"Nếu người ta chán ghét London, cũng chính là chán ghét cuộc sống "
Đây là câu nói của một nhà logic học người Anh, Samuel-johnson, được viết trên sách du lịch!
Bầu trời dần trong xanh.
Đường Khả Hinh đặt hai tay lên tay cầm đằng trước xe buýt hai tầng, tò mò nhìn xuống dưới, hai bên đường phố nhỏ, qua lại nhiều xe taxi màu đen, màu hồng phấn, màu nâu cũ kỹ, những công trình cổ điển choáng ngợp trước mắt du khách, chiếm đa số là những ngôi nhà cổ với lịch sử lâu đời, nhưng vẫn được bảo tồn vô cùng thỏa đáng, những công trình kiến trúc mới xây dựng trên 10 tầng, nằm trong các công trình kiến trúc cổ điển, phối hợp vô cùng hài hòa, nhưng vẫn không hề tổn hại đến phong cách của những kiến trúc cổ, rất nhiều quý ông người Anh ăn mặc phong độ, anh tuấn, hoặc quý bà tao nhã, có thể là những du khách đến từ các nước trên thế giới, bước đi vội vã trên đường phố lớn lộ vẻ ưu nhã mà say mê, thỉnh thoảng cô thấy có chàng trai mặc trang phục cưỡi ngựa, cầm roi ngựa trong tay, nhẹ vỗ lên lưng ngựa, để cho hai con ngựa ưu nhã mà nhẹ nhàng chạy lên phía trước….
"Nhìn kìa! ! Có xe ngựa! Có xe ngựa kìa!" Đường Khả Hinh vui vẻ vỗ hai vali bên cạnh, kêu to: "Mau nhìn kìa! !"
Hai vali hành lí, yên ổn dựa vào đó.
Đường Khả Hinh vẻ mặt lại bộc lộ chút kích động nhìn xe buýt màu đỏ, chậm chạp chạy về phía trước, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới, mang theo một chút không khí đặc thù, cô sửng sốt, quay đầu lại, phút chốc liền ngẩng đầu, cô lại nhìn
thấy tòa cao ốc quốc hội thiết kế theo phong cách Gothic nổi tiếng toàn thế giới, tọa lạc phía đường chân trời sáng chói, kia là đồng hồ Big Ben, vào giờ khắc này, đang vang lên những âm thanh chấn động, dường như muốn vang vọng đến tận cung điện thần tiên...
Hai mắt cô trừng lớn, kích động lại đứng lên, nhìn thấy cách tòa nhà quốc hội phía xa xa có một vòng đu quay khổng lồ “LONDON EYE”, tọa lạc sát bên bờ sông Thames, theo thời gian, thong thả xoay tròn, con sông tĩnh lặng lưu chuyển, rất nhiều du khách, ngồi trên thuyền, nhìn về phía công trình xưa, mới hai bên bờ sông, ngăn cản hỗ trợ lẫn nhau, đã từng có người nghi ngờ việc sửa đổi "LONDON EYE" lấy cảm hứng từ những kiến trúc xưa đã từng mê hoặc lòng người, thay đổi “đường chân trời” London, thế nhưng thành phố này trước nay chưa từng có dáng vẻ bao bọc, nay lại đem vòng đu quay đẹp đẽ này, đặt vào giữa quang cảnh khiến người ta mê đắm!
Đường Khả Hinh kích động giơ hai tay, nâng chặt khuôn mặt, hai mắt thoáng đỏ, nhìn về công trình khổng lồ mà mê người kia, trong đầu lập tức rõ ràng, nhớ tới Tiêu Đồng nói có cung điện Buckingham ở London, viện bảo tàng lớn nước Anh, nhà trưng bày bức tranh nàng Mona Lysa, phong cảnh như tranh vẽ, công viên nhiều không đếm xuể, có lẽ chúng ta may mắn, có thể đứng ngoài cung điện, nhìn thấy hình dáng nữ hoàng, cô lại không kìm lòng được nhớ đến người kia, anh cùng với vùng đất đầy mê hoặc này, có thể từng tiếp xúc qua với những người đứng đầu hoàng thất, anh thường xuyên nói chuyện với những vị công chúa cao quý danh tiếng, anh là người đàn ông phương Đông được chào đón nhất ở đây, có lẽ bây giờ anh đang ngồi trong một quán rượu nào đó, nghiêm cẩn làm việc, hoặc là thưởng thức rượu đỏ.
Em đặt chân đến vùng đất của anh, không ngờ lại cánh xa anh như vậy.
Đường Khả Hinh sắc mặt có chút u ám ngồi ở nơi đó, đột nhiên mới phát hiện, bước lên lãnh thổ của anh, mới hiểu được thân phận mình khác xa nhau thế nào, đã từng quen biết trong quá khứ, dường như chỉ là một giấc mơ, mấy ngày trước, hai người đứng dưới bóng cây nhìn nhau mỉm cười, có lẽ đã thành quá khứ, có lẽ đã lạc vào nơi to lớn mà đầy mê hoặc này, len lỏi cả vào những kẻ hở lịch sử.
Một loạt tiếng chuông, nhắc nhở Đường Khả Hinh đã đến lúc xuống xe, cô lập tức vui vẻ, hưng phấn kéo vali hành lý nặng, bước xuống xe, cô dùng hai mắt mình, tìm
kiếm đồng hồ Big Ben huyền thoại, muốn nhìn xem nó huy hoàng và vĩ đại đến nhường nào, dốc sức bước lên phía trước, lắng tai nghe một chút khoảnh khắc tiếng chuông nổi tiếng vang lên...
Cô một trận hưng phấn nhảy xuống xe, vừa ngẩng đầu nhìn về bốn phía đồng hồ Big Ben, đang ở trước mắt, cô hài lòng kéo hành lí, đúng lúc đang muốn đi về phía trước, lại nhìn thấy người đàn ông cùng thi uống rượu với mình, sắc mặt u ám, đứng trong đám người, nhìn xung quanh, cô trừng mắt, lui về phía sau hai bước, đột nhiên kêu to: "Vì sao vậy? Không phải là 100 bảng Anh sao?"
Giọng nói trong veo này, thu hút người đàn ông dẫn đầu nhìn qua, hắn thấy Đường Khả Hinh kéo vali, rất sợ hãi đi về phía trước, hắn lập tức nhớ tới cô là cô gái cùng mình thi uống rượu, không nghĩ đến sẽ gặp cô ở đây, hắn nói câu không biết tiếng nước nào, chỉ hướng Đường Khả Hinh kêu to! !
Mấy tên đàn ông vừa nghe, lập tức hướng vào đoàn người, đuổi theo Đường Khả Hinh! !
"A! ! Mẹ ơi! Thế giới này thật không có bữa cơm nào là miễn phí! Thật vất vả mới đi tới được nơi này, các người để cho tôi nhìn chút thôi cũng không được sao! !" Đường Khả Hinh vừa kéo vali hành lí, vừa ầm ĩ la hét, hướng vào đoàn người, vội vàng trốn tránh, kêu to: "HELP! HELP!"
Vô số du khách, đang tụ tập ở trạm chờ xe buýt gần đó, nghe được âm thanh này, liền tò mò nhìn qua.
Đường Khả Hinh liều mạng kéo vali, chạy tán loạn , chạy thật nhanh về phía trước, mắt thấy sẽ chạy tới trước rừng cây, ai ngờ phía sau đã bị người nào đó mạnh mẽ
lôi kéo, cô sợ đến mức tê liệt, vừa muốn quát to một tiếng, không ngờ miệng mình bị bịt lại! !
"Ưm..." Đường Khả Hinh tròng mắt trừng lên, liều mạng vùng vẫy! !
Người đàn ông bên cạnh, cắn răng một tay che miệng Đường Khả Hinh, nhìn về phía bờ sông bên này du khách qua lại không nhiều lắm, liền đem cả người cô kẹp chặt, kéo đến nơi kín đáo! !
Mấy người đàn ông đi cùng cũng lộ vẻ khó chịu, đi về phía trước! !
"Cứu... Ưm..."
Đoàn người, dốc sức bước nhanh về phía trước, hai cái vali màu xanh và màu hồng phấn cũng bị kịch liệt lôi đi! !
Tại nơi xinh đẹp này, cũng tiềm ẩn những nguy hiểm, bất luận chúng ta học được cách sinh tồn như thế nào, trước hết vẫn nên hiểu rằng phải bảo vệ tốt bản thân mình.
Không bao lâu sau, mấy người đàn ông, liền dọc theo bờ sông, đắc ý cười đi về phía trước.
Đường Khả Hinh, bị ném dưới tàng cây, mặt sưng đỏ, mũ bị kéo lệch qua một bên, tóc rối tung, khóe miệng đầy máu, áo khoác bị kéo, toàn bộ tiền bị lấy hết, còn bị đạp một đạp trên bụng, vali bên cạnh, mở ra, quần áo, hộ chiếu đều bị lật tung, không
có tiền, không có tiền... Những người đó còn chưa hả giận, tát một bạt tai trên mặt cô, cô bị đánh đến mức tai nghe được tiếng ong ong.
Cả người, lại sợ hãi, lại run rẩy, trong lòng chua xót, lại uất ức, lại khổ sở.
Đường Khả Hinh toàn thân đau đớn ngồi dưới đất, muốn chống đỡ thân thể đứng lên, lại đau đến mức không nói thành lời, khuôn mặt nhăn nhó, khóe miệng chảy máu, nhỏ xuống, sắc mặt cô tái nhợt, lại cố gắng lấy tay lau đi vệt máu, tự nhủ bản thân không được phép khóc, không được phép khóc, liều mạng nuốt vào, cương quyết giữ vali, đứng lên, mới phát hiện áo khoác ngoài đã bị xé rách , tiền đã không còn, thực sự không còn gì cả ...
Cô sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía "LONDON EYE" xinh đẹp đang xoay tròn, cô cười khổ, mắt ngấn lệ, lại không rơi xuống, chỉ là đau đến mức muốn cười, gục đầu trên vali cười! !
"Rõ ràng bia đã nôn ra rồi ! Sớm biết tiền bị cướp sạch , sẽ không nôn hết bia ra!" Cô cố gắng chống thân thể mệt mỏi, quỳ trên mặt đất, đem tất cả hành lý nhét lại vào trong vali, vừa nhét vừa hít cái mũi đỏ bừng, đem đồ đạc tất cả cất xong , mới phát hiện, trong vali vẫn còn lại 3 củ khoai tây luộc mà Tiểu Nhu đã chuẩn bị cho mình, bọc trong cái hộp giữ nhiệt, hai mắt cô ướt đẫm, nhìn về 3 củ khoai tây trong hộp giữ nhiệt, nhớ tới Tiểu Nhu khéo léo cùng ánh mắt ôn nhu, cô đột nhiên có chút xúc động cười.
Đời người vào thời khắc tuyệt vọng nhất, mỗi giây phút tốt đẹp trong quá khứ, đều đáng trân trọng như thế.
Đường Khả Hinh hít hít mũi, run run rẩy rẩy cầm cái hộp giữ nhiệt lên, kéo hành lý, dựa vào cây bên cạnh, mở hộp giữ nhiệt, từ bên trong lấy ra một củ khoai tây vẫn còn mùi thơm, bóc vỏ, vừa nhìn mặt trời lặn ở "London Eye", thật tươi đẹp, vừa ăn
khoai tây thơm ngào ngạt, không còn gì cả , không còn gì cả , cô đột nhiên muốn cười, lại cắn một miếng khoai tây...
Đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Cái gì cũng đều đã trải qua, đã không còn sợ hãi, cô cầm khoai tây lên, lại từng miếng từng miếng cắn, nhai, nuốt .
Ở một đất nước xa lạ, lập tức đem quá khứ bi thương, toàn bộ quên đi! Những bi thương mới, một lần nữa lại ập đến! !
Cô gái cô đơn mà bất lực ấy, vừa kéo hành lý rất nặng, vừa thong thả đi về phía trước.
Đường Khả Hinh, không việc gì phải sợ, không việc gì phải sợ, từ lúc sinh ra, không phải mùi vị gì mình cũng đã trải qua rồi sao? Không phải người nào cũng từng được nếm trải mùi vị mạo hiểm và kích thích như vậy, giống như lần đó trên thuyền, mình cùng với anh đã trải qua, mạng sống còn, chính là bằng chứng tốt nhất cho sự dũng cảm của chúng ta. Không có gì đáng sợ .
Cô gái nhỏ, lại kéo hành lý, từng bước một đi về phía trước.
Bóng dáng cô đơn, đường phố cổ kính tươi sáng, tạo nên sự chênh lệch mạnh mẽ.
Từng có rất nhiều bậc thầy nghệ thuật, đến với thành phố này, bởi vì nó đã từng trải qua rất nhiều truyền thuyết, hoàng thất tranh quyền, cải cách mạo hiểm, còn có sự
thay đổi trong quá trình công nghiệp hóa , khói súng cũng đã từng thiêu đốt khắp thành phố này, thế nhưng nó lại lấy sự trầm mặc, mê hoặc lòng người, sau một thời gian dài sửa chữa phục hồi, cũng vì như vậy, cho nên nó tạo nên vô số sắc thái thần bí.
Cho dù đối với cô như thế nào đi nữa, đều không sao cả, cô vẫn yêu thành phố này như vậy, vì người kia, ở tại thành phố này.
Màn đêm buông xuống, bầu trời bất chợt rơi xuống những hạt mưa nhỏ, London à, ánh đèn của ngươi mê hoặc như vậy, tựa như trái tim linh thiêng của người thiếu nữ, tràn đầy mập mờ, mơ màng, mông lung, mộng ảo.
Những giọt mưa ẩm ướt rơi trên đầu phố, giống như tâm hồn của một người hiền hậu.
Xe cộ trong thành phố, chạy tán loạn khắp nơi.
Không biết đã đi bao lâu rồi.
Đường Khả Hinh toàn thân mệt mỏi kéo vali hành lí, đi về phía con đường quanh co, chẳng có mục đích, trong tay cầm hộp giữ nhiệt, bên trong còn có hai củ khoai tây, cô vừa đi về phía trước, hai mắt vừa mênh mông nhìn xung quanh con đường xinh đẹp, ánh đèn màu lam, hồng, lục, vàng tỏa ra ánh sáng với màu sắc mê hoặc lòng người, đem kiến trúc cổ chiếu rọi hiện lên như một bức tranh trong mưa, phía trước một cửa hàng đồ cổ nào đó, dừng lại trước một cái đèn màu đen thật lớn, bên trong một con mèo đang nằm, đồ cổ trong cửa hàng, sáng lên sắc vàng mê người, người ta có thể nhìn thấy thật nhiều hàng mỹ nghệ cũ, được bài trí ưu nhã trong cửa hàng, lộ ra hơi thở hết sức thần bí mà tôn quý.
Càng lúc càng có cảm giác, thành phố này, chỗ mê hoặc nhất, chính là ở thứ tình cảm ấm áp tựa như đã gắn bó từ lâu.
Một nơi như trong mơ, đẹp như trong tranh vẽ, khi màn đêm buông xuống, cũng không bỏ sót thứ gì.
Đường Khả Hinh kéo vali hành lí, giẫm lên mặt đất ẩm ướt, từng bước một đi về phía trước, cuối cùng cũng đi tới một khúc quanh hình trụ, cô đặt hành lí xuống, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời mưa rơi tí tách, lại bất đắc dĩ cười.
Trong cuộc sống những lúc cô đơn như vậy, có thể tự mình mỉm cười một chút, chính là tặng phẩm tốt nhất.
Thời gian từng chút từng chút qua đi.
Cô gái nhỏ này ngồi ở đây, ngây người đã rất lâu, cuối cùng mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Cô không biết rằng, trên đỉnh tòa nhà to lớn này, sáng lên chữ cái bằng tiếng Anh Light Blue, với trình độ tiếng Anh của cô, hiển nhiên không thể hiểu được nghĩa mấy chữ cái tiếng Anh, thế nhưng có một chữ cái tiếng Anh, cô chắc chắn hiểu , đó chính là: HOTEL...
Một chiếc xe đua Lamborghini, thắng gấp trước quán rượu, nhân viên tiếp tân lập tức tôn kính đi lên phía trước, nhìn về vị khách trong xe mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen, bên trong thắt cà vạt nhỏ đen, bên ngoài khoác âu phục hai hàng cúc, ôm lấy người đẹp tóc vàng khêu gợi, nở nụ cười bước xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, vừa muốn đi vào trong đại sảnh quán rượu.
"Hi! Hi?" Giọng nói hai nhân viên làm việc trong quán rượu vang lên, bên cạnh đại sảnh truyền đến.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, đứng trước mặt một bóng người nho nhỏ, khẽ đẩy thân thể của cô, vẫn hết sức lễ phép mà tôn kính gọi: "Hi! ?"
Cái vali hành lí màu xanh kia...
Trang Hạo Nhiên hơi nhíu mày, vô thức nhìn về phía khung cảnh trung tâm, cái vali màu xanh.
"Let' s-go!" Người đẹp tóc vàng bên cạnh, lại nhìn về phía anh làm nũng.
Trang Hạo Nhiên mập mờ lại nhìn cô, liền ôm cô đi về phía trước.
"A? Cứu mạng ? Anh muốn làm gì?" Một giọng nói truyền đến.
Trang Hạo Nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, dừng bước lại, bỗng xoay người, nhíu mày nhìn về phía hình bóng quen thuộc, chớp mắt cho rằng mình tưởng tượng, cảm thấy ý nghĩ này, thật sự là không thể nào...
Đường Khả Hinh lập tức núp trong góc tường, hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn về phía hai người kia, sợ hãi run rẩy.
Giọng nói này...
Trang Hạo Nhiên nhíu mày buông người đẹp tóc vàng bên cạnh ra, giọng nói này biến mất, chậm rãi hướng về phía bóng dáng nho nhỏ màu đỏ kia đi tới.
Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân vàng lúc càng gần, bỗng sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã xuất hiện trước mặt mình, cô bỗng nhiên khiếp sợ, nước mắt lăn xuống, cảm giác mình đang nằm mơ...
Trang Hạo Nhiên lập tức ánh mắt sáng lên, đại não như bừng tỉnh, khiếp sợ không nói được lời nào! !Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK