Đường Khả Hinh mang theo một chút ngọt ngào Tưởng Thiên Lỗi lưu cho mình, mỉm cười đi thang máy trở lại tầng lầu Tổng Giám đốc, thấy Tiêu Đồng mới vừa từ trong phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên đi ra, cô lập tức vui vẻ nghênh đón, hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút sững sờ cười nói: “Ở bên trong đấy, cô tìm anh ấy?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái.
Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Vào đi. Gõ cửa nhé !”
Đường Khả Hinh bật cười nói: “Vâng!”.
Tiêu Đồng im lặng đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện mới vừa rồi, mình còn chưa nói cám ơn anh, liền đầy xúc động đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi”. Giọng nói trầm thấp mà chăm chú, đoán chừng anh đang xem văn kiện.
Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn cứ mỉm cười đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh nhạt, hơi nới lỏng cổ áo, vạt áo trước cài corsages hoa màu xanh nhạt, đang cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, cô im lặng nhìn anh thật lâu, rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt của anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, đang căng thẳng xem tài liệu Thái Hiền mang về từ Hàn Quốc.
Đường Khả Hinh biết anh vẫn nghe, vẫn cứ dịu dàng mà biết ơn nói: “Cám ơn anh. . . . . . Cám ơn anh để cho tôi trở lại Hoàn Cầu một lần nữa.”
Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng xem tài liệu.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt, cố gắng làm việc, cố gắng học tập, tranh thủ lấy được thành tích tốt ở trong trận đấu để đền đáp anh đã hao tổn tâm trí tranh thủ cơ hội cho tôi. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên xem tài liệu xong, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu hồng, đang rụt rè đứng ở trước mặt của mình, hai mắt anh thoáng qua nụ cười, để xuống bút máy, nói: “Cô không cần cám ơn tôi, cơ hội này là cô tranh thủ được.”
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, có chút đỏ mặt giải thích: “Thật ra tôi không biết so tài trước thời hạn, chỉ thêu xong mới đến . . . . . .”
“Cô cho rằng tôi vì bình phong này, cho nên cho cô một cơ hội?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô, hỏi.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: “Cô luôn biết cá tính của tôi, đối với cấp dưới yêu cầu rất cao, mặc dù tôi cho phép cho mọi người tự do, nhưng công ty không phải của một mình tôi, năng lực của mọi người, tài hoa của mọi người, là thể hiện cho công ty này, thể hiện cho bản thân mình, không phải thể hiện cho tôi, Cho nên cho dù cô đối với tôi có thật tốt đi nữa, nếu cô không đạyt yêu cầu, tôi cũng sẽ không cần cô. Tôi ích kỷ, sẽ có lỗi với Hoàn Cầu. Thử hỏi trên thế giới này, ai không sống mà còn sống rất thành kính ?”
Đường Khả Hinh đồng ý với lời của anh, nhưng vẫn giải thích: “Tôi cũng không có nghĩ tới, muốn đối tốt với anh, để đạt được mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết quyết tâm của tôi, nhưng bởi vì tôi thật sự nhìn thấy anh thật sự thích bình phong này, cho nên. . . . . . Muốn làm một phần tâm ý tặng cho anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu, nói: “Cám ơn cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên chớp mắt hai mắt, đột nhiên cúi đầu cười, đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đứng ở trước mặt của cô, cởi tây trang của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người của Khả Hinh, kéo bả vai cô, nhẹ nhàng nắm chặt, muốn nói gì đó nhưng vẫn còn chỉ gật đầu một cái, nói: “Cố gắng lên!”
Đường Khả Hinh vui vẻ mỉm cười, nói: “Tôi biết rồi! Anh yên tâm! Bây giờ tôi trở lại Hoàn Cầu, cho dù không thể thắng ở cuộc tranh tài, tôi cũng vui vẻ!”
“Đồ vô dụng!” Trang Hạo Nhiên lại hung hăng nhìn cô một cái, nhưng vẫn không nhịn được bật cười.
“Ôi chao! Đừng nghiêm túc như vậy mà. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay của anh, lấy lòng cười nói.
“Đi đi đi! Không nên động tay động chân! Lão tử mới vừa mới chọc một xì căng đan, thêm một cái nữa, tôi còn cưới vợ được hay không?” Trang Hạo Nhiên liều mạng rút tay ra, một mình đi thẳng ra ngoài!
“Anh muốn đi đâu?” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, ngạc nhiên hỏi.
“Đưa cô trở về bệnh viện ! Cứ chạy đến như vậy, sốt lên thì làm thế nào? !” Trang Hạo Nhiên đã đi ra ngoài trước !
“Aiz, anh đưa tôi trở về bệnh viện, tại sao anh còn đi nhanh hơn tôi vậy?” Đường Khả Hinh giống như cái đuôi nhỏ của người ta, đi tới trước, muốn kéo cánh tay Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Cô đừng lôi lôi kéo kéo có được hay không? Con gái phải dè dặt một chút!” Trang Hạo Nhiên lập tức vừa buông tay của cô ra.
“Sợ cái gì? Dù sao anh không có bạn gái!” Đường Khả Hinh ồn ào nói.
“Phi! Tôi không có bạn gái, có quan hệ tới cô sao?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô nói!
“Tại sao không có quan hệ? Tương lai anh thật không có bạn gái, anh lấy tôi, Dù sao đồ cưới của tôi cũng cho anh rồi!” Chỉ cần đến gần Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh rất muốn cười giỡn.
Ngược lại Trang Hạo Nhiên thật sự giật mình nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Có nghĩa là sao?”
Đường Khả Hinh đứng ở trước thang máy, nheo mắt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tấm bình phong đó. . . . . . Là đồ cưới của cha tôi để lại cho tôi. . . . . .”
“Trời ạ!” Trang Hạo Nhiên phát điên duỗi ra ngón tay, chỉ vào Đường Khả Hinh kêu nói: “Tôi biết ngay cô tâm cơ rất nặng mà! Nói, cô yêu thích tôi đã bao lâu?”
“Hắc…!” Đường Khả Hinh nghe xong, liền tức giận phủi tay của anh, nói: “Anh nói lời này cũng không biết xấu hổ? Bây giờ anh thích đàn ông hay phụ nữ, tôi cũng không biết đấy? Tôi làm sao có thể sẽ thích anh chứ? Tôi tình nguyện thích loài Khỉ đột tôi còn có chuối tiêu để ăn ! ! Thích anh, tôi làm thế nào?”
Lúc này cửa thang máy mở ra!
Trang Hạo Nhiên nghiến răng tiến lên, một tay vòng chặt cổ của cô, tóm cô đi vào, mới ra sức nói: “Tôi muốn xem trong miệng cô có răng chó hay không, có thể mắng chửi người như vậy!”
“Ôi chao!” Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên kẹp không thở nổi, thở hổn hển nói: “Cho dù trong miệng của tôi có răng chó, cũng là anh lắp cho tôi!”
“Tôi ôm lên đập chết cô!” Trang Hạo Nhiên nghe xong, ra sức bế ngang cô, muốn đập!
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh bị dọa đến thét chói tai vừa cười to.
Cửa thang máy đóng lại!
Tất cả đồng nghiệp hành chánh đều rất tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người lúc nảy, nói: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Tiêu Đồng chậm rãi như mỹ nữ cổ đại, nhìn về phía bọn họ nói: “Không nhìn thấy à? Té ngã ! !”
Khắp bầu trời nổi lên mưa phùn!
Trang Hạo Nhiên cùng với Đường Khả Hinh đùa nghịch một chút, cười vui vẻ đi trở về bệnh viện, Khả Hinh nghe nói bọn Trần Mạn Hồng tới, lập tức vui vẻ đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện mua đồ mời mọi người ăn.
Lúc Trang Hạo Nhiên từ trong ví tiền rút ra thẻ ngân hàng cho cô cầm đi quẹt, mới căn dặn: “Hôm qua cô mới sốt cao, cho nên đừng ăn thức ăn lạnh và đồ chiên!”
“Biết rồi!” Đường Khả Hinh một tay lấy chi phiếu, liền biến mất!
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn xoay người đi trở về phòng bệnh trước, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt rất quen thuộc thoáng qua trước mặt của mình, ánh mắt của anh nhấp nháy, không thể tin nổi ngẩng đầu lên đi phía trước nhìn kỹ, một phụ nữ mặc váy dài màu xanh dương tao nhã, bên ngoài khoác áo da màu đen, tóc dài phất phới bước đi, trong tay còn cầm hai toa thuốc, đầu óc của anh nhất thời nổi sóng lớn, không dám tin, cũng vô cùng hưng phấn đi về phía trước, gọi: “Tinh Xuyên?”
Quả nhiên Tinh Xuyên quay đầu, có chút sững sờ nhìn về phía trước.
Một trận gió thổi qua, phất lên mái tóc dài bồng bềnh.
Ầm!
Ánh mắt của Tổng Giám đốc Trang vĩ đại bị mũi tên thần tình yêu bắn trúng một lần nữa, bốc lên hai trái tim đỏ thẫm, anh kích động đến nói không ra lời, chỉ lắc đầu một cái, cười rất đáng yêu, vui vẻ đi tới nói: “Trời ạ! ! Chúng ta rất có duyên? Ngay cả ngã bệnh cũng cùng ngã bệnh?”
Nhìn xem đầu óc anh rất linh hoạt?
Tinh Xuyên không nói nhìn về phía anh, nở nụ cười nói: “Anh ngã bệnh?”
“Hội chứng down. . . . . . cô thì sao?” Trang Hạo Nhiên thật sự rất đáng yêu nhìn về phía Tinh Xuyên.
Tinh Xuyên lại bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Tiên sinh! Hội chứng down, bình thường dùng tầm soát cho phụ nữ trước khi mang thai, anh làm sao vậy?”
“Vậy thì bị sốt thôi. . . . . . Cô thì sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tinh Xuyên, xinh đẹp giống như một đóa Mẫu Đơn không bao giờ tàn lụi, anh càng yêu thích hơn, nói.
Tinh Xuyên quay đầu đi, thở dài một hơi, suy nghĩ người này đẹp trai như vậy, nhưng thật sự đáng tiếc trí thông minh…, bất đắc dĩ đưa biên lai trong tay, có chút nhàm chán nói: “Hai bảo bối song sinh của tôi bị sốt, ở nằm viện theo dõi, tôi đi đóng tiền. . . . . .”
“Con của chúng ta làm sao bị sốt ?” Anh khiếp sợ hỏi.
Tinh Xuyên im lặng nhìn người này, đột nhiên thật sự hoảng sợ có chút nói không ra lời!
“Đi! Chúng ta đi xem một chút!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cứ như thân sĩ England, đỡ nhẹ bả vai người khác, bước đi.
Tinh Xuyên thật sự kinh hãi, thân thể không tự chủ để cho anh đẩy đi về phía trước.
Đường Khả Hinh mới vừa mua xong rất nhiều ăn ngon trở lại, trong miệng ngậm một cây kẹo que, vừa nhìn băng gạc trong tay mình, lại cảm giác trước mắt có bóng người thoáng một cái, ngẩng đầu lên cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên cùng cô gái tên Tinh Xuyên đi về phía khác, cô không khỏi trợn to hai mắt, há to mồm, nói: “Có chuyện gì?”.
Cô suy nghĩ một chút, liền thật sự tò mò đi theo, nhưng vừa đi vào hành lang đã không thấy tăm hơi hai người bọn họ, cô hơi sửng sốt, liền dọc theo đường nhìn phòng bệnh xung quanh, rốt cuộc tại trước cửa một căn phòng bệnh nào đấy, thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trước hai chiếc giường bệnh nhỏ, đang ngẩn người nhìn hai đứa bé bốn tuổi thật đáng yêu trước mặt, giống nhau như đúc, cô có chút kinh ngạc đi vào, nói: “Hai đứa bé này. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên thật vui vẻ cúi xuống, nhìn hai bảo bối này, mặc đồ bệnh nhân màu trắng giống nhau, công chúa nhỏ có mái tóc ngắn khả ái, hoàng tử nhỏ cũng cắt tóc ngắn, trên trán của bọn chúng đồng thời dán một tấm hạ sốt dán, chân nhỏ cuộn lên vô cùng đáng yêu, hít mũi một cái, ngây thơ khả ái giống như hai con heo con biết bao nhiêu, mắt to sáng long lanh, miệng chu chu nhìn về phía mình, anh đột nhiên hưng phấn kích động kêu lên: “Ôi, mẹ ơi! Hai bảo bối này thật đáng yêu! Cô xem hoàng tử nhỏ này rất giống tôi?”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này!
“Cô xem, công chúa nhỏ kia, rất giống như mẹ của nó!” Trang Hạo Nhiên cười thật kích động, lại khom người xuống, cười thật đáng yêu nhìn hai đứa bé trước mặt nói: “Bảo bối. . . . . . ! Gọi ba đi!”
Toàn bộ đồ ăn vặt rơi trên mặt đất!
Con ngươi Đường Khả Hinh cũng muốn rớt ra, nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này, khiếp sợ nói: “Ba?”
“Không có bảo cô gọi tôi đâu?” Trang Hạo Nhiên trừng mắt về phía cô, tức giận nói! !Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK