Vào buổi trưa!
Đường Khả Hinh vọt vào phòng làm việc, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang mặc tây trang, cô lập tức nhảy qua, vui vẻ gọi: “Tôi muốn phần thưởng!”
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía cô, hỏi: “Muốn phần thưởng gì ?”
“Hôm nay tôi hầu rượu rất thành công!” Đường Khả Hinh lập tức nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, kéo cổ áo tây trang của mình, mới cười đáp: “Bị cô kéo buôn bán lớn như vậy cho Khách sạn Á Châu, còn muốn tôi cám ơn cô?”
“Anh đừng hẹp hòi như vậy mà?” Đường Khả Hinh dậm chân nhìn về phía anh.
“Cô đó!” Trang Hạo Nhiên nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, cười nói: “Loại người như cô, tương lai cũng không biết cùi chỏ có thể rẽ ra ngoài hay không!”
“Rẽ ra ngoài sẽ gãy! Tôi mới không cần thủ đoạn! !” Đường Khả Hinh hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới nói: “Buổi trưa! Đi thôi! Chúng ta đi bệnh viện!”
“Chậc!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên khinh bỉ, nói: “Tôi mới không cần !”
“Tại sao? Anh không tin tưởng tôi sao?” Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên đi tới bên cửa, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: “Tôi đây đẹp trai, rất có tiền, rất có quyền, rất thông minh, tại sao tôi không tin bản thân tôi, mà lựa chọn tin tưởng cô không có gì cả? Cô có chủ động hẹn hò với đàn ông xem phim sao? Có chủ động hôn đàn ông sao? Cô có sao?”
“Tôi . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn anh, đột nhiên nói không nên lời!
“Nói đúng rồi phải không! Làm được những chuyện này, trở về giảng đạo lý với tôi!” Trang Hạo Nhiên nói xong, nở nụ cười, phịch một tiếng, đóng cửa lại! Muốn chọc Tưởng Thiên Lỗi.
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Đường Khả Hinh đột nhiên dậm chân kêu anh thật to! !
Phòng họp số một.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mở cuộc họp khách sạn dưới nước lần thứ ba.
Kỹ sư Trưởng vẫn không giải quyết được vấn đề bảo vệ môi trường, liên tục đứng lên phân tích biểu đồ và báo cáo, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng lắng nghe, lật xem tài liệu đồng thời, ngẩng đầu nhìn số liệu phân tích trong màn hình.
Đông Anh và Tiêu Đồng cùng đi lên trước, đem tài liệu cẩn thận đặt xuống ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.
Hai người cùng nhận lấy tài liệu báo cáo, mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi vừa lật xem báo cáo, ánh mắt không nhịn được nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, đã 5 giờ 15 phút, anh đột nhiên nhớ tối cuộc hẹn tối nay, hai mắt xoay tròn, có chút thất thần, nhớ tới nội dung tin nhắn mới vừa rồi: em không muốn bất kì ai mang theo bi thương và nước mắt qua đêm, bởi vì như vậy thật rất đau, mặc kệ hôm nay em không có thể mang đến cho anh cái gì, nhưng em sẳn sàng chấp nhận trả giá vì anh, trả giá vì từng người khách trong khách sạn của anh.. . . . . .
Ấm áp.
Anh chậm rãi nhớ tới đêm qua, Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng đêm khóc nói: “Ngày mai em mời anh xem phim có được không? Em không biết giữa các người có thể hạnh phúc hay không, nhưng nếu như không hạnh phúc thì sao? Cuối cùng anh vẫn không có được chị ấy thì sao? Không phải anh rất khổ sở sao? Em mời anh xem phim có được hay không? Chúng ta đi xem một bộ phim về tình yêu, anh có thể nghe một câu nói, một cảnh tượng, anh sẽ yêu em…chúng ta có thể ở cùng một chỗ. . . . . . Chúng ta cùng nhau trải qua một chút chuyện, em và anh trải qua một chút chuyện, được không? Mặc kệ thời gian dài đăng đẳng, em và anh ở chung một chỗ, trải qua một chút chuyện, mặc kệ rất khổ sở, cho em một cơ hội, được không?”
Mặc dù không có xoay người, nhưng Tưởng Thiên Lỗi giống như thấy được hình ảnh cô gái đứng ở trong gió rét lạnh, rơi lệ khóc rống, bao gồm vui vẻ hôm nay cũng trộn lẫn nhiều bi thương và mong đợi.
Hai mắt anh thoáng qua một chút đau lòng, nhớ tới sáng nay ở bên trong thang máy, cô nhón chân lên hôn trên môi mình, thật ra có thể thấy khóe mắt cô nước mắt.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi càng ngày càng nặng nề và đau lòng.
Báo cáo đã xong
Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Kỹ Sư và tất cả lãnh đạo cấp cao cùng im lặng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn đồng hồ, xuất thần.
Trang Hạo Nhiên lại lật một tờ báo cáo, nghe bên cạnh không có tiếng động, liền có chút nghi ngờ quay đầu sang nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, lại phát hiện người cuồng việc, vào lúc này, lại xuất thần, anh sững sờ, lại nở nụ cười.
Đông Anh ngồi ở phía dưới, nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi mất thần, có chút căng thẳng vội vàng nghiêng người tới trước, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ xuất thần, hai tròng mắt bay xa, chăm chú nhìn phương xa, không nói.
Đông Anh sửng sốt.
Dưới đài, mấy Phó Tổng Giám đốc Lâm Sở Nhai và Trần Tuấn Nam đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này Trang Hạo Nhiên rốt cuộc có chút kinh ngạc cười nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi, cầm văn kiện lên, vỗ nhẹ cánh tay của anh, cao giọng gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng? Anh còn tốt đó chứ?”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại, lấy lại tinh thần nhìn lãnh đạo cấp cao trước mặt, còn có ánh mắt kỳ dị của Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt anh lập tức thu lại, ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Xin lỗi, có chút không tập trung, cuộc họp tới đâu rồi?”
Lãnh đạo cấp cao cúi đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên bật cười, nhìn về phía anh nói: “Cuộc họp sắp xong rồi, các kỹ sư vĩ đại đã báo cáo xong, đang đợi ý kiến của anh đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hai mắt xoay tròn, thở nhẹ thở ra một hơi, nói: “Chờ một chút.”
Anh nói xong, liền chăm chú nhìn số liệu phân tích.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, liếc bộ dáng anh đột nhiên chăm chú, vẻ mặt hơi thu lại, không lên tiếng.
Cuộc họp phương án lần thứ ba không có kết quả, nhưng vẫn thảo luận đến lúc hoàng hôn 5h30 mới kết thúc.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng đi ra phòng làm việc, bọn người Lâm Sở Nhai cũng buông lỏng lưng mỏi một chút, cười nói: “Nghe nói Nhã Các tới một người đầu bếp mới, nghiên cứu mấy món ăn mới không tệ, phải đi nếm thử một chút.”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên vừa nghe nói có ăn ngon, lập tức cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! ! Anh cũng cùng đi chứ? Đã rất lâu tôi không có sắp xếp ăn bữa cơm với anh!”
“Không có thời gian” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng trả lời đề nghị của anh, vẫn còn nhớ chuyện anh cầm cây gậy đánh mình.
“Này! Đừng hẹp hòi như vậy mà?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to.
Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi sâu kín đi tới, cau mày suy nghĩ, người này không phải có tâm sự chứ?
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào thang máy, ở Đông Anh đi theo, nhấn tầng lầu Tổng Giám đốc, lại nhớ tới cuộc hẹn đó, nhắc cổ tay, nhìn xem thời gian, 5 giờ 30 phút.
Đồng hồ treo trên tường, nhẹ nhàng vang lên.
Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thời gian vừa đúng 5 giờ 30 phút, trái tim đột nhiên đập mạnh, nhớ tới cuộc hẹn tối nay, hai tròng mắt của cô nhanh chóng xoay chuyển, vẫn tràn đầy hi vọng mỉm cười đứng lên, bình tĩnh dọn dẹp đồ trên mặt bàn, đầu ngón tay lại run nhẹ.
“Khả Hinh? Tan việc! Cùng về nhé!” Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh mỉm cười nói.
“Không, hôm nay tôi có hẹn.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
“Ơ? Hẹn với trai đẹp à?” Tiêu Đồng nói đùa.
Đường Khả Hinh nhìn về phía cô, đột nhiên mỉm cười thần bí, không lên tiếng.
Tiêu Đồng nhìn bộ dáng cô, cũng không hỏi, khẽ mỉm cười, đi khỏi trước.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhớ tới cam kết đêm qua, để làm mọi thứ hôm nay, cô lấy dũng khí, nhanh chóng thu dọn tài liệu, cà thẻ tan việc, đổi lại váy ngắn màu trắng và áo khoác hôm nay, đội mũ lên, quấn khăn quàng cổ, nhìn toàn thân trong kính một cái, thở phào một cái, nhanh chóng đi khỏi phòng thay quần áo, đi ra tòa nhà nhân viên, cất bước, cảm giác lòng của mình run rẩy đáng sợ, cô thở một hơi, tự nói với mình nói: “Đường Khả Hinh! Cố lên! !”
Trong đầu tất cả đều là người đàn ông mình thật yêu thật yêu.
Hai tròng mắt của cô tràn qua một chút nước mắt thương yêu, đón gió giá rét, đi về phía trước! !
Phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Rất yên tĩnh.
Không gian nổi trôi hơi thở nhè nhẹ.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ bắt đầu tối, đồng hồ để bàn ở trước mặt đã 6 giờ 15 phút, nhưng anh chỉ nhẹ chớp mắt, giống như muốn nắm bắt một chút gì đó, lại nắm bắt không được.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Không có ai đáp lại.
Đông Anh đẩy nhẹ cửa ra đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, cũng không nhúc nhích, có lẽ hiểu rõ sự do dự của anh, mới vừa lời muốn nói, nhất thời nuốt trở về, im lặng xoay người, đi ra ngoài. . . . . .
“Đông Anh. . . . . .”
Một tiếng gọi rất nhẹ nhàng.
Đông Anh xoay người, nhìn về phía anh, đáp nhẹ: “Vâng . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ, sâu kín hỏi: “Tại sao một cô gái muốn mời một người con trai xem phim?”
Đông Anh nghe vậy, suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: “Bởi vì thích anh.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt không lộ vẻ gì, rất mệt mỏi hỏi: “Tại sao? Tại sao muốn dùng cách này để bày tỏ?”.
Đông Anh lại dịu dàng cười nói: “Có hai nguyên nhân, một là cô ấy muốn cùng anh ở bên nhau, hai là bởi vì biết anh cô đơn, muốn chia sẽ với anh.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, trong con ngươi lại xẹt qua một chút đau lòng.
Đông Anh dừng ở bên trong cửa, nhớ tới một chút chuyện cũ của mình, mỉm cười nói: “Tôi đã từng thích một lớp trưởng thời đại học, lúc ấy rất cô đơn, tôi là người nhát gan, bình thường tôi chỉ biết cố gắng học tập, nhưng có một khoảnh khắc cầm một bó hoa tươi, đi tới cửa túc xá của anh ấy, muốn mời anh ấy xem phim. . . . . .”
Tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi lóe lên, hơi nghiêng mặt.
Đông Anh có chút xấu hổ cười nói: “Tôi cảm thấy, lúc ấy tại sao tôi ngốc như vậy? Biết rất rõ đối phương sẽ từ chối, nhưng vẫn muốn làm như vậy, loại cảm giác ngốc nghếch này, bây giờ nghĩ lại, không còn nữa. Trong cuộc đời, luôn có một lần như vậy, lúc dũng cảm đối mặt với tình yêu nhưng một lần đã đi qua rồi sẽ không lập lại nữa, bởi vì chính mình cũng biết, mình thật rất ngốc, rất ngốc.”
Phố xá sầm uất.
Người rất nhiều, rất náo nhiệt, mặc dù gió thật to, thật mạnh !
Đường Khả Hinh mặc áo khoác ngoài bó sát người, khuôn mặt nhỏ nhắn núp ở trong khăn quàng cổ ấm áp, ngồi xổm người xuống, tại trước tiệm hoa nào đấy, nhìn một bó hoa thật xinh đẹp, tốt tươi trước mặt, bó hoa hồng đỏ thật rất mộng ảo, thở ra một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía bà chủ tiệm bán hoa, hỏi: “Bà chủ! Bó hoa tươi này bao nhiêu tiền?”
“50 đồng.” Bà chủ ở đầu kia truyền tới.
Đường Khả Hinh cúi xuống phía dưới, nhìn bó hoa hồng lạnh lẽo tươi đẹp, cô đột nhiên mỉm cười, lập tức ôm lấy bó hoa hồng, đưa tiền cho bà chủ nói: “Bà chủ thu tiền! !”
“Được rồi!” Bà chủ nhận lấy tiền, nói: “Cô gái nhỏ chọn rất khéo, bó hoa này mới vừa cắt xong, còn tươi lắm.”
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh thật vui vẻ ôm bó hoa hồng, từng bước từng đi qua đám người náo nhiệt, từng đôi tình nhân mới vừa xem phim xong, hoặc đang muốn xem phim, đi về phía rạp chiếu phim ở quảng trường thế kỷ, đứng ở trước bậc thang trống trải, ngẩng đầu lên nhìn màn hình dán tường trên cao, đang chiếu sáng tên một bộ phim “Cô gái mà những năm tháng qua chúng ta cùng theo đuổi.” . . . . . . Cô đột nhiên thở ra luồng khí trắng, cõi lòng đầy hi vọng mỉm cười.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK