Đêm, sâu thẳm, không một tiếng động.
Tiệc rượu qua đi, đem khiêu vũ sắp bắt đầu.
Các vị thiên kim tiểu thư, nhao nhao thay đổi những bộ trang phục diễm lệ, chuẩn cho một buổi tối lãng mạn, vui vẻ.
Âm nhạc du dương vang lên, bên kia tiếng sóng biển ôn nhu vỗ về, hòa quyện cùng nhau bay vào phòng tổng thống.
Một bóng hình xinh đẹp, ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng ngủ chính .
Ánh đèn thủy tinh, tỏa ra những tia sáng đầy thần bí.
Đường Khả Hinh mặc váy thấp ngực cổ chữ V chân váy dài lụa mỏng, bờ vai thon gầy, vòng ngọc sáng lấp lánh làm nổi bật cổ tay tuyết trắng , mái tóc ngắn ngang vai, nhẹ búi lên, rũ xuống vài lọn tóc xoăn quyến rũ...., Cô ngửa mặt lên, nhìn về phía chính mình trong gương, mắt hạnh long lanh, có chút mơ màng, mũi cao sáng bóng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, có chút gợi cảm cùng quý phái, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, mang theo nét dụ hoặc trí mạng...
Cô lẳng lặng nhìn về phía mình trong gương, thật lâu, thật lâu.
Trong gương, một người con gái rất đẹp.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt, xẹt qua một tia lạnh nhạt, cầm lên khuyên tai kim cương hình giọt nước, đeo vào tai trái, sau đó lấy thêm một khuyên tai khác, đeo vào bên còn lại.
Ngay lập tức khuôn mặt cô, trở nên sáng ngời, xinh đẹp động lòng người.
Thời gian cũng đã đến rồi.
Cô trầm mặc đứng dậy, thả xuống làn váy thật dài, tà váy bên trái xẻ dọc loáng thoáng có thể thấy được tầng sa mỏng bên trong, một đôi chân dài, thon gọn, tuyết trắng, gợi cảm, đến mê người.
Một trận gió, nhẹ nhàng thổi tới.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt xẹt qua một tia lãnh đạm, giày cao gót nhẹ bước, cầm lên túi xách da hàng hiệu, đeo trên bờ vai, liền yên lặng mà lạnh nhạt đi ra ngoài...
Cửa, khẽ đóng lại.
Tưởng Thiên Lỗi, tôi hôm nay muốn trả lại cho anh từng nỗi đau mà anh đã bắt tôi phải gánh chịu! !
Cô đi vào con đường dài phía trước, làn váy nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật tự nhiên, thập phần động lòng người...
Chín giờ.
Hiện trường khiêu vũ, đông đảo các thiên kim tiểu thư, thiếu gia, toàn thân trang phục đẹp đẽ, mang mặt nạ hóa trang, đứng ở giữa sàn nhảy, lãng mạn nhảy múa.
Đôi vợ chồng mới cưới Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, cùng đám người Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ ngồi ở ghế chủ, đeo mặt nạ, vừa nói vừa cười, cũng thật sự thích một buổi tối như vậy.
Chỉ có Trang Hạo Nhiên, ngồi ở trên ghế sô pha, hai mắt lạnh băng nhìn về phía trước, im lặng không lên tiếng.
Vào lúc này, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, sơ mi trong cùng màu, mang theo trâm hoa trước ngực, nghiêm nghị mà phong khoáng đi vào phòng khiêu vũ, nhìn thấy mọi người đeo mặt nạ, ở trong phòng vừa nói vừa cười, anh bình tĩnh đi vào, cùng Tô Linh, còn có vài vị con cháu quan chức khách quý, ngồi cùng một chỗ, mỉm cười nói chuyện.
Lúc này, trong phòng tiệc , một người con gái đi tới, mặc váy dài lụa mỏng quyến rũ, mặt bị che bởi khăn lụa tơ tằm huyền bí, theo búi tóc thả xuống, vóc người xinh đẹp từng bước một đi đến, váy dài lướt nhẹ theo từng bước chân cô, càng tôn lên đôi chân dài gợi cảm.
Không ít thiên kim tiểu thư, còn có các vị thiếu gia, cùng nhau tò mò nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên đã ở giữa sàn nhảy, dường như nghe được tiếng bước chân, nhìn về phía cô, hai tròng mắt có chút nghi ngờ dừng lại.
Con trai ủy viên Trương, Trương Bồi Hiên, trí nhớ luôn rất tốt, nhìn về phía người con gái vóc dáng mỹ lệ vừa đi vào hội trường, đột nhiên híp mắt, cười nói: "Bóng dáng cô bé này, có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết a?"
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn về phía thiếu nữ đứng ở bên cạnh sàn nhảy kia, mặt mang khăn lụa mỏng, một đôi mắt to linh động, nhẹ chớp, dịu dàng say đắm, hai đầu lông mày anh khẽ nhíu lại.
Trương Bồi Hiên cơ hồ khẳng định là Đường Khả Hinh, đột nhiên cười, nâng chén rượu, đứng lên, đi về phía cô, kêu nhỏ: "Hi!"
Đường Khả Hinh chậm chạp quay mặt sang, nhìn về phía hắn, biết được là Trương Bồi Hiên, chỉ nhàn nhạt chớp mắt .
"Tôi có được vinh dự mời cô một ly không?" Trương Bồi Hiên nhìn về phía cô, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt liếc hắn một cái, mỉm cười, gật đầu.
"Xin mời..." Trương Bồi Hiên mời Đường Khả Hinh, mỉm cười tiến vào vị trí.
Đường Khả Hinh trầm mặc theo sau hắn, đi về chỗ khách quý.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, cùng mấy vị thiếu gia khác nhìn về phía cô.
"Mời ngồi..." Trương Bồi Hiên mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha ngay bên cạnh mình.
"Cảm ơn..." Đường Khả Hinh mỉm cười ngồi ở trên sô pha, chân dài hơi duỗi, nhẹ bắt chéo lên một bên chân dài còn lại, lộ ra một mảng đùi tuyết trắng gợi cảm, cực kì mê người.
Mấy vị công tử kìm lòng không được nhìn về phía Đường Khả Hinh, đang nhẹ vén sa mỏng, càng thần bí, mê hoặc.
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn về phía cô, hai tròng mắt một trận rét lạnh!
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Trương Bồi Hiên, cảm ơn nhận lấy ly rượu đỏ hắn đưa tới, lúc đưa tay cầm lấy , đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay của hắn, mắt đẹp khẽ nháy, quyến rũ chết người nhìn về phía hắn.
Trương Bồi Hiên thật sâu nhìn về phía cô, hơi dựa vào ghế sô pha, nhẹ tay kéo vòng eo nhỏ nhắn của cô, vô ý thức nhìn vào hai tròng mắt của cô, ý tứ tham lam.
Đường Khả Hinh thế nhưng chỉ là mỉm cười, có chút quyến rũ cùng dụ hoặc nhìn về phía hắn.
Trương Bồi Hiên nhìn ý tứ trong ánh mắt cô, thật đắc ý cười, cúi đầu xuống dưới, ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Cô lần trước cùng Tổng giám đốc Trang liên kết với nhau trộm tài liệu, tôi trong cơn tức giận, đã nói cho lão cha biết rồi..."
Đường Khả Hinh bình tĩnh quay mặt sang, hai tròng mắt khẽ chớp, có chút dịu dàng nhìn về phía hắn.
Hắn cũng cúi đầu, nhẹ vuốt trán cô, mỉm cười, nói: "Thế nhưng cha tôi lại nói, trên thế giới này, tôi có thể truy cứu bất cứ người nào, cũng không thể truy cứu cô, cô rốt cuộc có cái ma lực gì vậy?"
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía hắn, tay nâng ly rượu đỏ, nhẹ giơ.
Trương Bồi Hiên cũng thật sâu nhìn về phía cô, nhẹ giơ ly rượu.
Hai người đụng ly, lại cùng nhìn về đối phương, thưởng thức một ngụm rượu nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt không dời cô nửa bước.
Trang Hạo Nhiên cũng ngồi ở đầu ghế sô pha, sắc mặt sâu kín lãnh đạm nhìn về phía cô.
"Tại sao lại không nói chuyện?" Trương Bồi Hiên thật sâu nhìn về phía cô, đột nhiên cúi xuống ở bên tai của cô nhẹ hỏi.
"Anh muốn tôi nói cái gì?" Đường Khả Hinh quay mặt sang, khoảng cách thật gần nhìn về phía hắn.
"Lần trước ở trước mặt Đạt Khoa tiên sinh, lấy hai bình rượu đỏ đến chuốc tôi, tôi nên thế nào để xử lý cô đây?" Trương Bồi Hiên cúi đầu, ở bên tai của cô, khàn khàn kêu nhỏ.
"Anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?" Đường Khả Hinh có chút quyến rũ nhìn về phía hắn, mỉm cười.
Trương Bồi Hiên nhận ra ý tứ trong đôi mắt cô, liền lập tức cười rộ lên nói: "Muốn biết sao... lát ra ngoài kia tôi sẽ nói....."
Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ, liền đột nhiên cười.
"Mời..." Trương Bồi Hiên giống như một kẻ chiến thắng, nhẹ kéo cái eo nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nóng mắt trừng lớn, nâng lên chén rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch!
Trang Hạo Nhiên trơ mắt nhìn Trương Bồi Hiên ôm lấy Đường Khả Hinh đi ra ngoài, trong đôi mắt hiện lên một chút đau lòng, triệt để thất vọng nhắm mắt lại!
Tầng mười ba!
Tầng duy nhất của khách sạn Á Châu có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài bờ biển thật dài!
Gió biển thổi mạnh! !
Sóng biển hùng dũng! !
Trương Bồi Hiên trong nháy mắt đã đem cái khăn che mặt kéo xuống áp Đường Khả Hinh ở trên tường, cúi đầu xuống phía dưới, hai mắt sáng rực, ý đồ tính toán nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía hắn, hai mắt liên tục nháy, trên mặt lộ ra nụ cười vài phần quyến rũ, nhưng trái tim lại lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt!
Trương Bồi Hiên không nói gì thêm, mà là dần dần cúi thấp đầu, mắt thấy sắp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh .
Mặt của cô trong giây lát, muốn cự tuyệt nụ hôn của hắn, lại nghe đến phía trước truyền đến một giọng nói lạnh lùng: " Cậu chủ Trương!"
Trương Bồi Hiên mặt lộ vẻ không vui, quay đầu, thấy là Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt hơi thu lại, nhưng vẫn là có chút mất hứng cười nói: "Tổng giám đốc Tưởng, có chuyện gì sao?"
"Cô gái này từng trộm tài liệu Đạt Khoa tiên sinh, là thư ký bên người của tổng giám đốc Trang! Tôi đã tra ra là cô ấy, để tránh dư luận bàn tán, cậu vẫn nên để tôi đưa cô ấy đi đi..." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhẹ nhàng cười.
Trương Bồi Hiên nghe những lời này, lần nữa ngang ngạnh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: " Tổng giám đốc Tưởng... Anh không nên phá hư bầu không khí tốt đẹp này đi?"
Tưởng Thiên Lỗi sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn, lại hiện lên vài tia tươi cười, nói: "Nguyên bản là muốn thành toàn cho cậu! Tuy cô ấy không thể là do hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu quyết định, nhưng dựa vào việc vào phòng khách ăn trộm, tôi nhất định phải theo lẽ công bằng giải quyết, nếu có chuyện gì, tôi nguyện ý cùng ủy viên Trương chịu hoàn toàn trách nhiệm !"
" Tổng giám đốc Tưởng!" Trương Bồi Hiên nổi giận.
Đường Khả Hinh lại đứng ở một bên, nhàn nhạt cười.
"Mong cậu..." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trương Bồi Hiên, đôi mắt nặng nề nháy, lại đè xuống hơi thở tức giận trong lồng ngực kia nói: "Nhường tôi đưa cô ấy đi đi! Cô ấy quá xấu xa rồi! Quả thật không nên xem !"
Đường Khả Hinh hai mắt run run , thực sự cảm thấy rất buồn cười.
" Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay để cho tôi ít mặt mũi đi..." Trương Bồi Hiên thật tình nói.
"Xin lỗi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: "Tôi hôm nay mặt mũi ai cũng không nể!"
Trương Bồi Hiên đột nhiên bật cười.
"Đắc tội rồi!" Tưởng Thiên Lỗi bực tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Đường Khả Hinh , kéo cô đi về phía trước! !
Đường Khả Hinh loạng choạng theo sau, lảo đảo đi về phía trước, một bên vừa đi, vừa quay đầu, nhìn về phía Trương Bồi Hiên.
Trương Bồi Hiên hai mắt nóng lên, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, lạnh lẽo mà mỉm cười đắc ý đi về phía trước! !
------------------------------------------
Tiếng đập cửa, nhẹ vang lên!
Như Mạt nằm ở trên giường, ngủ được một chút, nghe thấy một trận tiếng đập cửa, cô khẽ nháy mắt buồn ngủ, khàn khàn gọi: "Ai vậy?"
"Như Mạt tiểu thư, bộ trưởng có chuyện tìm ngài..." Người phục vụ, nhìn về phía cô nói nhỏ.
Như Mạt nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ, liền mềm giọng nói: "Để cho cô ấy vào đi."
Bộ trưởng cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng ngủ, nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Như Mạt tiểu thư, tổng giám đốc vừa căn dặn, mời ngài đến phòng ngắm cảnh biển tầng mười ba..."
Như Mạt nghe xong , mặt không biểu cảm.
-------------------
Tầng mười ba! !
"Anh làm muốn làm gì?" Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi kéo đến bên cửa phòng cảnh biển, tức giận tránh thoát khỏi tay anh, nhìn về phía anh tức giận nói: "Anh kéo tôi làm cái gì?"
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở tại chỗ, hai tròng mắt cuối cùng cũng hiện lên một tia đau đớn, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía đôi mắt lộ chút đau đớn của anh, đột nhiên không nói gì ngẩng đầu, cười rộ lên, hai mắt đẫm lệ, lạnh lùng quay mặt đi.
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía cô hôm nay thật gợi cảm, thái độ kiêu ngạo, vốn là muốn xoay người rời đi, nhưng lại vào thời khắc này chăm chú nhìn cô, hai tròng mắt lại xẹt qua một điểm yêu thương mà đau lòng.
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn vào ánh mắt này của anh, lại bật cười, nghẹn ngào nói: "Anh làm cái gì mà nhìn tôi như vậy? Anh dựa vào cái gì mà nhìn tôi như vậy hả? Tôi và anh quen biết sao?"
Tưởng Thiên Lỗi lại một trận im lặng nhìn về phía cô.
"... ..." Đường Khả Hinh hai tròng mắt bị kích thích lộ ra một tia phẫn nộ nhìn anh với ánh mắt ai oán, không để ý tới nữa, mà là lạnh lùng xoay người muốn rời đi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh một trận tức giận quay mặt sang, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn về phía cô, chỉ là bình thường có thói quen hai mắt lạnh lùng, lúc này lại hiện lên một chút hơi nước.
Đường Khả Hinh cười chế nhạo nhìn về phía đôi mắt kích động của anh, xoay người, đi tới trước mặt anh, tức giận kêu to: "Anh đây là thái độ gì vậy? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh dựa vào cái gì kéo tôi? Anh là gì của tôi a?"
Cô nói xong, lại dùng sức hất tay anh ra!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ nắm chặt tay cô, nhìn về phía bên ngoài biển rộng kia, cuộn sóng thẳng đứng, gương mặt nhíu chặt lại, nhớ tới bốn tháng này, hai mắt chợt lóe.
Đường Khả Hinh hai mắt phẫn nộ tràn đầy nước mắt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, đột nhiên một trận cười khổ, nói: "Em nói đúng, tôi chẳng là ai cả, tôi ngay thậm chí chính mình cũng không phải nữa, tôi chỉ khi ở trước mặt em, tôi mới là chính tôi! Tôi chính là một người đàn ông tàn nhẫn đáng sợ, nhìn trái tim của em bị lấy đi, tôi cái gì cũng không làm được! Tôi khi đó, cái gì cũng nghĩ không ra, đã nghĩ muốn chết cùng em! Em nếu hận tôi, thì giờ hãy dùng một đao đâm chết tôi đi, như vậy tôi cũng không cần mâu thuẫn, không cần bị xé rách, thống khổ như thế này..."
Đường Khả Hinh run rẩy rơi lệ, kích động phẫn nộ nhìn về phía anh, tức giận đến nước mắt tuôn trào !
Tưởng Thiên Lỗi không biết phải làm thế nào, nghẹn ngào cười nói: "Tôi nếu như biết có ngày đó, tôi đã muốn nhìn thấy tài liệu đó như thế nào rồi, nếu biết là bi thảm như thế, tôi sẽ không hướng em cầu hôn, cũng sẽ không đứng ở nhà hát chờ em, mà hẳn là, đã sớm quay người, không vì em, cũng không vì bản thân mình, ích kỷ khẩn cầu một chút tình yêu....... Tôi nợ cô ấy quá nhiều! Nhà họ Tưởng chúng tôi nợ cô ấy quá nhiều! Tôi nhất định phải cứu cô ấy! Tôi thực sự nhất định phải... Cứu cô ấy..."
"Cho nên anh tình nguyện để tôi chết đi, cũng muốn đem trái tim của tôi móc ra cho cô ấy! ! !" Đường Khả Hinh trái tim đau xót, nhìn về phía anh, thống khổ kêu to!
Tưởng Thiên Lỗi hai mắt rưng rưng, quay đầu, nhìn về phía cô, kích động run rẩy nói: "Tôi lúc đó biết làm thế nào đây? Cô ấy sắp chết , cô ấy vì tôi mà chết ..., mà em... nếu có xảy ra chuyện, trái tim của tôi cũng chết theo! ! Em nói cho tôi biết, tôi lúc đó nên làm như thế nào đây? Cuộc đời của tôi tại giây phút đó, cũng đã làm ra cái quyết định tàn nhẫn như vậy! ! Em bảo tôi nên làm cái gì bây giờ? !"
Người đàn ông này, cuối cùng cũng vào giờ phút này, thống khổ nhìn về phía cô gái trước mặt, thẳng thắn nói ra những đau khổ dằn vặt trong bốn tháng qua.
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, phẫn hận mà thất vọng rơi lệ.
"Nếu có một ngày, tôi sắp chết , mà em- người quan trọng với tôi, chỉ cần tôi có thể sống mà làm bất cứ điều gì, như vậy tôi nguyện đem trái tim mình giao cho em! Không oán hận, không hối tiếc, trời đất chứng giám!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, thống khổ nghẹn ngào nói.
"Tưởng Thiên Lỗi... Tôi xác thực là yêu anh ..." Đường Khả Hinh hai mắt ngấn lệ, xót xa trong lòng thống khổ nhìn về phía anh, nói: "Anh ở tại giây phút kia đưa ra quyết định, nếu như trong lòng anh còn có một phần yêu tôi, anh hẳn là sẽ tiến vào phòng bệnh xem tôi một chút! Nhưng không, anh một lần rồi lại một lần vứt bỏ tôi, một lần lại thêm một lần đi về phía cô ấy. Tôi đã từng tha thứ cho anh, không chỉ vì tình yêu tôi giành cho anh, mà còn là vì tôi tín nhiệm anh! Tôi đã dùng cả sinh mệnh của mình để tin tưởng anh! Thế nhưng anh lại bóp nát cả điểm tin tưởng cuối cùng kia ! Mặc kệ tôi ở trên bàn mổ, trải qua sống chết như thế nào...., Gia như anh biết được tôi yêu anh như thế nào, chỉ là hi vọng anh có thể hạnh phúc, mà không cần phải chiếm lĩnh toàn bộ cuộc đời của anh...., Cho nên tôi biết dù trái tim kia là muốn hiến cho Như Mạt tiểu thư, tôi cũng vẫn cam tâm tình nguyện! Chỉ cần khi đó, anh có thể tiến vào nhìn tôi một chút! Anh hoàn toàn có thể nhìn thấy câu trả lời trong mắt tôi! Anh có thể sẽ không phải thống khổ như thế này! ! Có thể không cần mâu thuẫn...giằng xé....! ! Thế nhưng anh không tin tôi! Tôi cũng sẽ không đưa ra cái quyết định đau khổ này,..."
Tưởng Thiên Lỗi đau đớn ngẩng đầu, hai tròng mắt run rẩy , áy náy thống khổ nhìn về phía người con gái trước mặt.
Đường Khả Hinh đau lòng chua xót, xúc động phẫn nộ cùng tuyệt vọng rơi lệ nói: "Tôi hôm nay gọi anh ra! ! Vốn là nghĩ muốn giết anh ! Thế nhưng giết anh sẽ không phải là uổng phí công sức trước kia tôi đã toàn tâm toàn ý yêu anh sao? Có người nói, còn yêu, là bởi vì quá khứ không quá vô ích! ! Nếu tôi giết anh, vậy thì quá khứ của tôi cũng sẽ biến mất! ! Tôi không cần lấy máu của anh, dấy lên linh hồn trong sạch của tôi. Anh hãy nghe cho kỹ đây, Tưởng Thiên Lỗi! Đây là tôi dùng một chút thiện lương cuối cùng tha thứ cho anh, dùng hết sự thiện
lương cuối cùng trong cuộc đời gọi anh ra! Chỉ là muốn cho anh một cơ hội, thẳng thắn nói chuyện với tôi! ! Nhưng vào khoảnh khắc kia, anh lại im lặng ! Anh lại vô tình!.... Tôi chỉ muốn có một câu trả lời thỏa đáng!.... ! Tôi.... muốn giao ra chút tình yêu cuối cùng! ! Lần cuối cùng tôi tha thứ cho anh! Từ nay về sau, thế giới của chúng ta, liền không còn liên quan đến nhau nữa ! !" Tâm Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn chấn động mạnh , hai tròng mắt thoáng qua nước mắt, nhìn về phía người con gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng rơi lệ, từng bước, từng bước lùi về phía sau, nhìn về phía anh, đau lòng nói: "Hi vọng anh có thể hiểu rõ, đây là chút tha thứ cuối cùng của tôi... Là bởi vì trong lòng vẫn còn một chút tin tưởng, tín nhiệm anh quá khứ rõ ràng đã yêu ... Cũng chỉ mong, tương lai về sau nếu anh có yêu, cũng có thể rõ ràng... Bởi vì chỉ có rõ ràng, anh mới có thể có được hạnh phúc..."
Cô nói xong, cuối cùng cũng tuyệt vọng rơi lệ xoay người rời đi.
"Khả Hinh..." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động nắm lấy tay cô!
Đường Khả Hinh mắt ngấn lệ dừng tại chỗ, không quay đầu lại, khóc lên, nói: "Sau này, sẽ không thể đơn giản giữ người khác lại như vậy được nữa..., Bởi vì trên cái thế giới này, sẽ không còn có ai giống tôi như vậy, ngu ngốc mà tin tưởng anh! Hoàn toàn tin tưởng anh là chân thành ..."
Cô nói hết lời, khóc nấc lên, tránh thoát khỏi tay anh, rất nhanh chạy về phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi thống khổ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh xa xa ...
Toàn bộ thế giới, giống như sụp đổ .
Anh mờ mịt đứng tại chỗ, vẫn như cũ chăm chú nhìn bóng lưng cô chạy như bay, toàn bộ thế giới, cũng đã không còn .
Cửa thang máy, lặng yên mở ra, Như Mạt cẩn thận từng li từng tí đi đến, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ánh mắt lời rạc tối tăm, lòng cô cả kinh, vội vã chạy tới, nhìn về phía anh kêu nhỏ: "Thiên Lỗi, anh làm sao vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở tại chỗ, nhớ tới Đường Khả Hinh nói câu kia: : "Hi vọng anh có thể hiểu rõ, đây là chút tha thứ cuối cùng của tôi... Là bởi vì trong lòng vẫn còn một chút tin tưởng, tín nhiệm anh quá khứ rõ ràng đã yêu ... Cũng chỉ mong, tương lai về sau anh có yêu, cũng có thể rõ ràng... Bởi vì chỉ có rõ ràng, anh mới có thể có được hạnh phúc..."
Anh yếu ớt quay đầu, nhìn về phía Như Mạt.
Như Mạt lập tức hoang mang trực như muốn khóc nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi liền chăm chú nhìn về phía Như Mạt như vậy, khuôn mặt mỹ lệ say đắm lòng người, anh liền nhìn thật sâu vào đôi mắt cô.
"Thiên Lỗi..." Như Mạt có một chút khẩn trương nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa nhớ lại những lời mà Đường Khả Hinh đã nói lúc nãy, nội tâm của anh như bị ái đó bóp nát, đau, thật đau,.... Anh chậm rãi, vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt Như Mạt...
Nước mắt Như Mạt chảy xuống lòng bàn tay, run rẩy nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Như Mạt, hai tròng mắt đột nhiên tràn đầy thống khổ, nói: "Như Mạt, em cảm thấy nhiều năm như vậy, anh có giành hết tình yêu cho em sao?"
Như Mạt nghi ngờ nhìn về phía anh, vội vã lại hoang mang gật gật đầu.
"Thế nhưng nhiều năm như vậy, tình yêu anh giành cho em...., khiến anh quá mệt mỏi rồi ..." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mệt mỏi thống khổ không chịu nổi nghiêng mặt, nhìn đường bờ biển thật dài phía trước, yếu ớt nói: "Chúng ta từng có với nhau những ngày tháng thật tốt đẹp, cho đến khi em vì đoạn ân tình kia, mà buông tha cho tình yêu của chúng ta..."
Như Mạt nước mắt lăn dài, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi đôi mắt nhẹ chớp che đi những giọt nước mắt, trầm trọng mà kích động nói: "Anh nhịn đi những đau đớn khi bị em vứt bỏ, một lần nữa cùng em ở bên nhau, thế nhưng rốt cuộc anh cũng không có được một ngày vui vẻ. Loại cảm giác này, đã thống trị thế giới của anh nhiều năm, anh vẫn luôn cảm giác mình không sao cả..."
Như Mạt áy náy nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi lần nữa nhìn ra phía mặt biển ngoài khơi xa, những con sóng đang cuộn trào mãnh liệt, dường như nhìn thấy một người con gái, đứng ở dưới bóng cây, nhìn về phía chính mình, ngọt ngào mỉm cười, trên mặt của anh, cũng hiện lên vài tia cười khổ, nói: "Cho đến khi gặp được Khả Hinh, anh đã có lúc từng muốn trốn tránh tình yêu nồng nàn của cô ấy, nhưng cô ấy luôn toàn tâm toàn ý làm rất nhiều việc cho anh, bao gồm cả buổi tối hôm đó khi anh hướng em cầu hôn,.... yên lặng ở bên anh, tha thứ cho anh ba lần phản bội cô ấy....., Chỉ vì sợ anh cô đơn, cô ấy thậm trí ngu ngốc cầm một bó hoa hồng, đứng ở dưới cơn mưa lạnh buốt, chờ anh vài tiếng đồng hồ, chỉ để có thể cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ, chịu đựng những lời nguyền rủa vạn kiếp bất phục... Vì yêu anh, cô ấy vẫn không ngừng rơi lệ, thậm chí đến cuối cùng một giây kia, cô ấy còn vì hạnh phúc của anh, mà tình nguyện dâng ra trái tim mình, cho người anh yêu!"
Tưởng Thiên Lỗi nói đến đây, trái tim đau đớn tột cùng, hai tay run rẩy nắm chặt bờ vai Như Mạt, nắm thật chặt, bởi vì anh đã quá thống khổ rồi,.... Cúi đầu, nước mắt anh cuối cùng cũng không giữ được nữa dọc theo cánh mũi lăn xuống!
"Cô ấy... Cô ấy vừa..." Anh đau đớn cúi đầu, thân thể co quắp, nghẹn ngào nói: "Cô ấy... Cô ấy vừa... Một lần cuối cùng, thông cảm cho anh.....trong bốn tháng qua....Cô ấy nói với anh... rằng ....tha thứ....... Cô ấy tha thứ cho anh... Cô ấy cư nhiên tha thứ cho anh..."
Như Mạt rơi lệ nhìn về phía anh, nhẹ vươn tay, khẽ vuốt má trái của anh.
Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi mình đặt xuống một nụ hôn thật chặt, nghĩ là sẽ kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không có kiên nhẫn được, thống khổ kiềm chế nghẹn ngào nói: "Như Mạt, Như Mạt... Cô ấy không thể tha thứ cho anh! Cô ấy tại sao có thể tha thứ cho anh được? Cô ấy không thể tha thứ cho anh! Cô ấy muốn tha thứ cho anh, phải cần có biết bao nhiêu dũng khí đây? Những gì anh mang lại cho cô ấy đến cuối cùng, cũng chỉ là đau khổ và đau khổ!"
Anh nói xong, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ấn chặt ở bên môi, tùy ý cho ngững giọt nước mắt chảy xuống, chảy qua mu bàn tay tuyết trắng của cô, nóng hổi, bỏng rát.
Như Mạt đôi mắt tràn đầy đau đớn, thống khổ nhìn về phía anh.
"Như Mạt... Như Mạt..." Tưởng Thiên Lỗi men theo đáy lòng thở hắt ra một cái gọi, như khẩn cầu người con gái này, cúi đầu xuống phía dưới, chua xót nói: "Anh thực sự đáng chết! Anh là người phải xin lỗi cô ấy! Anh đã phụ tình yêu vô tư đơn thuần của cô ấy! Anh nghĩ muốn đến bên cạnh cô ấy... Anh điên cuồng lập tức muốn đến bên cạnh cô ấy..."
Như Mạt nghe những lời nói này, tức khắc sợ hãi lắc đầu, nhìn về phía anh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Anh chưa từng có những giây phút như thế này, một ý muốn mãnh liệt như thế , như vậy rõ ràng là yêu, anh yêu cô ấy, Như Mạt... Anh yêu Khả Hinh... Anh yêu cô ấy..." Tưởng Thiên Lỗi đau khổ nhiều năm qua, rốt cuộc phản bội lại lời thề độc sẽ không yêu, thống khổ nói: "Anh yêu cô ấy... Hiện tại, anh chỉ nghĩ muốn thẳng thắn thừa nhận điểm này "
"Không... Không..." Như Mạt run rẩy rơi lệ, vươn tay, nắm thật chắc cánh tay anh, nghẹn ngào nói: "Thiên Lỗi, anh là yêu em ... Em biết là anh vẫn luôn yêu em mà ..."
"Như Mạt..." Tưởng Thiên Lỗi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã ướt đẫm lệ của cô lên, đau xót cúi đầu, nhẹ hôn trán cô, nói: "Kỳ thực em hẳn là đã sớm hiểu, anh mấy lần muốn cùng em thẳng thắn phần tình yêu này... Có lẽ thời gian cũng đã không ngăn cản được nữa rồi..."
Như Mạt ngửa mặt, rơi lệ nức nở nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt run run, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nghẹn ngào nói: "Như Mạt, anh không phải là không muốn ở bên cạnh em, thế nhưng phần tình yêu mà anh giành cho Khả Hinh, thực sự không thể khống chế được..."
Như Mạt nhìn về phía người đàn ông mà cô yêu sâu sắc, lại run rẩy liên tục lắc đầu.
"Như Mạt..." Tưởng Thiên Lỗi buông khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, hai tròng mắt toàn bộ bị đau đớn nhấn chìm, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, anh hiện tại muốn đi nhìn cô ấy một cái, như lúc trước cô ấy đã yêu cầu anh vậy... Nhìn cô ấy thêm một lần..."
"Không... không... Thiên Lỗi... không..." Như Mạt vô cùng sợ hãi muốn vươn tay ôm lấy anh .
Tưởng Thiên Lỗi thống khổ mà áy náy, lại kiên quyết xoay người đi, bước nhanh về phía trước, trong đôi mắt là sự kiên quyết mà cố chấp, đau lòng nhìn về phía sóng biển đang gào thét... Anh muốn nhìn thấy cô gái kia, anh muốn nói ra những lời yêu thương.... Phải kiềm chế lại bộ dáng đau lòng này, trái tim anh tê rần, đau, thật đau.... Phải thật nhanh đi về phía trước !
Như Mạt cả người ngã ngồi dưới đất, nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi kiên quyết rời đi, nước mắt lại thi nhau chảy xuống.
Đúng vậy, yêu sâu đậm như thế, vốn sẽ không nên vì đau khổ mà kiềm chế lại, có lẽ, trong nháy mắt ấy, anh đã được tự do, đi tìm tình yêu của mình.
Biển rộng mênh mông cuộn trào mãnh liệt! Gió điên cuồng mà đến! !
---------------------------------------
Đường Khả Hinh vén lên tà váy thật dài , chạy đến bên bờ biển, nhìn về phía trước mặt mênh mông vô bờ, một mảng đen tối, chỉ có tiếng sóng biển cuộn trào đáp lại như tiếng lòng của cô, cô khổ sở khóc lên nói: "Cha! ! Cha ———— con làm được đúng không? Con làm được có đúng hay không? Người từng nói, làm thức ăn phải có tình yêu, cũng giống như yêu một người phải có sự tha thứ! Con gái đã tận lực , thực sự tận lực rồi! !"
Cô đột nhiên quỳ gối trên bờ cát, lại ngửa mặt lên trời khóc rống nói: "Thế nhưng thật vất vả a, đem những thống hận kia nuốt vào trong người, thật sự rất vất vả a! Thật ủy khuất a! Nhưng là phải làm như thế nào đây? Con là con gái cha, con không thể nào quên những gì cha đã dạy bảo, con không thể để cho công sức, trí tuệ cả cuộc đời của người, bị con phá hủy... Mặc dù chịu đựng được nhưng cũng thật vất vả... Thế nhưng con gái nguyện mang theo phần tình yêu dành cho người ấy, kiêu ngạo mà sống sót..."
Biển khơi như được gọt rửa, gió biển không còn mạnh mẽ như trước nữa , lại mang theo một chút dịu dàng, vỗ về người con gái.
Người con gái kia, rốt cuộc mệt mỏi nằm dài trên bờ cát, tùy ý để làn váy dài nhẹ nhàng tung bay trong gió......Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK