Trang Hạo Nhiên xoay ngườiđã nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đến rồi, hiểu rõ tâm ý của anh đối với Đường Khả Hinh, lập tức hơi buông cô ra đứng lên,ngượng ngùng nhìn về phía anh, cười nói: "Cậu chủ Tô."
Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặtửng đỏ.
Tô Thụy Kỳ thản nhiênliếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới mỉm cười gật đầu, chậm rãi bước qua bên cạnh anh, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, ngồi xuống bên giường nhìn cô, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, quan tâm nói: "Em ổn không?".
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười gật đầu.
Tô Thụy Kỳ thâm tình nhìn cô, lập tức đứng dậy, bất ngờ ôm đầu Đường Khả Hinh, kê gối cho cô nằm trên giường, mới nói: "Bây giờ em đang bị trúng độc, tư thế nghỉ ngơi này sẽ làm cho não bộ của em càng tê buốt. Em vốn là người khi bị đaunhất định sẽ không nói cho người khác biết... Bị thương như thế nào cũng xem như không có gì".
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hơi quay đầu nhìn anh một cái.
"Em không sao... Anh không cần lo lắng cho em..." Đường Khả Hinh thoải mái nằm trên giường, nhìn anh mỉm cười nói: "Thực sự em đã khỏe nhiều rồi".
"Em có khỏe không, không phải do em định đoạt..." Tô Thụy Kỳ nói xong, nắm tay cô, chuyên chú im lặngbắt mạch cho cô.
Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ của anh như vậy, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn một màn này, có chút trầm mặc.
Bác Dịch đi tới bên cạnh anh, liếc mắt nhìn anh mới đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhân lúc Tô Thụy Kỳ bắt mạch, vươn tay kéo nhẹ mí mắt dưới của cô, quan sát tơ máutrong mắt cô, lại nhấc cổ tay trúng độc, nhìn thấy vị trí vết thương bị sưng của cô đang từ từlan rộng, anh thực sự đau lòng, nặng nề nói: "Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, muốn đưa cô vào chỗ chết chứ?".
Đường Khả Hinh cũng không hiểu nhìn về phía anh, yếu ớt nói: "Tôi cũng không biết nữa...".
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại nhanh chóng nói: "Ngày cô ấy trúng độc là do bị hoa hồng đâm! Trùng hợp nó là hoa hồng của Thiên Lỗi, tôisẽ cử người bắt tay vào điều tra!".
Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt ngẩng đầu,nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Ý của anh là... Tổng giám đốc Tưởng muốn hại Khả Hinh sao?".
Đường Khả Hinh sửng sốt, lập tức khẩn trương nhìn Trang Hạo Nhiên lắc lắc đầu.
"Không có khả năng này!" Trang Hạo Nhiên lắc lắc đầu, hai tayđútvào túi quần, sắc mặt ngưng lại, nhíu chặt mày nói: "Thiên Lỗi yêu Khả Hinh như thế, tư tưởng quan điểm cùng các phương diện khác đềuvô cùng chính trực, tuyệt đối sẽ không tổn thương Khả Hinh! Thế nhưng tôi hoài nghi có người tiếp cận cậu ta để hại Khả Hinh!".
Bác Dịch nghe xong, khó hiểu nhìn anh nói: "Thông qua tổng giám đốc Tưởng, mượn cơ hội này để làm hại Khả Hinh, như vậy chỉ có một lý do!".
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Bác Dịch.
Bác Dịch cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Tình địch!"
Trang Hạo Nhiên cũng đang suy nghĩ về khả năng này.
Tô Thụy Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Bác Dịch nói: "Tình địch? Bên cạnh tổng giám đốc Tưởng cũng chỉ có hai người phụ nữ, một là tiền thị trưởng phu nhân, hai là Nhâm đại tiểu thư, các cô ấy có thể làm vậy sao?".
Trang Hạo Nhiên nhíu màynghĩ về chuyện này, thở dài lắc lắc đầu nói: "Tôi không biết nữa. Chỉ là tôi nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc ai đã làm việc này..."
Vẻ mặt anh biến sắc, nghiến răng, đôi mắt lóe ra sát khí.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt này của anh, có chút sợ hãi.
Trang Hạo Nhiên cảm giác được tâm tình của cô, liền chậm rãi quay đầu mỉm cười nhìn cô.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trang Hạo Nhiên xoay người nhanh chóng xuống lầu, đi qua phòng khách mở cửa ra liền nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Tiểu Nhu toàn thânđều ẩm ướt đứng ở cạnh cửa thở dốc nhìn mình, anh đột nhiên cười, kích động vươn hai taynặng nề cầm thật chặt vai cô gái lanh lợi đáng yêu, cảm kích nói: "Tiểu Nhu! ! Vất vả cho cô rồi ! !".
"Không vất vả, không vất vả!" Tiểu Nhu lập tức đưa "Linh châu thảo" và ong đấtra cười nói: "Anh xem một chút! !Toàn bộ đều được tôi tìm thấy rồi!".
Bác Dịch nhanh chóng chạy như bay xuống lầu đi tới trước mặt Tiểu Nhu, đầu tiên là nhận lấy cái túi chứa ong đất kia, liếc mắt nhìn, lấy thêm "Linh châu thảo" , cầm nó lên, nhìn nó giống lá cây bạc hà, xoay tròn trong tay, cư nhiên chưa từng thấy qua bao giờ...
"Còn có! !" Tiểu Nhu lập tức lại lấy ra một cái túi khác, nói với Bác Dịch: "Đây là cây rêu dưới chân núi Vương Mẫu nương nương! Cha tôi nói loại rêu này và "Linh châu thảo" giã nát chung với nhau, đắp lên vết thương, tác dụng sẽ nhanh hơn đó!".
Bác Dịch lập tức tiếp nhậncái túi kia, nhìn thấy bên trong là cây rêu tím vô cùng trân quý, anh lập tức cười rộ lên nói: "Tốt! ! Tôi lập tức đi chuẩn bị liền!".
Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng đi xuống, tiếp nhận trước túi ong đất đang bay loạn kia, nói: "Tôi đi bệnh viện, lấy huyết thanh từ số ong đất này! Để điều chế nước thuốc! !".
"Được!"Bác Dịch lập tức đem dược thảo đi vào phòng bếp.
Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đi ra ngoài! !
Trong lòng Tiểu Nhu đang nghĩ về Đường Khả Hinh, lập tức chạy như bay lên lầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Khả Hinh, lập tức rơi lệ nghẹn ngào nhào tới ôm lấy bạn tốt của mình, khóc nói: "Khả Hinh! Xin lỗi, tôi đã tới chậm, bởi vì hiện tại núi đó đã cao hơn, thời gian lên núi cũng lâu hơn, khó khăn lắm mới đi qua được hang động!".
Đường Khả Hinh cũng kích động rơi lệ, vội vã vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt bị thương của cô, liền nhìn thấy khóe mắt đang chảy máu, đau lòng nghẹn ngào, khiếp sợ kêu lên: "Trời ạ... Tại sao cô lại thànhra như vầy hả? Thuốc này nhất định rất khó lấy có phải không?".
"Không khó! Không khó! Hồi bé tôi thường xuyên lên núi! Tôi còn ăn thật nhiều thật nhiều thảo dược, nghĩ đến nếu như tôi không cẩn thận ngã xuống, máu của tôicũng có thể cứu cô! Không có việc gì, cô yên tâm đi!"Nước mắt Tiểu Nhu từng viên từng viên rơi xuống nhưng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, nghẹn ngào nói: "Cô nhất định phải khỏe, cô khỏe ,tôi sẽ bóc nhãn long cho cô ăn".
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt ngấn lệ, ôm bạn tốt vào lòng, cảm động vừa cười vừa khóc nói: "Cám ơn cô nhiều lắm!".
Dưới lầu.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn thân thể ướt đẫm của Lãnh Mặc Hàn, kỳ thực anh đã sớm hiểu rõ tình cảm của cậu ta dành cho Khả Hinh, cảm giácnày liền biến mất, kích động nói: "Đi tắm rửa đi! Toàn thân đềuđã ướt hết rồi, cậu đã cực khổ".
Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn anh một cái rồi mới lên lầu, dắt theo Tiểu Nhu toàn thân cũng đã ẩm ướt đến một phòng khách khác để tắm nước nóng.
Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng lên lầu, đi tới bên người Đường Khả Hinh ngồi xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: "Nhìn xem! Bọn họ đều đã trở về, không có việc gì cả! Nhất định sẽ vượt qua thôi!".
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, rơi lệ gật gật đầu.
Bệnh viện! !
Khoa xét nghiệm!
Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, hai tay chống trên bàn của khoa nhìn đồng nghiệpcủa mình đang khẩn trương dùng kìm, nhẹ bỏ vào dưới kính hiển vi, đầu tiên là làm cho con ong ngất đi, lại cầm ống tiêm, dọc theo lưng dưới của ong đất, nhẹ đâm vào... Anhvô cùng lo lắng nói với hắn: "Phiền cậu nhanh lên! Chuyện này thực sự rất gấp, tôi nhất định phải dùng huyết thanh đểđiều chế nước thuốc!".
"Uhm,tôi biết rồi!"Đồng nghiệp chuyên chú làm việc, nghiêm túc trả lời.
Bên trong phòng bếp! !
Bác Dịch trước tiên nhanh chóng đem cây rêugiã nát, căn cứ theo ghi chép của sách thuốc, đối với trùng độc bình thường, rêu đã giã nát đem đắp vào chỗ bị thương, chỉ chốc lát là tiêu sưng, anh nhanh chóng lấy rêu đã giãbỏ vào cối, lại đem linh châu thảo, hái quả bỏ vào cối giã thuốc, nhanh chóng giã nát, lập tức cảm giác một cỗmùi thơm kỳ dị tỏa ra từ hạt châu này, có vài phần cay đắng, thật có hương vị của nước mắt...
Chạng vạng tối.
Đường Khả Hinh nằm trên giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cảm giác sau gáybị một trận tê buốt, tai từng đợt ông ông truyền đến, cổ họng đau như thiêu đốt, hô hấp đều khó khăn, lúc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt đẫm lệ, muốn nói gì đó... Lại không thể nói được...
Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh nắm chặt taycô, đau lòng nhìn cô, nói: "Khả Hinh? Có phải em muốn nói cái gì đúng không?".
"... ..." Tầm mắt Đường Khả Hinh càng lúc càng mơ hồ nhìn Trang Hạo Nhiên, chợt xuất hiện ảo giác, toàn bộ trời đất quay cuồng, ngón tay nhanh chóng rét run, thân thể không ngừng run rẩy, muốn mở môi mỏng nói cái gì đó, lại nói không nên lời, bắt đầu xuất hiện co giật, bệnh tình xấu đi...
"Khả Hinh?" Trái tim Trang Hạo Nhiên lập tức run lên, nắm chặt tay cô, hai mắt lóe ra, khẩn trương nói: "Em thấy chỗ đó không thoải mái nữa hả?".
Đường Khả Hinh cảm giác cổ họng mình như bị thiêu đốt, muốn mở miệng ra trả lời anh nhưng bất luận có cố gắng như thế nào đều không có sức lực, nước mắt lại nhanh chóng chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt tuyệt vọng này của cô, bản thân lập tức đem cô ôm vào trong lòng, đôi mắt ánh lên một chút hoang mang, giữ chặtgáy của côhôn lên mái tóc cô, ưu phiền mà khẳng định nói: "Không có việc gì! Tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu! Yên tâm đi em!".
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, trong lòng đau xót nhưng vẫn đem hết toàn lực ômchặt hông của anh, trong lòngtha thiết gọi: Anh trai...
Trang Hạo Nhiên không thể nghe được tiếng gọi đến từ tận đáy lòng kia, chỉ mạnh mẽ mà đau lòng ôm lấy cô! !.
Bác Dịch nhanh chóng đem các thảo dược vừa giã xong điều phối với những thảo dược khác, còn có thuốc bột, toàn bộ đều trộn chung lại với nhau,sau gáy vang lên lời của Tô Thụy Kỳ: Có thể một lát nữa cô ấy sẽ phát sinh triệu chứng ù tai, cổ họng khô nóng như bị thiêu đốt, anh nhất định phải nắm chắc thời gian này, tiêm vào cho cô ấy huyết thanh mà tôi đã điều chế thành nước thuống, kết hợp với thảo dược đã điều chế xong, nếu khôngcô ấy có thể sẽ bịmất tiếng nói tạm thời hoặc không bao giờ nói chuyện được nữa!".
Bên trái lò vi sóng nhanh chóng mở ra, mùi nước thuốc cuồn cuộn từng đợt thoát ra!.
Bác Dịch nhanh chóng mở nắp lò, dùng kiềm lấy thuốc ra, đặt vào trong đĩa rồi nhanh chóng phối thuốc!.
Lúc này, sau gáyĐường Khả Hinh phanh một tiếng vang lên, hai mắt lập tức trợn trắng, tại một khắc sinh mệnh cuối cùng, dường như trong nháy mắt nhìn thấy trong bóng tốingười đàn ông đang cuồng nhiệt hôn mình, khuôn mặt kiên nghị kia cùng cùng với khuôn mặt của người nào đó giao chồng lên nhau... Ánh mắt cô đột nhiên lưu chuyển rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên cũng nhanh chóng nhìn cô, nắm chặt cổ tay của cô, kỳ quái nhìn ánh mắt này của cô, hỏi: "Thế nào rồi?".
Dường như chỉ là ảo giác, Đường Khả Hinh nhìn anh, có nhiều điều muốn nói,mấp máy môimà nói không nên lời...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK