm rất tốt, chúng ta không chết ở trên đường núi này, tôi thật cảm ơn em rất nhiều.”
“Đừng có nói cái kiểu như ruột trong bụng anh quặn lại vậy, thật không có lương tâm.”
Trang Ngải Lâm quay sang, trên mặt đeo kính mát màu nâu sậm, nhìn sắc mặt người này đen lại, bản thân cũng tức giận nói:
“Thời gian của chị đây rất quý giá! Nếu không phải vì anh có việc gấp,thì tôi sẽ cùng anh đến cái đia phương phân bò thối tha này sao?”
Bác Dịch thật sự cảm thấy kỳ lạ quay mặt sang nhìn người phụ nữ này nói:
“Em thật sự để cho tôi không khỏi chịu thua! Em lái xe rụng bánh, tôi vừa rồi cũng không có nói gì, em nổi điên với tôi cái gì? Tôi châm chọc khiêu khích em sao? Tôi còn an ủi em nữa!”
“Tôi muốn đánh nhau với anh!”
Trang Ngải Lâm bộ nhìn dáng như cao thủ võ thuật, nghiêng mặt nhìn anh.
Bác Dịch a một tiếng giễu cợt cười rộ lên, quay đầu lại nhìn về phía người này, biết tự lượng sức mình nói:
“Tôi điên rồi chắc? Tại sao tôi muốn đánh nhau cùng em? Đây thực sự rõ ràng là không thắng được.”
Trang Ngải Lâm nhíu mày, nhìn chòng chọc người này “Một khoảng thời gian mà thông minh ghê.”
Bác Dịch lại quay mặt sang, nhàn nhạt nhìn người này rồi thẳng thằn thừa nhận:
“Tôi và em trai của em cùng nhau không có lý tưởng, nhưng một chút chỉ số thông minh trong làm ăn, cũng hoàn toàn không có khả năng.”
Cặp mắt Trang Ngải Lâm lạnh lẽo, hung hăng nhìn người này một cái, rồi mới quay mặt sang nhìn con đường chạy dài phía trước xe. Mới vừa rồi là lên núi, nhưng mà mờ nhạt hiện ra ánh mắt trời tầm bốn giờ chiều, cô nhìn phía trước thấy đồng ruộng cùng vài trang viên hình dáng trông như rừng. Rối lập tức hai tròng mắt đảo một cái hỏi: “Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến vườn nho của anh?”
Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn về phía con đường chạy dài trước mặt, đánh giá một chút rồi nói: “Ước chừng còn khoảng hai mươi dặm đường nữa.”
“Hơn hai mươi dặm đường nữa?”
Trang Ngải Lâm một trận khiếp sợ mât hồn quay mặt sang, nhìn về phía Bác Dịch nói:
“Tôi vừa rồi ở trên con đường này hơn mười năm phút, ngay cả đến bóng ma quỷ cũng không có thấy. Bây giờ có cách nào đến vườn nho còn hơn mười dặm đường không? Chúng ta trèo qua hay là đi bộ?”
Bách Dịch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, quay đầu nhìn người này nói:
“Nếu chúng ta không trèo qua, không đi bộ qua, hay là có thể em nghĩ bay qua? Giống như kỹ thuật lái xe siêu đẳng của em vậy, đem bốn bánh xe bay đến vườn nho của tôi.”
“Anh…….”
Trang Ngải Lâm cảm thấy một trận bốc hỏa dâng lên, nhìn người này không nhịn được cắn răng nói:
“”Giống như anh vậy mỗi ngày ngây ngốc ở cái nơi phân bò thối tha đáng chết này. Làm sao có thể biết được mỗi ngày trên thế giới diễn ra bao nhiêu sự kiện?”
“Theo như kỹ thuật lái xe của em, có thể thấy là em biết rất nhiều sự kiện, chính là không biết mạng sống của mình có biết bao nhiêu quý giá.” Bác Dịch hời hợt tiếp lời, ném trở lại cho cô.
“....” Trang Ngải Lâm trợn mắt nhìn anh, nắm chặt tay lái, lúc này cả người tràn đầy khí thế. Nhưng cô phát hiện, ở cái nơi đáng chết này, không thể phát tiết được, cô bất ngờ bùng nổ vừa tức giận vừa sốt ruột vừa uất hận hỏi:
“Rốt cuộc chúng ta phải ở nơi này bao lâu nữa? Anh không có cách nào à?”
“Chờ một chút đi....”
Bác Dịch không nghĩ muốn cùng cô trò chuyện nhiều, mà ngẩng đầu lên, nhìn về mặt trời đang ngả xuống ở chân trời phía Tây, phản chiếu đồng ruộng cùng với một sô vùng hoang vu sâu thẳm, từng mảng màu vàng. Hai mắt anh lóe lên, theo như cuộc sống quen thuộc nhiều năm ở chỗ này, anh nhàn nhạt nói:
“Bây giờ là bốn giờ chiều, nông dân phụ trách vườn nho bên kia thì sẽ phải đánh xe bò đi qua chỗ này…”
Nói xong, quả nhiên từ đằng sau truyền đến tiếng động “Lộc cộc, lộc cộc”, sau đó nghe thấy tiếng kêu của động vật.
Trang Ngải Lâm đeo kính mát không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía sau, quả nhiên đi tới là một ông lão tầm tám mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm có vẻ bùn đất rách rưới, ngồi ở đằng trước xe bò, một tay kéo dây cương xe bò của cậu con trai đi về phía trước, một tay vươn thẳng hô to “Hum Hum”. Đi phía trước là con trâu nước to lớn màu đen, vừa đi vừa hơi ngửa mặt nhìn chằm chằm với ánh mắt hiền lành, một nhìn một ngó…
Trái tim, tựa như một mảnh giấy xé nát rời.
Trang Ngải Lâm lập tức xoay người muốn gọi Bác Dịch…
Bác Dịch xuống xe, mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, giẫm lên con đường dầu tung sâu thẳm, tối tăm, đi về phía ông lão tám mươi tuổi, gọi: “Bác Lý, thật trùng hợp đúng lúc bác trở về?”
“Ôi chao, tối hôm qua ta nghe nói có sương giá, không biết có đúng hay không, muốn vội vàng trở về vườn của ta nhìn một chút.” Ông lão tay kéo sợi dây thừng buộc trâu, ngồi trước xe bò, nhìn Bác Dịch cười rộ lên.
“Tốt quá! Chở chúng tôi một đoạn đường.” Bác Dịch lập tức cười sảng khoái, sau đó tay vỗ nhẹ vào đầu con trâu, rồi đi đến trước thân xe, quen tay vơ toàn bộ rơm vàng trên sàn xe gom lại một chút. Anh xoay người nhìn về phía chiếc xe Ferrari, tỏ ra quái lạ gọi: “Ngải Lâm, còn không mau qua đây? Chúng ta cùng nhau ngồi xe bò trở về!”
Toàn thân nổi đầy da gà, Trang Ngải Lâm khổng thể tượng tưởng nổi ngồi ở chỗ ghế điều khiển. Cô lạnh lùng nhìn qua kính chiếu hậu thấy Bác Dịch đang đứng trước mặt một con trâu nước to lớn, giống như một người nông dân thực thụ, thu dọn một ít kỳ kỳ quái quái cỏ que, sau đó ngó mặt tới mình, bảo bản thân mình trèo lên xe bò. Lúc này cô giống như nhân vật nữ hoàng, bình thường cho tới bây giờ khuôn mặt cũng chưa bao giờ vặn vẹo thì giờ phút này cảm thấy trái tim mình nhanh chóng căng thẳng đến nghẹt thở. Cô nhìn chòng chọc qua mắt kính thấy con trâu nước to lớn, hung ác không chịu nổi muốn kéo em trai tới ngông cuồng đánh cho nó một trận.
Bác Dịch cảm thấy phía trước không có tiếng động, thuận tiện thu dọn một ít rơm rạ xong, trống ra một chỗ ở trên xe, lúc này mới nghi ngờ bước tới chiếc xe Ferrari kia, cúi đầu xuống, nhìn thấy Trang Ngải Lâm vẫn như cũ ngồi ở chỗ tài xế không nhúc nhích, anh liền nhìn cô kì lạ hỏi:
“Sao em còn không lên xe? Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng về nhà.”
“Trở về nơi nào?” Trang Ngải Lâm trực tiếp quay mặt sang nhìn anh hỏi.
Bác Dịch kỳ quái nhìn người này, dừng lại một lúc mới trả lời: “Về nhà đó.”
“Đó là nhà của anh, không phải của tôi!”
Trang Ngải Lâm tức giận chớp mắt, rốt cuộc mới đẩy cửa xe ra đi xuống xe. Chiếc váy dài màu đậm cũng rủ xuống đất, lúc này cô thô bạo khoác lên vai chiếc áo khoác lông thú màu đen, hết sức chán ghét cúi đầu xuống nhìn chiếc váy dài trị giá hơn hai trăm ngàn của mình kéo lê trên mặt đất bẩn thỉu này. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Bác Dịch, lập tức nhanh chóng cầm lấy ví cầm tay ngọc trai, chỉ về phía chiếc xe bò kia, với vẻ mặt đầy giận giữ đến khoa trương nói:
“Anh để cho tôi ngồi cái loại xe đó? Đó không phải là xe bí ngô, càng không phải là xe ngựa! Chị đây khinh thường cô bé lọ lem, càng khinh thường công chúa! Tôi là ai? Tôi là Trang Ngải Lâm! Tôi làm sao có thể ngồi xe bò??? Tôi đời này ghét nhất là trâu, bọn chúng từ bên ngoài lẫn bên trong là một lũ súc sinh ngu xuẩn, đần độn.”
Bác dịch không lên tiếng, nhìn đến vẻ mặt đầy biểu hiện nữ hoàng của cô, sau đó a một tiếng cười bất đắc dĩ nói:
“Tôi thế nào lại cảm thấy...em không phải là đang chửi nó đấy chứ?”
“Tôi chính là đang chửi anh! Thân phận của tôi là gì?”
Trang Ngải Lâm nhìn về phía Bác Dịch một chút rồi không khách sáo nói:
“Tôi bình thường lên xe, nếu không đặt các loại tinh dầu phù hợp thì tôi đều không ngồi. Anh để cho tôi ngồi xe bò? Ngồi ở đằng sau loại súc sinh đáng chết kia sao?”
“........” Bác Dịch lẳng lặng, cười như không cười nhìn về phía cô.
Trang Ngải Lâm cũng hung hăng nhìn về phía anh, vẻ mặt kiêu căng đầy mất hứng, không hài lòng nói:
“Anh đi thì anh cứ đi đi! Tôi tự ở đây một mình rồi để trợ lý đến đón tôi. Dù sao, anh cũng sắp về đến nhà rồi.”
“Em chắc chắn chứ?”
Bác Dịch nghe xong những lời này, rốt cuộc không nhịn được cười nhìn về phía cô nói:
“Em phải biết, người trợ lý không giống em, nếu lái xe đến ít nhất cũng phải mất năm tiếng. Em phải nghe cho kỹ, nơi này rất gần vườn nho, bên ngoài có thể có rất nhiều dã thú, chó sói các loại. Đến buổi tối thì có một bầu không khí rất kinh khủng, kỳ quái, tôi không phải là đang dọa em.”
Mặt Trang Ngải Lâm lạnh lùng, ôm vai, xoay người không thèm để ý đến anh.
Bác Dịch bình tĩnh đứng một bên, nhìn về phía bộ dáng đại tiểu thư kia, cuối cùng cười khổ nói:
“Xem ra em vẫn còn thông minh. Em quả thật không thích hợp ở nơi này, một phút cũng không muốn ở lại.”
Hai con mắt Trang Ngải Lâm hơi lưu chuyển, không lên tiếng.
“Em có đi hay không? Không đi cũng không sao! Dù sao...Tôi chỉ sợ chó sói tới. Em thì tôi không sợ, một mình có thể đánh mười!”
Bác Dịch nói đến lúc này, không nhịn được phì cười.
Trang Ngải Lâm quả nhiên quay mặt sang, đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, vẻ mặt đầy hung tợn nói:
“Tôi bây giờ chỉ muốn đánh anh! Đem anh hung hăng đánh một trận. Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không đến chỗ này! Thậm chí...Còn phải...còn phải ngồi cái phương tiện giao thông kỳ kỳ quái quái kia!”
“Đó là xe bò.”
“Tôi không thích nghe đến hai từ này!”
Trang Ngải Lâm cầm lấy ví cầm tay ngọc trai, vẻ mặt biểu lộ sự khẩn trương tức giận, nhìn con trâu nước to lớn đáng chết kia.
“Đi thôi!” Bác dịch lần nữa không nhịn được cười, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay trắng nõn trơn mềm đang rũ xuống, kéo thân thể không tình nguyện của cô đi đến xe bò.
Trang Ngải Lâm một bên đi về phía trước, một bên chán ghét nhìn con trâu nước to lớn đáng chết kia, vẫn đang chớp đôi mắt to hiền lành, nhìn thẳng chằm chằm vào mình. Cô lại thở dốc hổn hển xoay đầu đi chỗ khác, không muốn xem.
“Bác Dịch, đây là phu nhân tương lai của cậu à?” Ông lão kéo xe, người kia nhìn như lão nông dân nhưng thật ra là cao thủ chưng cất rượu, cười nói lời nhưng rất lễ độ.
“Không phải!” Bác Dịch kéo Trang Ngải Lâm đi đến cạnh xe bò, trực tiếp thẳng thắn nói xong, liền cố hết sức ôm ngang Trang Ngải Lâm, chuẩn bị đem cô bế lên trên xe bò.
Trang Ngải Lâm hai tay không nhịn được kéo cổ của anh, nhìn anh mặt lạnh, cứng rắn thật thà trả lời người ta vấn đề lúc nãy. Nghiêm túc chững chạc, nàng híp đôi mắt một cái!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK