“Phụ nữ. . . . . .”
Chiếc Land Rover dọc theo Đường lớn Tân Hải thật dài, chạy về phía bệnh viện.
Đường Khả Hinh tựa vào ghế lái phụ, lắng nghe Tô Thụy Kỳ nói với mình kết quả điều tra của Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, có lẽ giờ phút này cô không còn hơi sức suy nghĩ đến những thứ này. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn cô một cái, mới đau lòng nói: “Em khỏe chứ?”
Đường Khả Hinh mệt mỏi, đầu dính vào trên ghế lái phụ, hai mắt mờ mịt nhìn phong cảnh ven đường, giống như thật nhìn thấy được đường sóng biển thật dài, có một bức tượng điêu khắc vàng ròng đứng ở bên bờ biển.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của cô, nặng nề thở dốc một hơi, lại tăng tốc độ, đưa cô tới trước cửa bệnh viện.
Chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi ngừng lại.
Hai cô gái mặc tây trang màu đen bó sát người, vẻ mặt giống nhau như đúc, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở một bên, cung kính gật đầu.
Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi xoay tròn, có chút mờ mịt nhìn bọn họ.
“Xảy ra chuyện này, cuối cùng anh cảm thấy bên cạnh em sẽ gặp nguy hiểm, đôi song sinh này bình thường vẫn đi theo anh, hiện tại anh để cho các cô đến bảo vệ em. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cởi bỏ dây an toàn của mình trước, sau đó im lặng cởi bỏ dây nịt an toàn cho Đường Khả Hinh, mới lặng lẽ nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô, mỉm cười nói: “Không biết ở trong lòng người khác, thân phận em như thế nào, nhưng ở trong thế giới của anh, em rất kiêu ngạo. Đã từng có bao lâu, ông nội còn tưởng rằng em là cháu dâu của ông, nói có thời gian đến nhà, cùng đánh cờ với ông, chuyện này anh cũng đã nói với ông nội rồi, ông nói sẽ phái người nghiêm chỉnh điều tra. Em hãy yên tâm đi. Bọn họ một người tên Tiểu Vi, một người tên là Tiểu Hà. Là cô gái rất ngoan ngoãn.”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, mệt mỏi đến không còn hơi sức phản đối.
“Muốn anh đưa em đi vào không?” Tô Thụy Kỳ dịu dàng hỏi.
Đường Khả Hinh khẽ lắc đầu, chỉ im lặng đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, chậm rãi đi vào bên trong bệnh viện. . . . . .
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong ghế lái, nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh, cảm giác cô giống như lúc mới gặp, cô đơn, trôi nổi, không còn hơi sức. . . . . . Anh thở dài một hơi.
Đường Khả Hinh chậm rãi đi dọc theo hành lang thật dài của bệnh viện, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, hai mắt nhấp nhô ánh sáng mờ mịt.
Phòng chăm sóc đặc biệt mở ánh đèn màu đỏ.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy phía trước, bọn vệ sĩ cầm máy điện đàm, bảo người thông báo cho Chủ tịch và phu nhân.
Đường Khả Hinh mới vừa đi đến trước cửa, nhìn thấy bác sĩ và y tá mới vừa vọt vào trong phòng bệnh, hai mắt của cô mãnh liệt chợt lóe, lập tức nhanh chóng đi tới trước bức tường thủy tinh của phòng bệnh, nhìn thấy thân thể Tưởng Thiên Lỗi đang ngủ say, đột nhiên bị mãnh liệt co quắp, bên cạnh máy điện tâm đồ bắt đầu nhảy lên kịch liệt, bác sĩ và y tá lập tức làm ra các biện pháp cấp cứu. . . . . . Hai mắt của cô lập tức rưng rưng, đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt khổ sở, trái tim của cô đau đớn giống như bị xé nát. . . . . .
Bác sĩ nhận lấy thuốc nước y tá đưa tới hết lần này đến lần khác, tự mình pha trộn, cầm ống kim, tiêm vào cho anh.
“Tưởng Thiên Lỗi! !” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn Tưởng Thiên Lỗi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt khép chặt, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng lúc đó anh đỡ chiếc Ferrari đụng mình, trái tim lạnh lẽi, lo lắng nói: “Anh nhất định phải sống ! ! Nhất định không xảy ra chuyện gì! ! Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì! ! Cầu xin anh !”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên co giật cho nên bác sĩ và y tá nhanh chóng cấp cứu, đột nhiên máy tính bên cạnh truyền đến hình ảnh điện tâm đồ, vẻ mặt lộ ra nặng nề, lập tức mời bác sĩ khoa mắt tới đây!
Y tá nhanh chóng đi ra ngoài.
“Y tá! Bệnh nhân ra sao?” Đường Khả Hinh hoảng sợ cuống cuồng gọi.
“Tình trạng không tốt lắm!” Y tá bước nhanh đi, không đến bao lâu, liền gọi giáo sư khoa mắt và khoa não hàng đầu trong nước đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, phân tích số liệu, lại lập tức giơ cao tấm phim hai mắt, trực tiếp phân tích.
Đường Khả Hinh nhìn tình hình này, cả người giống như rơi vào đáy cốc, giống như sắp hư mềm.
Phía trước tiếng bước chân dồn dập truyền đến một lần nữa! !
Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc nhanh chóng đi vào bệnh viện, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt thì nhìn thấy Đường Khả Hinh canh giữ ở cửa, ánh mắt bà lập tức bốc lửa tiến lên, muốn tát cô một bạt tai. . . . . .
“Mạn Nghi! !” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng kéo vợ, tiến lên trước, hướng về phía giáo sư mới đi ra, căng thẳng gấp hỏi: “Bác sĩ! Tình hình của con tôi như thế nào?”
Bác sĩ mệt mỏi nặng nề thở dài, tháo bỏ khẩu trang, mới nhìn bọn họ nói: “Hiện tại tình trạng tạm thời ổn định, nhưng lúc nảy thân thể của cậu ấy đột nhiên xuất hiện co giật ngắn ngủi, suýt chút nữa xuất huyết não, đè dây thần kinh mắt. . . . . . Thật may là cấp cứu kịp thời, Tổng Giám đốc Tưởng đã tỉnh, vào xem cậu ấy một chút đi, thuận tiện trấn an tâm trạng kích động của cậu ấy một chút.”
“Hay lắm. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi vội vàng đáp lời, muốn bước nhanh đi vào.
Đường Khả Hinh cũng vội vàng muốn đi vào.
“Cô đi theo làm gì? Cô không có nghe bác sĩ nói sao? Nó bị co giật, thiếu chút nữa đè dây thần kinh não, cô muốn nó bị mù, cô mới vui ?” Diệp Mạn Nghi nhìn Đường Khả Hinh, lời nói hết sức ác độc, lạnh lùng nói: “Nó chưa chết, bây giờ không cần chôn theo, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cô !”
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên.
Diệp Mạn Nghi hung hăng lườm cô một cái, mới theo chồng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tưởng Thiên Lỗi thoi thóp, trong thân thể co giật khổ sở, chậm rãi nặng nề mở mắt, hé một đường may, lộ ra một chút ánh sáng hơi yếu, nhìn vẻ mặt cha mẹ này kích động và vui mừng, trái tim của anh hơi run rẩy, dù sao lúc đụng xe, không có nghĩ qua còn sống. . . . . .
“Thiên Lỗi. . . . . .” Diệp Mạn Nghi nắm chặt tay của con trai, đau lòng gọi: “Con khá hơn rồi sao? Hù mẹ chết rồi. . . . . .”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tái nhợt, hai mắt không còn hơi sức phát ra ánh sáng yếu ớt, nằm ở trên giường bệnh, lập tức như bị ngàn ngọn núi đè ép, đau đớn khó chịu, nhưng hai mắt nhẹ xoay tròn lóe lên. . . . . . Giống như đang tìm người. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc nhìn ánh mắt con trai như vậy, đột nhiên hiểu ý, im lặng.
Diệp Mạn Nghi cũng bất đắc dĩ nhìn con trai, đau lòng nói: “Thật sự là sinh con, phái tới giày vò những người làm cha mẹ chúng ta, nuôi nấng nhiều năm như vậy, cùng chung máu mủ, tỉnh lại liền nhớ tới người ngoài.”
Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi tiều tụy, thân thể cứng ngắc, nói không ra lời, đau lòng nhìn mẹ, nhưng hai mắt lại tràn ra nhớ nhung thật sâu.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nhìn ánh mắt anh, bất đắc dĩ thở dài, mới tức giận bảo y tá nói: “Gọi người ở bên ngoài vào đi!”
Y tá nghe xong, nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn Đường Khả Hinh chống trước kính thủy tinh, khổ sở nhìn vào, gọi nhỏ: “Tiểu thư, Tưởng phu nhân gọi cô vào.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, vội vàng kích động gật đầu, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy tất cả máy móc đều đang lóe sáng số liệu, Tưởng Thiên Lỗi nằm ở trên giường bệnh, vừa mới phẫu thuật xong, đang tiều tụy im lặng nằm ở giữa những máy móc, cô lập tức đau lòng đi tới bên cạnh anh, kích động, run rẩy nhìn hai mắt anh lộ ra một chút ánh sáng nhớ thương và thâm tình, cô lập tức rơi lệ, nghẹn ngào nắm tay của anh, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy, gọi: “Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh, vẻ mặt hiện lên mấy phần kích động, hai tròng mắt lại lộ ra ánh sáng thâm tình, dùng ánh mắt muốn biết cô có gặp chuyện gì hay không. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, trong lòng đau xót, nắm chặt tay của anh, nghẹn ngào nói: “Em . . . . . Em không sao. . . . . .”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như chỉ có thể lộ ra ánh sáng nhớ thương, dùng hết hơi sức cả người, đau đớn khẽ gật đầu.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh run rẩy, chớp mắt, nước mắt chảy xuống.
Người đàn ông trên giường không nói gì, chỉ nắm nhẹ tay của cô, muốn dùng sức, ôm cô vào trong lòng. . . . . .
Đường Khả Hinh hiểu được, cố nén nước mắt, nhẹ nhàng cúi người xuống, mặt dán nhẹ vào trước lồng ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, nước mắt chảy xuống. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhắm mắt lại, khổ sở nuốt nước mắt vào lòng, tay ôm nhẹ cô gái trong ngực, giống như hy vọng đời đời kiếp kiếp, dùng tánh mạng đổi lấy. . . . . .
Một giọt nước mắt, chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi đứng ở một bên, nhìn con trai yêu một người sâu đậm như vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong khe cửa, hai mắt hiện lên mấy phần đau đớn và mất mát nhìn hai người trước mặt, buồn bã như thế lại tâm đầu ý hợp ôm nhau, anh cố nén kích động, tâm tình dâng lên nặng nề, sau khi do dự một lúc, nhưng vẫn thối lui ra khỏi phòng bệnh, tay chậm rãi đóng cánh cửa lại chặt kín, hai mắt chăm chú nhìn mặt đất một chút, cười khổ một tiếng. . . . . .
Cuối cùng, vẫn xoay người đi khỏi.
Còn sót lại suy nghĩ nhạt nhòa, trôi theo một chút thời gian cuối mùa xuân.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK