Sau khi Tưởng Thiên Lỗi và Đông Anh đi khỏi, Đường Khả Hinh mới im lặng đi vào phòng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trước bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu, cô suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng đi tới, đem tài liệu đặt nhẹ ở trước mặt của anh, mới thật cẩn thận ghé ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ mỉm cười hỏi: “Muốn. . . . . . hỏi một chút, lúc nảy tôi giống như nghe được có người nói đến. . . . . . Tô. . . . . . Thụy. . . . . . Kỳ?”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, một câu hai nghĩa hỏi: “Cô. . . . . . muốn hỏi chuyện này, hay muốn hỏi chuyện khác?”
Anh không hỏi tới chuyện riêng của mình, chuyện tình cảm của mình.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía anh, không biết vì sao, giọng nói trở nên có chút dịu dàng, nhướng mày hỏi: “Chúng ta phải làm một bước trao đổi chuyện riêng sao?”
Trang Hạo Nhiên có chút dịu dàng nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Không cần. . . . . .”
“Chậc!” Đường Khả Hinh khi dễ anh.
“Vậy cô muốn hỏi chuyện gì? Hỏi ngay đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, xem tài liệu, mới cười hỏi.
“Lúc nảy tôi nghe nói chuyện gì, muốn tìm Tô Thụy Kỳ giúp đỡ? Như Mạt tiểu thư. . . . . . Chị ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh không dám nói hết lời, chỉ là có chút ẩn nhẫn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không dừng bút máy trong tay, suy nghĩ trong chốc lát, thở nhẹ một hơi, đứng lên đi về phía ghế sa lon, nói: “Trái tim của cô ấy xuất hiện tình huống bài xích. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn Trang Hạo Nhiên Hữu chút kinh ngạc hỏi: “Xuất hiện tình huống bài xích là. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt chợt chăm chú nói: “Chính là phải tìm được trái tim thích hợp, nếu như không, cô ấy có thể sẽ chết.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, không thể tin nổi nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Không phải đâu?”
“Trái tim đó. . . . . . Vốn cũng không phải là của cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Khả Hinh, cười khổ nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nhớ tới ánh mắt mất mát của Tưởng Thiên Lỗi mới vừa đi khỏi, trái tim của cô giống như trộn lẫn nhiều mùi bị, một loại cảm giác không thể diễn tả ập đến, cảm thấy nặng nề khó chịu, vô lực.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không lên tiếng, cúi xuống.
“Vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác hơi thở có chút bị bóp nghẹt, ngẩng đầu lên, vẫn có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Vậy. . . . . . Hiện tại việc cấp bách, chính là tìm được trái tim thích hợp?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gật đầu nói: “Chúng tôi đã thu thập trái tim thích hợp trong kho tim của toàn thế giới, sau đó muốn tiến hành tầm soát một loạt bệnh tình, hơn nữa cô ấy đã cấy ghép lần thứ hai rồi, có thể khó khăn hơn so với trước đây, bác sĩ trưởng của cô ấy cảm thấy tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, đã đề cử cậu chủ nhà họ Tô, nghe nói anh ấy đã từng là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của cả nước, đã từng trải qua vô số ca bệnh kinh điển, nếu như anh ấy có thể cầm dao phẫu thuật, theo dõi bệnh tình, chúng tôi sẽ yên tâm rất nhiều.”
Đường Khả Hinh ngồi ở một bên không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, liền cười hỏi: “Thế nào?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Tô Thụy Kỳ. . . . . . Không đồng ý sao?”
“Không đồng ý.” Trang Hạo Nhiên nói thẳng: “Bởi vì anh ấy nói đã buông dao phẫu thuật nhiều năm, không có lòng tin cũng không có sức lực và thời gian theo dõi bệnh tình, chuyện này cũng có thể hiểu được, tự nhiên chúng tôi cũng không dám miễn cưỡng. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, thở nhẹ một hơi, mới nói: “Nếu như. . . . . . Thật không tìm được bác sĩ thích hợp, hoặc giải phẫu không tốt, Như Mạt tiểu thư. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ im lặng.
Trang Hạo Nhiên lườm cô một cái, đứng lên, đi về phía bàn làm việc mới nói: “Cô không có việc gì chạy vào hỏi chuyện này làm gì? Chuyện này không liên quan đến cô, cô lo tranh tài thật tốt cho tôi, chuyện khác cô không cần phải lo!”
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó chậm rãi đứng lên, im lặng đi ra phòng làm việc.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trang Hạo Nhiên đứng trước bàn làm việc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa kia, thở dài một hơi.
Văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu, chi nhánh Châu Á, nằm ở phía Nam Câu lạc bộ số 1, cũng là một tòa nhà nóc màu bạc duy nhất mặt ngó trung tâm thành phố, trang nghiêm, to lớn.
Người ra vào bên trong, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngẫu nhiên trao đổi đều hết sức nghiêm túc và cẩn thận.
Hiện tại là đầu thu, lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu và Tập đoàn Á Châu trở lại báo cáo công việc, và có các chuyên gia hầu rượu đến đây để nhận tài liệu và rượu mẫu, cho nên khá đông người.
Đường Khả Hinh người mặc thường phục, trước ngực đeo thẻ làm việc, trong tay cầm thẻ vàng, ngẩng đầu lên, nhìn về phía này nóc tòa nhà màu bạc, mỉm cười nói: “Đúng vậy! Đường Khả Hinh! Hiện tại tất cả không có chút quan hệ tới cô! Người ta có cuộc sống của người ta! Cô có cuộc sống của cô! Sống tốt cuộc sống của cô là được! Cô mang theo tâm nguyện của cha cô, còn có cuộc sống của mẹ, còn có hi vọng của Nhã Tuệ, bây giờ tôi không có thời gian, trông nom chuyện của người khác! !”
Cô nói xong, ngay lập tức đón gió thu mãnh liệt, bước lên bậc thang đá cẩm thạch trắng, bước vào đại sảnh, nhìn về phía nhân viên tiếp tân mặc màu bạc đồng phục đang đứng ở trước quầy, cung kính đón khách.
Đường Khả Hinh đặt mình trong hoàn cảnh như thế, không nhịn được sức lực dồi dào, mỉm cười tràn đầy tự tin, chuẩn bị đi vào thang máy trong suốt, cũng đang trong lúc này, nhìn thấy Laurence vừa trong thang máy đi ra, đang căn dặn trợ lý xem loại rượu đỏ Laffey mới được nhập khẩu về, cô vui vẻ mỉm cười, lập tức bước nhanh tới, tay ôm cuốn sổ nhỏ của mình, cúi người thật thấp với Laurence, cung kính gọi nhỏ: “Laurence tiên sinh!”
Laurence dừng lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh rạng rỡ xuất hiện trước mặt của mình, đeo thẻ công việc, ông ta hài lòng mỉm cười nhìn về phía cô, hiền lành kêu nhỏ: “Đường Khả Hinh?”
“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức lên tiếng trả lời.
Laurence ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Thật vui mừng có thể nhìn thấy cô ở nơi này.”
“Lần trước tôi có thể thuận lợi lấy được tư cách dự thi, cám ơn ngài đã tiến cử!” Đường Khả Hinh rất biết ơn nói.
Laurence cũng thoải mái cười nói: “Có thể bảo vệ tốt một hạt giống, đây là chuyện tiền bối chúng tôi nên làm. Chỉ là, cuộc tranh tài lần này, nhân tài thật sự đông đảo, cô nhất định phải cố gắng.”
“Tôi biết rồi, ngài yên tâm” Đường Khả Hinh lại kích động nói.
Laurence nhìn cô thật sâu, không nhịn được từ trong túi tây trang của mình, hết sức thân sĩ móc ra một cái ống nhỏ màu đen, đưa về phía cô nói: “Đây là món quà tôi tặng cho cô tham gia thi đấu lần đầu tiên !”
Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Laurence một cái, mặc dù bản năng muốn từ chối, không dám muốn, nhưng vẫn hết sức tò mò và mong đợi liếc mắt nhìn cái ống nhỏ màu đen trong tay ông ta, suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, rõ ràng là một dụng cụ mở chai cổ xưa, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta.
“Mỗi chuyên gia hầu rượu hợp cách, nhất định cũng phải có một con dao mở chai chuyên nghiệp của riêng mình, mà con dao mở chai này đi theo tôi ba mươi năm, hiện tại tôi tặng nó cho cô.” Laurence mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy hoảng sợ nói: “Chuyện này. . . . . . Vật quan trọng như vậy, tôi làm sao có thể nhận?”
“Trong tay của cô, có thể muốn không chỉ là một con dao mở chai, trong lòng phải có trái tim đầy nhiệt huyết mới được, như vậy mới không uổng công mong đợi của Tổng Giám đốc Tưởng đối với cô.” Laurence mỉm cười nhìn về phía cô nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
Laurence nhìn về phía cô, hết sức an ủi cười nói: “Lần này cô có thể thuận lợi dự thi, ngoại trừ Tổng Giám đốc Trang ra sức tranh thủ, còn có Tổng Giám đốc Tưởng tự mình đến Hoàn Cầu, cầu cạnh với Ủy viên Lưu, nhưng là nửa uy hiếp, nửa cầu cạnh. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, nhớ tới lời nói hùng hồn, ánh mắt cứng rắn của Tưởng Thiên Lỗi, im lặng không lên tiếng.
“Cố gắng lên. Tôi tin tưởng cô.” Laurence vươn tay vỗ nhẹ vai của cô, nhàn nhạt nói: “Ngày mai Tổng Giám đốc Trang sắp xếp cho cô và tôi cùng nhau kiểm tra phòng rượu, cô phải chuẩn bị cho tốt.”
Đường Khả Hinh nghe xong cảm thấy hưng phấn cười nói: “Vâng!”
“Tôi đi trước.” Laurence nói xong, liền mỉm cười bước đi.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng thản nhiên của Laurence, trong lòng đột nhiên tràn đầy năng lượng, nhìn về phía ông ta khom lưng lần nữa, hơi cất cao giọng, thật kích động nói: “Laurence tiên sinh! Ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Laurence dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh nghiêm túc nhiệt tình, liền cười cười gật đầu một cái, mới im lặng đi khỏi.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười xoay người, nắm chặt con dao mở chai ở trong tay, thật kích động đi dọc theo phương hướng Tiêu Đồng đã chỉ dẫn, đi vào thang máy trong suốt số một, thang máy nhanh chạy lên tới lầu tám, nhất thời xuất hiện đại sảnh màu trắng trang nhã, màn lụa mỏng vây quanh, khắp nơi đều là giá thủy tinh trong suốt, phía trên để các loại rượu đỏ mẫu, còn có bản đồ phân bố trang trại nho nổi tiếng toàn thế giới, phía trên có tên của mười trang trại rượu đẳng cấp Laffey, Conti, nhân viên tiếp tân thấy Đường Khả Hinh, liền nở nụ cười nhiệt tình, cung kính lễ phép hỏi: “Xin hỏi có thể giúp gì cho cô ?”
“Chào cô, tôi tới lấy rượu đỏ mẫu.” Đường Khả Hinh mỉm cười đưa thẻ vàng cho nhân viên.
Nhân viên xem qua thẻ vàng, cũng kiểm tra đối chiếu thân phận, liền nở nụ cười thật nhiệt tình nói: “Thì ra cô chính là Đường tiểu thư, chúng tôi ở chỗ này chờ đã lâu, sáng sớm hôm nay, Tổng Giám đốc Trang đưa tới cho chúng tôi rất nhiều chocolate và giỏ hoa, giống như chúng tôi sẽ khi dễ cô!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, không khỏi đỏ mặt mỉm cười.
“Tới đây ! ! Đây là rượu mẫu cô muốn!” Cô gái này tên là Lệ Sa, lại cười rất rực rỡ đi về phía sau quầy, đẩy một xe rương ướp lạnh, mở nắp xe ra cười nói: “Đây là rượu mẫu vang trắng năm mới nhất, có Pinot Gris, Chardonnay, Sauvignon Blanc, Semillon, Riesling, Viognier, Pinot Blanc, Chenin Blanc, Gewurztraminer, Miller, Scarlett secret, Scarlett Baimi, Barrow Camino. . . . . . . . . . .”
Cô cười giới thiệu rượu vang trắng xong, bàn tay thon quét nhẹ chai rượu nho nhỏ trong rương, nói: “Bên này là rượu mẫu vang đỏ, Cabernet Sauvignon, Pinot Noir, Merlot, Prince LarQuey, Syrah, Sangiovese, Nebiolo, Zinfandel, Grenache, Malbec, Muweideer . . . . . . cô cần phải cất kỹ, mỗi người chỉ có một phần, nhưng . . . . . . Nể mặt chocolate của Tổng Giám đốc Trang, nếu như làm bể một chai, nửa chai, thì có thể quay lại lấy, nhưng nhất định phải tìm tôi.”
Cô lén nói đùa.
Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng vui vẻ cười cười nói: “Cám ơn cô, cái xe rương này, tôi có thể đẩy đi không?”
“Có thể!” Lệ Sa nói.
“Vậy cám ơn cô, tôi đi trước.”
“Tốt, cô đi thong thả!” Lệ Sa mỉm cười gật đầu nói.
Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ đẩy xe rương, chuyển vào lầu một, đi ra đại sảnh, chuẩn bị gọi tắc xi về công ty, cũng đang trong lúc này nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mới vừa từ trên chiếc Rolls-Royce đi ra, mới vừa muốn chỉnh lại tây trang đi lên cầu thang, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, mặt của anh ngưng tụ.
Đường Khả Hinh cũng dừng ở trước bậc thang nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ im lặng đẩy xe, dọc theo đường bằng phẳng bên cạnh bậc thang, đi ra, sau đó cũng không chào hỏi, liền đứng ở ven đường, ngoắc tắc xi.
“Đông Anh, phái xe đưa cô ấy trở về.” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói xong, đã muốn đi trên bậc thang.
“Không cần!” Đường Khả Hinh lạnh lùng nói.
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, cũng không quay đầu lại.
Đông Anh sững sờ ở giữa hai người, không biết nên nói gì.
“Tôi đi tới đây một mình, cũng sẽ đi một mình xuống. Tôi không cần ai giúp tôi, cũng không cần người khác đồng tình và thương hại, đoạn thời gian trước, cám ơn anh giúp tôi cầu cạnh, để cho tôi thuận lợi tham gia lần tranh tài này, tôi sẽ cố gắng thi đấu, phục vụ thật tốt cho Hoàn Cầu. Hẹn gặp lại.” Đường Khả Hinh nói xong, không muốn dừng lại nữa, vành mắt đỏ lên kéo xe rượu nặng nề, một mình đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước bậc thang, cảm thấy cô gái kia, cách mình càng lúc càng xa, hai mắt của anh chớp một cái, cũng không quay đầu, bước nhanh lên Hoàn cầu.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhưng vẫn hít sâu một hơi, kéo xe rượu tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe phía sau lưng một loạt tiếng bước chân dồn dập, nói: “Mau! ! Ngay lập tức lái xe của Tổng Giám đốc tới! ! Như Mạt tiểu thư đã xảy ra chuyện!”
Trái tim cô có chút gấp gáp, xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã nhanh chóng đi ra ngoài, lạnh lùng ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce lái tới, cho xe nhanh chóng lao đi, Đông Anh ở lại hiện trường, vội cầm điện thoại di động, gọi điện thoại, gấp gáp nói: “Lập tức thông báo bác sĩ Trần, nói Như Mạt tiểu thư đã xảy ra chuyện! !”
Đông Anh vừa nói, vừa gấp gáp muốn xoay người, vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh đẩy xe rượu đứng ở bên lề đường, đang nghi ngờ nhìn mình, trong lòng của cô quýnh lên, lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng kêu nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh đành miễn cưỡng cười đáp lời.
Đông Anh nhìn về phía cô gái hiền lành này, nhưng cô vẫn còn không nhịn được nghẹn ngào nói với Khả Hinh: “Cô không nên trách Tổng Giám đốc, anh ấy rất quan tâm cô, chỉ là chuyện tình yêu rất kỳ diệu. Tình yêu của anh ấy và Như Mạt tiểu thư đã trải qua rất nhiều, có lúc tách không ra, đây là một loại dính dấp vận mạng, cám ơn cô còn có thể kiên cường đứng ở trước mặt chúng tôi, tôi thật sự vô cùng ngưỡng mộ cô.”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía cô.
Đông Anh khẽ thở dài một cái, nói: “Có một số người cuộc sống rất kiên cường, có một số người cuộc sống luôn yếu đuối và dễ bị tổn thương, giống như Như Mạt tiểu thư và Tổng Giám đốc thật ra là một loại duyên phận thật sâu, dính dấp không thể giải thích. Không thể nói rõ, nhưng mấy ngày nay tôi nhìn thấy Tổng Giám đốc mệt mỏi bởi vì chuyện của Như Mạt tiểu thư, tôi thật sự không yên lòng và lo lắng, hôm nay tôi có yêu cầu quá đáng, xin cô đồng ý với tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Đông Anh, miễn cưỡng cười hỏi: “Cô muốn nói điều gì?”
Đông Anh nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh, nói: “Tôi nghe nói tình cảm giữa cô và Cậu chủ Tô luôn rất tốt, lần này Như Mạt tiểu thư phát bệnh tim, chúng tôi đang tìm kiếm trái tim thích hợp trên toàn thế giới, nhưng Tổng Giám đốc vẫn còn đang chọn lựa bác sĩ ngoại khoa, chuyện này hết sức hết sức phiền não và lo lắng, anh ấy chỉ tin tưởng người mà Giáo sư Trần đề cử, cô. . . . . . Có thể giúp anh ấy một chút không ? Vì anh ấy đã từng có một chút tình cảm với cô, giúp anh một chút, được không? Tôi biết rõ tôi rất quá đáng, nhưng tôi thật sự nhìn thấy anh ấy rất mệt mỏi, tôi rất đau lòng. . . . . . Thật ra tôi hy vọng anh ấy và cô ở bên nhau, bởi vì anh ấy ở bên cô thật nhẹ nhàng, rất vui vẻ, luôn phát ra nụ cười từ đáy lòng, nhưng đây là lựa chọn của anh ấy, cô hãy tha thứ cho anh ấy, anh thật rất dụng tâm đối với cô. . . . . . Tôi cầu xin cô, Khả Hinh, hãy giúp Tổng Giám đốc chúng tôi đi. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”
Đông Anh nói xong, hai mắt cũng đã đỏ bừng, nghẹn ngào không lên tiếng.
Đường Khả Hinh đứng ở trong gió, nhìn về phía Đông Anh, trái tim mềm nhũn.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK