Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng bệnh!

Đường Khả Hinh được Trang Hạo Nhiên nhẹ đỡ nằm ngửa trên giường bệnh, sau đó đưa tay phải ra, ôn nhu đặt sang một bên, hơi bộc lộ một chút khẩn trương nhìn bác Phúc.

Bác Phúc trầm mặt ngồi ở một bên, sau đó vươn tay, nhẹ nắm cổ tay cô, thật cẩn thận bắt mạch cho cô.

Thái độ nghiêm túc kia, khiến cho mọi người đều khẩn trương, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ cơ thể Khả Hinh, còn có vấn đề gì sao?

Trang Hạo Nhiên đối với chuyện này, lại càng nghiêm túc nhìn về phía bác Phúc.

Bác Phúc lại nghiêm túc và cẩn thận cau mày, nặng nề cúi đầu, trầm mặc nghe mạch, Nhã Tuệ không hiểu bỗng cảm thấy trái tim đập thình thịch, tay bất giác nắm lấy tay Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng Lâm Bạch Bạch lại càng tò mò nhìn, không bao lâu sau, ông rốt cuộc mang theo vài phần kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô trúng độc này, là do bảy loại côn trùng điều chế thành nọc độc chính! ! Chủ yếu là nọc ong, sau đó còn có độc rắn, rết, bọ cạp, nhện độc, cóc độc, cuối cùng là một loại nọc độc thằn lằn!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, da đầu không khỏi tê dại.

Mấy cô gái nghe thấy, đều không nhịn được cảm giác cả người ớn lạnh, lúc này, Lãnh Mặc Hàn cũng vừa mới được Giang Thành cùng Mỹ Linh đỡ đi đến, nghe nói như thế, cũng tức khắc bộc lộ vài phần kinh ngạc nói: “Ông lão? Ngài thật là y thuật cao siêu, ngay cả chuyện này cũng biết!”

Bác Phúc lập tức nặng trĩu quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Tôi đương nhiên biết việc này! Bởi vì loại độc này, cũng chỉ huyện Từ Văn, trấn Cao Viễn mới có! Thôn chúng tôi từng có vài người đi đến đó, buôn bán tre trúc, không cẩn thận trúng chất độc này, vẫn là tôi giải cho !”

“Trấn Cao Viễn?” Nhã Tuệ không nhịn được kêu lên, nhìn về phía bác Phúc, càng cảm thấy một trận rét lạnh nói: “Đây không phải là thị trấn ở quê tôi sao? Cha mẹ tôi hiện tại cũng đang sống trong thôn Thủy Hương phía tây trấn Cao Viễn!”

“Chính là thôn Thủy Hương!” Bác Phúc ngẩng đầu, lại vẻ mặt nghiêm túc khẳng định nhìn Nhã Tuệ, nhanh chóng nói: “Thôn Thủy Hương có một rừng trúc sản sinh ra rất nhiều loại rắn độc vàng nhỏ! ! Răng hàm của rắn độc vàng này có chứa kịch độc, thậm chí một vài giống rắn chủ yếu trong đó có thể được huấn luyện! Lấy mật của chúng có thể điều chế được loại thuốc giải tốt nhất!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lập tức cùng đám người Giang Thành tất cả đều hưng phấn, bởi vì người áo đen cũng đang không ngừng chạy đến huyện Từ Văn, địa chỉ mà y tá kia giao cho mặc dù vô cùng chính xác, nhưng lại nghe nói nơi đó bốn phía tất cả đều là rắn độc, đi vào chỉ có thể chết, đều đang suy nghĩ cách giải quyết, hiện tại anh lại nghe bác Phúc nói như vậy, lập tức có chút ngạc nhiên vui mừng nói: “Bác Phúc! ! Nếu như vậy, ngài có thể có biện pháp cụ thể để giải độc này sao?”

“Đương nhiên! !” Bác Phúc quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ Đường Khả Hinh như vậy, hai mắt ông lại lóe sáng, giữ chặt cổ tay cô, rồi lại nhìn bàn tay của cô gái dịu dàng này, lộ ra màu da tự nhiên, ông lại gật gật đầu nói: “Vị tiểu thư này may mắn được cứu đúng lúc, cho nên mới tránh nguy hiểm đến tính mạng! ! Thế nhưng vì trúng độc này, có một độc tính chết người, gây tổn hại tử cung người phụ nữ! Sợ rằng tương lai vấn đề sinh con sẽ hết sức khó khăn !”

“A! !” Đường Khả Hinh nhất thời nhìn về phía bác Phúc, khiếp sợ kêu lên: “Cháu... Cháu... Cháu không thể sinh con sao! ! ?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng nhịn không được bộc lộ vài phần khẩn trương nhìn về phía bác Phúc.

Bác Phúc ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Cháu phải hiểu rằng, mặc dù nọc độc trong cơ thể cháu đã được giải, thế nhưng lúc đó nó đã tiến vào tận lục phủ ngũ tạng của cháu, thậm chí lúc đó, cháu còn cùng sinh hoạt vợ chồng với đàn ông, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu, gia tăng độc tính! ! Đừng nói tử cung tổn hại , có thể giữ được tính mạng, đã xem như tốt lắm rồi! !”

Đường Khả Hinh sắc mặt tức khắc trắng bệch, tay không khỏi run rẩy nắm chặt phần trang phục trước lồng ngực.

Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng mấy cô gái, cũng nhất thời cảm thấy khổ sở, sinh con là thiên chức của phụ nữ, lại càng là khát khao, ngoại trừ những phụ nữ độc thân, có bao nhiêu phụ nữ đều khát khao được làm mẹ?

Trang Hạo Nhiên nhất thời đem Đường Khả Hinh ôm vào trong lòng, mạnh tay vỗ vỗ bả vai cô, lại nặng nề ngẩng đầu, nhìn về phía bác Phúc, nói: “Vậy bác Phúc, có cách nào cứu chữa được không?”

“... ... ...” Bác Phúc ngẩng đầu, trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng tức khắc đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn bác Phúc.

Bác Phúc cũng trầm tư suy nghĩ...

“Bác Phúc! !” Tiểu Nhu nhất thời thật khẩn trương quỳ trước mặt bác Phúc, ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn ông, cầu xin nói: “Vậy bác hãy mau giúp Khả Hinh đi! Cháu cùng cô ấy nói chuyện phiếm, cô ấy thường xuyên vui vẻ muốn sinh một cô bé thật xinh đẹp! Cô ấy rất muốn một bé gái!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không khỏi cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhất thời cũng hai tròng mắt rưng rưng tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, nghĩ tương lai mình không thể sinh con, trong lòng cô bỗng run run một cơn lạnh lẽo, đau lòng đến mức sắp hít thở không thông, nói không nên lời.

Nhã Tuệ cũng không nhịn được bắt đầu đau lòng rơi lệ.

Bác Phúc lúc này, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Có phải cô có thói quen uống rượu đỏ hay không?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía bác Phúc, vội vã nói: “Vâng! !”

Bác Phúc nghe lời này, mới thong thả mỉm cười nhìn sắc mặt Đường Khả Hinh, nói: “Vào mấy nghìn năm trước, rượu đỏ khi đó, có thể làm thuốc giải, giải độc cho cơ thể, bởi vì dịch rượu của nó, có lợi cho bài tiết nước tiểu, mà cô uống rượu đỏ, đa số là rượu nho chiết xuất từ thiên nhiên, trong đó có rất nhiều loại dịch rượu đối với việc tuần hoàn máu trong cơ thể cô, đưa đến lợi ích quan trọng, có thể thúc đẩy cơ thể cô đào thải độc tố ra bên ngoài! !”

Đường Khả Hinh nhất thời chưa từng nghĩ đến điểm này, trong nháy mắt ngẩng đầu, có chút kích động nhìn bác Phúc! !

Bác Phúc lại nặng nề nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Hơn nữa lúc đó sau khi cô trúng độc nặng, vô cùng có khả năng sẽ dẫn đến câm điếc cùng mù mắt, may mắn rượu đỏ đối với giác mạc của cô có tác dụng ngăn ngừa quan trọng!”

Bác Dịch nghe thấy, tức khắc nhìn về phía bác Phúc, nói: “Ý của ngài là nói, rượu đỏ đối với chất độc này, đưa đến tác dụng then chốt!”

“Đúng! ! Nếu như tôi đoán không sai, sau khi cô ấy trúng độc, đã uống không ít rượu đỏ! ! Vừa hay, loại rượu đỏ này là một phương thuốc giải độc trong đó!” Bác Phúc nói tiếp.

Tô Thụy Kỳ lúc này mới cười rộ lên, vì tình huống lúc đó, mướt mồ hôi nói: “Chúng cháu lúc đó, còn tưởng rằng dịch rượu sẽ...”

“Có thứ tốt, tự nhiên sẽ có thứ xấu! !” Bác Phúc lại quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cô nếu như muốn sinh con, nhất định phải mỗi ngày đều tiếp nhận thuật châm cứu của tôi, còn phải dùng các vị thuốc để ngâm mình, ngoan ngoãn uống thuốc của tôi, trước tiên tôi sẽ giúp tử cung cô ấm lại! ! Cô nếu như không muốn sinh con, thì không cần miễn cưỡng !”

“Cháu... Cháu muốn sinh...” Đường Khả Hinh vội vàng nói xong, mặt lại ngượng ngùng đỏ lên.

Phốc! !

Mọi người kìm lòng không được cười rộ lên.

Trang Hạo Nhiên nhẹ ôm lấy Đường Khả Hinh, hơi bộc lộ vài tia dịu dàng, ái muội nhìn cô.

“Cô muốn sinh con dễ dàng, chỉ là đến lúc đó châm cứu có chút đau, nhịn xuống là được! !” Bác Phúc nói xong, liền từ trong túi xách của mình, móc ra một cây bút máy, Lâm Bạch Bạch lập tức từ hòm thuốc mình mang theo rút ra một tờ giấy trắng, kỳ thực cô vô cùng ước ao được làm học trò của bác Phúc, mỗi ngày đều xin ông, gọt trái cây cho ông ăn, thậm chí còn đem một cuốn vở viết văn mà hồi bé mình viết ước mơ làm bác sĩ nổi tiếng cho ông xem, ông đều thờ ơ, nói cô không có tuệ căn, nghĩ tới đây, cô không nhịn được tức giận trợn mắt liếc nhìn Tô Lạc Hoành kia một cái.

Tô Lạc Hoành cũng chậc một tiếng, đầy vẻ coi thường nhìn cô! !

Tiêu Đồng đứng một bên, nhìn hai người này hết tôi liếc lại đến anh lườm, anh trông tôi, tôi coi anh, cô không lên tiếng.

“Hừ! !” Lâm Bạch Bạch hừ một tiếng, liền ân cần đem tờ giấy trắng, mở ra, cuwoif hì hì nhìn về phía bác Phúc, nói: “Bác Phúc! ! Giấy đây! !”

Bác Phúc nhanh chóng viết phương thuốc cho Đường Khả Hinh, còn có dược liệu cô cần ngâm, vừa viết vừa dặn dò: “Cô không nên đi đến những cửa hàng dược liệu bình thường, mua thảo dược của tôi, cô phải đi đến một thành phố Ngũ Hoàn Lộ có một nơi gọi là chợ thương mai, tìm đúng một cửa hàng dược liệu tên Phúc Đường, tìm ông ấy nói muốn những thảo dược tươi mới! Liền nói tên tôi, ông ấy tự nhiên sẽ cho cô thứ tốt nhất!”

“A! !” Lâm Bạch Bạch tức khắc gật đầu, sau đó cầm chặt giấy, lại nhìn bác Phúc, hỏi: “Còn gì nữa sao?”

Bác Phúc lại nhanh chóng viết xuống một phương thuốc khác, vừa viết vừa nói: “Phương thuốc này chính là phương thuốc giải loại kịch độc kia của huyện Từ Văn, cô mua đến đây, sau đó sắc thuốc hai lần chưng hai lần phơi nắng, lại chọn lọc những hạt phấn, kết hợp với loại thuốc đã pha chế sẵn gói thành túi mang theo bên người, tự nhiên rắn, côn trùng, chuột, kiến sẽ tránh xa các người, nếu như không cẩn thận trúng độc, coi như thuốc giải ăn hết! Bảo đảm không có việc gì!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tức khắc yên tâm cười, nhìn về phía bác Phúc, nói: “Cảm ơn bác Phúc! !”

“Không cần cảm ơn! !” Bác Phúc không nói hai lời, liền đem đơn thuốc viết xong , đưa cho Bạch Bạch, mới nói: “Đừng lạc đường, hôm nay ngồi xe của cô, tôi thực sự mơ mơ màng màng ! !”

“A! Cháu biết!” Lâm Bạch Bạch vẫn còn đội mũ nồi trên đỉnh đầu, có chút ngượng ngùng cười.

Bác Phúc lại nắm lấy tay phải của Đường Khả Hinh, nhìn về phía cánh tay nhỏ bé của cô, liền biết là bị thương gân cốt, cầm lấy gói kim châm lên, chuẩn bị châm cứu cho cô, nhưng vẫn không nhịn được xúc động nói: “Nhìn các cô các cậu, mỗi người đều mày thanh mắt tú, đều là người thiện lương, như thế nào lại dính vào những thứ này?”

Trang Hạo Nhiên nhất thời không khỏi ngẩng đầu, nhớ tới Như Mạt ác độc, anh tức khắc nghiến răng nghiến lợi nghĩ Như Mạt rốt cuộc đang ở đâu?

Lãnh Mặc Hàn cũng vào lúc này, trầm giọng căn dặn Giang Thành, phải cử người đi đến chỗ Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, để ngăn ngừa người dạ hành cứu cô ta! !

Một chiếc xe thương vụ màu đen, hệt như tên bắn lao về phía trước! !

Như Mạt yên lặng ngồi trong xe, yếu ớt không lên tiếng, lại vào lúc này, hai tròng mắt lóe ra, nhìn ra ngoài cửa sổ ————

Vài bóng người màu đen, ở một tòa nhà nào đó bỗng xuất hiện, nâng súng liên thanh lên, nhắm ngay cửa sổ chiếc xe thương vụ kia, ngừng thở! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK