Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng trôi lững lơ.
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng lao dọc theo con đường cây ngô đồng, tốc độ 80 km/h thì mui xe chuyển động mở ra đón gió mãnh kiệt, từng trận gió biển quét qua, Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, thiên nhiên trước mắt, rất bao la rộng lớn, thậm chí nhìn thấy một con chim biển bị lạc đường, sau khi đánh một xoay tròn ở trên không trung, bay về phía đường Tân Hải.
“Hắc…!” Khả Hinh thật vui vẻ nhìn con chim biển bay xa, cười to mấy tiếng.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn cô một cái, đạp chân ga, cho xe chạy về hướng nội thành, mới hỏi: “Cô cứ tự nhiên kéo người ta ra ngoài, cô muốn làm gì?”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Ngày mai là sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn mua quà tặng cho anh ấy! Nhưng tôi không biết nên lựa quà gì, đương nhiên phải kéo anh ra ngoài, muốn biết, rốt cuộc đàn ông hi vọng cô gái tặng quà gì cho họ?”
Trang Hạo Nhiên bật cười, không lên tiếng, chỉ cầm tay lái xoay tròn, để cho xe chạy về phía bên trái.
Đường Khả Hinh nhìn anh đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, mình cũng không nhịn được bật cười nói: “Anh cười cái gì? Nói đi!”
“Cô thật muốn biết?” Trang Hạo Nhiên lại cười thần bí, hỏi.
“Ừ” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.
Trang Hạo Nhiên chợt cười xấu xa, lại gần Đường Khả Hinh, nói nhỏ: “Ở sinh nhật đàn ông thích nhất là cô gái tặng mình cho bọn họ!”
“Anh. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đỏ mặt, tức giận vươn tay, vỗ xuống bả vai Trang Hạo Nhiên.
“Đừng đánh! Đang lái xe ! Cô đứng đắn một chút!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói.
“Là anh không đứng đắn!” Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu lên!
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười.
“Anh nghiêm túc một chút! ! Giả sử ngày mai là sinh nhật của anh, anh hi vọng bạn gái của anh tặng quà gì cho anh?” Đường Khả Hinh hỏi,
Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi: “Vậy phải xem cô nói bạn gái đó là bạn gái trước hay bạn gái hiện tại?”
“Bạn gái trước! Tinh Xuyên ba ngàn năm trước bây giờ còn chưa là của anh!” Đường Khả Hinh khi dễ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nhớ tới bạn gái trước, trên mặt lộ ra vẻ nhu hòa, cầm tay lái, chạy về phía bên phải, mới nói: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy thích nhất tặng cho tôi cà vạt, vào mỗi sáng, tôi mặc áo sơ mi, sau đó rời giường, đeo cà vạt cho tôi, nhưng cuối cùng tôi luôn thức dậy sớm hơn cô ấy, sau đó đi xuống tầng dưới khách sạn dự họp, cô vẫn tiếp tục ngủ. . . . . . Ngủ rất say. . . . . . tư thế ngủ của cô ấy rất đẹp, nghiêng mặt vùi vào gối giống như cười khẽ, rất hưởng thụ cuộc sống, hoàn cảnh xung quanh. . . . . .”
“Vậy anh thích cô ấy tặng cà vạt không?” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh hỏi.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi chuyển, mới quay đầu cười có chút xấu xa nói: “Thật ra tôi có chút không thích. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại bật cười nói: “Nhưng tôi vui vẻ, rất vui vẻ, cô ấy tặng cho tôi dây thừng tôi cũng thích! ! Càng không cần phải nói là cà vạt! Thật ra chỉ cần người đàn ông kia thích cô, mặc kệ cô đưa cái gì anh ấy đều thích!”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh có chút không tin.
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên lái xe, chậm rãi lái vào phố xá sầm uất, khi chiếc Audi Pikes Peak lái vào đường cây ngô đồng thì tất cả xe BMW lớn nhỏ xung quanh, chạy băng băng, cả đám xe Ferrari, toàn bộ nhường đường, anh đột nhiên bật cười, cũng không khách khí cho xe chạy thẳng phía trước.
“Vậy. . . . . Chúng ta đi mua cà vạt ngay!” Đường Khả Hinh đột nhiên bật cười! !
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên vừa dứt lời, xe đã dừng ở trước một cửa hiệu trang phục nam giới, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đến rồi!”
Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa hiệu trang phục nam giới cao cấp được thiết kế theo phong cách Anh, phía trên hai khung cửa kính màu nâu, viết: Open, mở ra, tủ kính hai bên trái phải đặt mấy bức tượng người mẫu nam ngay ngắn, hết sức trang nhã.
Trang Hạo Nhiên không nói gì, nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh bước lên ba bậc thang, đẩy cửa đi vào cửa hiệu trang phục.
“Trang tiên sinh. . . . . .” Quản lý tiệm lập tức cung kính đi tới.
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên dường như rất quen thuộc nơi này nói: “Chúng tôi muốn xem cà vạt.”
“Tốt, mời qua bên này. . . . . .” Quản lý vươn tay mời Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi qua ánh đèn màu xanh trang nhã chiếu sáng đại sảnh xa hoa, sau đó đi vào trong nội sảnh.
Đường Khả Hinh đạp sàn nhà bằng gỗ, đi vào bên trong, vừa nhìn tủ quầy gỗ quý xung quanh, từng bộ âu phục sắp xếp gọn gàng, được ủi phẳng phiu, trái tim của cô nhảy thình thịch, nhìn khung cảnh sang trọng xung quanh, không phải đắt chứ? Đi lại mấy bước, mới nhìn giới thiệu vắn tắt cửa hiệu, là một bậc thầy thiết kế nổi tiếng ở Anh quốc thiết kế tây trang và cà vạt, nơ, thậm chí ngay cả tấm card nhỏ bé cũng tự mình viết tay, lòng của cô chợt lạnh, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, nắm chặt dây túi xách, nghĩ tới 60 ngàn trong thẻ của mình . . . . . .
“Mời vào. . . . . .” Quản lý cung kính mời Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh đi qua đại sảnh, đi vào nội sảnh, lập tức thấy nhìn trên từng giá gỗ màu hồng tinh xảo, bày đầy cà vạt, đủ loại kiểu dáng, xanh đậm, xanh nhạt, màu đen, ngay chính giữa bàn thủy tinh hình tròn, nhẹ nhàng xoay tròn, phía trên đặt kim cài màu đen nổi tiếng đắt tiền, lóe ra ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn có các loại đồng hồ, mà ở ngay chính giữa bàn thủy tinh, ở dưới đèn màu xanh dương, để một chiếc đồng hồ bạch kim, dây đeo màu đen, thiết kế hết sức sống động tao nhã, trên chiếc bàn xoay tròn, đồng hồ càng không ngừng xoay chuyển góc độ, chiếu sáng trong đôi mắt của Khả Hinh. . . . . .
Trái tim nhảy lên một cái.
Đường Khả Hinh đột nhiên bỏ qua khu cà vạt, đi tới bàn thủy tinh xoay tròn, ở khoảng cách thật gần cúi thấp đầu nhìn chiếc đồng hồ này, ba vòng bạch kim mặt ngoài có đường nét không chính thống làm cho chiếc đồng hồ này có vẻ vô cùng cổ điển, dây đồng hồ màu đen, đặc biệt trang nhã, nghe nói chỉ có người đàn ông tao nhã cảm tính mới xứng mang chiếc đồng hồ dây màu đen này, bởi vì nó đơn giản, hơn nữa làm nổi bật người đàn ông chín chắn và bình tĩnh. . . . . .
Cô thật sự rất thích rất thích chiếc đồng hồ này, thậm chí cô không nhịn được nghĩ tới chiếc đồng hồ này nếu như đeo vào trên cổ tay trắng tinh của Tô Thụy Kỳ sẽ đẹp biết bao nhiêu, cô không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên đứng ở phía bên cà vạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Khả Hinh nổi bậc dưới ánh đèn màu xanh dương lấp lánh, tràn đầy cảm xúc kích động, hai mắt càng tỏa sáng lấp lánh, dường như rất muốn có, anh cũng cười theo cô.
“Tiểu thư. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ quản lý trẻ tuổi, thật vui vẻ và nóng ruột hỏi: “Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?”
“Chiếc đồng hồ này là do bậc thầy thiết kế của Tổng Công ty chúng tôi ở tại Anh quốc thiết kế bằng thủ công, trên thế giới chỉ có một chiếc. . . . . .” Quản lý mỉm cười nói: “Từng hoa văn phía trên là chữ viết chủng tộc thời văn minh đại cổ nào đó, tất cả loại chữ viết trên đều lời chúc phúc. . . . . .”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh nghe, càng hưng phấn nở nụ cười, nhìn về phía chiếc đồng hồ, kích động hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“120 ngàn!”
“A! ! !” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, hoảng sợ không nhẹ, nhìn quản lý cửa hiệu nở nụ cười, hy vọng của cô trong chớp mắt tan biến, cô tức giận chỉ vào chiếc đồng hồ trên bàn thủy tinh, kêu to: “120 ngàn? ? ? ? ? ?”
“Đúng vậy. . . . . .” Quản lý cửa hiệu có chút mất hồn, đột nhiên tâm trạng cô kích động, miễn cưỡng nói nhỏ: “Chiếc đồng hồ thủ công này được làm bằng bạch kim và khảm tất cả 120 viên kim cương nhỏ, nó có thể là chiếc đồng hồ bạch kim tăng giá nhanh nhất ở Trung Quốc. Bởi vì nó là loại đồng hồ đặt, không chính thức tung ra thị trường, cho nên giá tiền hơi rẻ. . . . . .”
“Cái này mà gọi là hơi rẻ à?” Đường Khả Hinh lập tức nhắc đồng hồ nhỏ màu hồng đeo trên cổ tay mình, nhìn về phía quản lý, hết hy vọng, nói: “Cái của tôi chỉ có 12 ngàn! ! Tại sao cái của cô mắc như vậy chứ? Có thể bớt hơn một chút không?”
Quản lý nhịn cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng nghĩ bớt nữa, nhìn phản ứng của cô cũng mua được sao?
“Hoặc là. . . . . . giảm giá. . . . . . …. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút bất đắt dĩ suy nghĩ: “Ngay cả giảm 50% cũng đã là 60 ngàn. . . . . . Đây không phải là muốn mạng của mình sao?”
Mặt của cô như bị táo bón, thật đáng thương nhìn chiếc đồng hồ này.
Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu đó, nhìn ánh mắt của Đường Khả Hinh rất đáng thương, hai mắt của anh lóe lên, nhịn cười, giơ tay gọi quản lý.
Quản lý cửa hiệu ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô giơ ngón trỏ, chỉ chiếc đồng hồ quý giá kia.
Quản lý cửa hiệu có chút không tin, thừa dịp Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong đau thương, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên thật cẩn thận giơ một dấu tay, dùng ánh mắt hỏi anh: “Số này sao?”
Trang Hạo Nhiên gật đầu.
Quản lý cửa hiệu thấy thế, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn có chút áy náy mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Thật xin lỗi, tiểu thư, mới vừa rồi tôi. . . . . . À. . . . . . Mới nhớ tới. . . . . . chiếc đồng hồ này. . . . . . À. . . . . .bảng giá tiền bị sai rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nhưng vẫn không ôm hi vọng chút nào, nhàn nhạt hỏi: “Không phải số này à? Không phải là 120 ngàn sao. . . . . .”
“Không phải, không phải!” Quản lý cửa hiệu miễn cưỡng mỉm cười liếc Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói: “Là . . . . . Là . . . . . Là . . . . . 12 ngàn đồng!”
“Bộp” có một nhân viên phục vụ đang cầm cái hộp cà vạt đi tới, nghe nói như thế, trừng mắt, tay buông lỏng, cái hộp rơi trên mặt đất!
“Cái gì?” Đường Khả Hinh không có thời gian trông nom những người khác, chỉ khiếp sợ nhìn Quản lý cửa hiệu, kêu lên: “Cô nói bao nhiêu?”
“12 ngàn đồng. . . . . .”. Trái tim của Quản lý cửa hiệu có chút lạnh lẽo nhìn về phía Đường Khả Hinh, Thượng Đế phù hộ cho con nhớ được mấy cái chữ này.
“Có thật không?” Đường Khả Hinh thật kích động muốn bật khóc, thật vui vẻ nhìn về phía Quản lý cửa hiệu, nói: “Thật sự là 12 ngàn đồng sao? Nhưng tôi xem. . . . . .”
Cô nói xong, càng kích động cúi đầu đưa ngón trỏ ra đếm con số bảng giá dưới đồng hồ, rất nhiều rất nhiều số 0 nha. . . . . .
“Bảng giá này sai rồi, nhân viên mới của cửa hiệu chúng tôi làm nhầm số. . . . . . Phải là 12 ngàn đồng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Quản lý cửa hiệu lại nói.
“12 ngàn đồng. . . . . . 120 viên kim cương và vòng bạch kim bên ngoài?” Đường Khả Hinh cũng không dám tin tưởng hỏi.
“A. . . . . .” Quản lý cửa hiệu nhìn ánh mắt nóng bỏng của Đường Khả Hinh, cô cười khổ nói: “Đúng vậy! Bởi vì đây là chiếc đồng hồ kỷ niệm, cho nên vô giá, chủ tịch chúng tôi không tính giá vốn . . . . . .”
“Thật sao!” Rốt cuộc Đường Khả Hinh đã tin tưởng, đôi tay che miệng vui vẻ giống như người đoạt giải thưởng, thiếu chút nữa mở miệng nói, hôm nay tôi đoạt được giải thưởng, tôi muốn cám ơn TVB, cha mẹ của tôi, cám ơn bọn họ sinh ra tôi nuôi tôi, cho tới ngày hôm nay tôi may mắn đoạt được giải thưởng này, cám ơn mọi người, cám ơn mọi người! Tôi yêu mọi người! !
Đường Khả Hinh như đứa ngốc, cười híp mắt, đi về phía quản lý cửa hiệu, đè nén kích động muốn kêu mẹ ơi, chắp hai tay, nghẹn ngào nói: “Quản lý. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Quản lý liếc về phía cô.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nheo lại, giống như viên bi nhỏ lấy lòng nói: “Lúc tôi mới vừa tiến vào, thấy trên bảng kí hiệu nói, mua sản phẩm mới, giảm giá 90%? Đồng hồ của tôi còn có thể bớt thêm nữa hay không?”
“À?” Quản lý hoảng sợ kêu lênXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK