Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Á Châu! !

Mười giờ sẽ có một cuộc họp quan trong diễn ra! !

Chín giờ năm mươi phút, Trang Hạo Nhiên lái Pike Peak dừng trước đại sảnh khách sạn Á Châu, nhanh chóng xuống xe, vội vã bước nhanh đến phòng họp.

Phòng họp lầu ba! !

Hành lang thật dài.

Tưởng Thiên Lỗi vừa dẫn đoàn nhân viên cấp cao của tập đoàn Á Châu, trò chuyện về những tiến triển mới nhất của khách sạn dưới nước, nhìn thấy cửa thang máy phía trước mở ra, Trang Hạo Nhiên vừa chống tay trên eo, vừa nhanh chóng đi tới, mặt anh cứng lại, bộc lộ thái độ vui vẻ khi người khác gặp nạn, mỉm cười đi qua, nói: "A? Trang Hạo Nhiên chưa bao giờ đến trễ, hôm nay lại bị đau thắt lưng sao ?"

"Tổng giám đốc Trang!" Nhân viên cấp cao nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong nháy mắt khom lưng cúi xuống, tôn kính chào.

Trang Hạo Nhiên giơ tay, khuôn mặt đau khổ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Anh cũng là đàn ông, đừng có lấy thắt lưng đàn ông ra mà giễu cợt."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn duy trì thái độ như ném đã xuống giếng, nhìn về phía anh nhàn nhạt cười nói: "Trong mắt tôi, bản lĩnh của cậu vẫn luôn rất cao, thương tổn đến nước này, không biết bên trong chỗ đó làm thế nào còn phóng đãng được, tôi đây là ca ngợi cậu."

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, mới chậm rãi ghé sát vào anh nói:”Tôi... Tôi đau thắt lưng, vẫn còn dễ chịu hơn người không được đau như anh. Vẫn còn là xử nam!"

"Cậu..." Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lại nhăn nhó muốn tóm lấy áo của anh.

"Mau tìm phụ nữ đi!"Trang Hạo Nhiên lại giống như vợ người ta, trái phải vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Đem lần đầu tiên của mình xử lý xong trước đi! Nghe nói, lần trước không phải có vị công chúa, vì nhìn thấy phong cách của anh một lần, liền nhớ mãi không quên? Công chúa Bhutan sao?"

"Đem cậu làm thịt đưa cho cô ấy ăn đi."Tưởng Thiên Lỗi tính tình chính trực, không như Trang Hạo Nhiên nói chuyện không biết xấu hổ, chậm rãi đi vào phòng họp.

"Tôi thường xuyên vận động, thịt quá rắn chắc rồi! Để tôi xem anh!"Trang Hạo Nhiên bộ dáng không chính trực, khiếm nhã muốn vươn tay, gỡ nút âu phục của Tưởng Thiên Lỗi...

"Tránh ra! Cậu đứng đắn chút đi! Chỗ này nhiều người như vậy!"Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn mắt nhìn anh, mới sửa sang lại âu phục màu đen của mình, vừa định tiến vào phòng họp, lại đứng tại chỗ, từ trên xuống dưới nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây xám, một trang phục nhàn nhã bình dị, liền nhíu mày, nói: "Xem ra, cậu vốn định đem giang sơn chắp tay vái nhường lại cho tôi đúng không? Mặc như vậy đi vào họp sao?"

"Dù sao cũng chỉ là cuộc họp liên tuyến trong nước thôi mà, toàn người nhà cả, không cần khách khí!"Trang Hạo Nhiên nở nụ cười vươn tay, muốn kéo bả vai Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi lại a một tiếng, nở nụ cười nhìn anh, nét mặt đầy vẻ đắc ý, cười nói: "Xem ra sau sinh nhật, lớn thêm một tuổi, chỉ số thông minh quả nhiên không giống người thường, ngay cả trí nhớ cũng kém đi. Hôm nay là cuộc họp liên tuyến quốc tế, Trung Anh Pháp Nhật Bản mỗi một tập đoàn đều tham dự! Bao gồm cả cha cậu và cha tôi! Mời vào!"

Anh phịch một tiếng, đẩy cửa chính phòng họp ra!

Trang Hạo Nhiên nhất thời chấn động, trốn sang một bên, tránh camera quan sát, nhìn thấy Tiêu Đồng đang nhanh chóng dẫn theo thư ký đi đến, ánh mắt cuống quýt bộc lộ vẻ xin lỗi, anh tức giận nhìn cô một cái, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Chờ tôi mười phút!"

Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người, căn dặn Tiêu đồng: "Nhanh! ! Đem bộ âu phục nào đẹp trai nhất qua đây!"

"Vâng! !"Tiêu đồng lập tức xoay người, đi lấy âu phục.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào một căn phòng VIP nào đó, phịch một tiếng, đóng cửa lại ! !

Tưởng Thiên Lỗi đứng một bên, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng bắt tôm của Trang Hạo Nhiên như vậy, đột nhiên cười, vào phòng họp trước một bước.

Phòng nghỉ VIP.

Tiêu Đồng đứng trong phòng, nhanh chóng sửa sang lại hoa cài áo màu trắng, lại có chút vội vàng nhìn cánh cửa phòng tắm, nôn nóng nói: "Lão Đại, nhanh lên! Đang gấp!"

"Người có thể đến trễ, nhưng không thể không đẹp trai!" Trang Hạo Nhiên vừa nói xong, cũng đã mặc bộ âu phục kiểu Anh màu xanh đậm, bên trong áo sơ mi xanh nhạt, khoác áo vest xanh đậm, bước đôi chân dài người mẫu, đi tới trước gương nhìn toàn thân, vươn tay chỉnh sửa cổ áo sơ mi bên trong... Tiêu Đồng lập tức đi đến trước mặt anh, đem hoa cài áo trắng cài lên vạt áo trước ngực anh, lại cầm dây xích bằng bạch kim lên, nhẹ nhàng móc dưới hoa cài áo.

An An lập tức đưa qua một chai nước hoa nam.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhận lấy chai nước hoa, hơi ngửa mặt xoay trái xoay phải, xịt lên một chút nước hoa, mới sửa lại tay mình, nói: "Nóng chết tôi rồi."

Phốc!

Tiêu Đồng cùng An An cùng cười rộ lên.

"Người Anh thật đáng ghét!"Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cũng đã xoay người đẹp trai đi ra ngoài, nhưng bước tới cạnh cửa, vẫn còn quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, nhịn cười hỏi: "Đẹp trai không?"

"Đẹp trai! !"Tiêu Đồng lập tức gật đầu.

Trang Hạo Nhiên bấm ngón tay, nói: "Tăng lương cho cô!"

Nói xong, người đã bước nhanh ra ngoài.

Phòng họp! !

Trang Tĩnh Vũ ngồi trên ghế dành cho người đứng đầu, lạnh lùng tháo mắt kính xuống, nói: "Cái tên súc sinh này, sao giờ này còn chưa đến?"

Tưởng Vĩ Quốc cũng bộc lộ nét mặt không vui.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên ghế chủ tọa trước bục, cúi xuống, nhịn không được cười.

Cửa phịch một tiếng mở ra.

"Thật có lỗi, đã tới trễ rồi! Vừa rồi cùng tổng giám đốc Tưởng bàn về khách sạn dưới nước, chậm trễ rồi."Trang Hạo Nhiên tác phong nghiêm nghị đẹp trai nở nụ cười đi tới, nhanh chóng đi về phía ghế ngồi dành cho tổng giám đốc bên trái bục, ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi quay sang, nheo mắt nhìn cái người đê tiện này.

"Bắt đầu đi..."Tưởng Vĩ Quốc không muốn để ý đến hai người trước bục nữa, trực tiếp mở tài liệu ra, nói: "Chậm trễ không ít thời gian rồi."

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên vừa nghe, sắc mặt liền ngưng đọng, mở tài liệu ra, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Đông Anh và Tiêu Đồng cùng mở máy tính ra, bắt đầu nhanh chóng ghi lại nội dung cuộc họp.

Một chiếc xe màu bạc kiêu ngạo chạy băng băng, từ từ dừng trước đại sảnh khách sạn Á Châu! !

Hai người phụ nữ mặc đồng phục màu đen, tóc búi cao tao nhã, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, phong thái khéo léo lịch sự cùng hướng về đại sảnh khách sạn Á Châu.

Từ Trạch Minh đang đứng trước quầy lễ tân, căn dặn hai nhân viên lễ tân trước quầy chú ý xế chiều hôm nay sẽ có đoàn khách đến, xác định tất cả các phòng đều trống hết hay chưa...

"Xin chào!" Giọng nói dịu dàng êm ái truyền đến.

Tất cả đồng nghiệp bộ phận lễ tân cùng khó hiểu ngẩng đầu, nhìn người đi tới.

Hai người phụ nữ mỉm cười gật đầu, nhìn về phía bọn họ chậm rãi nói: "Chúng tôi là nhân viên làm việc tại Phủ tổng thống của đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc. Nhận lời căn dặn của tổng thống, qua đây có lời muốn truyền đạt đến tổng giám đốc tập đoàn."

Từ Trạch Minh vừa nghe xong, lập tức khiếp sợ! !

Phòng họp!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ngồi hai ghế chủ tọa, đang ngẩng đầu nhìn về phía màn hình LCD giữa phòng họp, hiển thị sơ đồ kết cấu mới nhất của khách sạn dưới nước...

Đúng lúc này cánh cửa phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.

Mọi người có chút sững sốt, bình thường lúc này, không có ai dám tùy tiện gõ cửa.

Tưởng Vĩ Quốc nhíu mày chăm chú nhìn cánh cửa kia, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vẫn có phần ung dung thoải mái thay đổi tư thế biếng nhác của mình, ngón tay chạm cằm, mới nói: "Vào đi!"

Trước bục, quản lý bộ phận Từ Trạch minh nhanh chóng đẩy cửa ra, có chút tôn kính và căng thẳng bước tới, ban đầu hơi khom lưng cúi người hướng về phía mọi người trong phòng họp tỏ ý xin lỗi, rồi mới nhanh chóng đi đến trước mặt Tưởng thiên lỗi, cúi xuống thì thầm bên tai anh, nhỏ giọng nói một câu gì đó...

Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Từ Trạch Minh.

Quản lý đứng trước bục vô cùng chắc chắn nhìn anh, gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhíu mày, cảm thấy chuyện này quá khó tin.

Trang Hạo Nhiên nhìn nét mặt anh, lại cười như không cười, trầm mặc nhìn anh.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng có cút khó hiểu ngẩng đầu, nhìn anh, nghi ngờ nghĩ chuyện gì xảy ra rồi.

Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn quanh, mới nhanh chóng: "Cuộc họp hôm nay, vì có việc gấp, nên trước tiên tạm ngừng một ngày."

Mọi người ồ lên.

Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, chỉ nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, Đông Anh nhìn dáng vẻ này của anh, cũng nhanh chóng đuổi kịp, đi ra ngoài...

Nhân viên làm việc tại Đại sứ quán Pháp thông báo tin tức, em gái họ được Tổng thống Pháp – Daniel hết mực yêu thương, xế chiều nay sẽ đến khách sạn Á Châu, cô không chỉ thân phận hiển hách, mà còn mới nhậm chức nhân viên ngoại giao đứng đầu của Pháp, cho nên hi vọng có thể gặp gỡ lãnh đạo cấp cao của khách sạn Á Châu, nhất là vị tiểu thư Jenny này, đưa tới một tấm thiệp mời màu hồng, lên tiếng muốn mời tổng giám đốc Tưởng cùng dùng cơm trưa nay, vì lúc Tổng thống Pháp ghé thăm Trung Quốc cách đây không lâu, đã chuẩn bị rất tốt... Đây sẽ là chuyện vô cùng vinh dự đối với khách sạn Á Châu!

"Nhưng mà... Cô ấy sao lại muốn đích thân cùng tôi dùng cơm trưa chứ?"Tưởng Thiên Lỗi khó hiểu suy nghĩ về những lời này, huống hồ mọi khi nếu phát sinh chuyện này, hẳn là chuyện nghị sự nghiêm túc.

Đông Anh cũng mơ hồ không rõ, đến cùng, chỉ có thể nghĩ như vậy, đành mỉm cười nói: "Có thể, lại là một người đẹp ngưỡng mộ phong thái của tổng giám đốc rồi?"

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn Đông Anh.

Đông Anh liền mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi sâu xa nghĩ nghĩ, đành nói: "Lập tức thông báo phòng ăn cảnh biển, nhanh chóng chuẩn bị! Tôi đi thay đồ rồi sẽ quay lại!"

"Vâng!" Đông Anh nghe xong, lập tức gật đầu, xoay người, nhanh chóng đi về phía khác của phòng ăn, cầm điện thoại, sắp xếp ổn thoả mọi việc.

Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, cảm thấy chuyện này không ổn, những vẫn bước nhanh về phía trước.

Lúc đi được nửa đường thì...

Hơn mười chiếc xe con màu đen, chậm rãi theo con đường lớn ven biển chạy tới...

Tất cả các nhân viên cấp cao khách sạn Á Châu, nhộn nhịp đứng trước thảm đỏ, nghiêm túc và chăm chú chờ đợi.

Chiếc xe con màu đen dài dẫn đầu, trước ánh mắt chờ mong của mọi người, bỗng dừng lại trước thảm đỏ, rất nhiều vệ sĩ trên những chiếc xe theo sau, lập tức xuống xe, đeo tai nghe, cảnh giác nhìn các hướng xung quanh, sau khi xác định an toàn, mới gật đầu...

Tổng quản lý khách sạn tự mình tiến lên, tôn kính đến trước cửa xe, khom người mở ra, mỉm cười nói: "Jenny tiểu thư, chào mừng đến với khách sạn Á Châu."

"Hoan nghênh quý khách.” Các nhân viên cao cấp cũng cùng nhau lịch sự khom người.

Mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng bay đến.

Bên trong xe bước ra một phụ nữ, mặc váy dài trắng khoét sâu cổ chữ V, hai bên bả vai đan thành hình lưới, giống như hình đồng tâm kết của Trung Quốc, bên hông đeo đai lưng vàng ròng, đầu đội chiếc mũ lệch trắng, phía trên gắn một đóa hoa nhài duy nhất trên toàn thế giới, có lịch sử ba mươi năm, nhưng vẫn rạng rỡ tỏa hương... Chỉ thấy cô nhẹ ngẩng khuôn mặt được trang điểm tinh xảo mà tôn quý lên, tay cầm túi xách Chanel số lượng có hạn toàn thế giới, lúc lưu chuyển đôi mắt xinh đẹp nhìn mọi người, thế giới xung quanh, hình thành vầng sáng thuần khiết, che chở cô không lạc vào thân phận quý tộc của phàm trần...

Mọi người sôi nổi gật đầu, không dám nhìn trực diện cô.

Bốn thư ký cùng với các vệ sĩ theo sát phía sau, theo sự căn dặn của Tổng thống, nhất định phải bảo vệ tiểu thư thật tốt.

"Xin chào, Jenny tiểu thư. Tôi là Giám đốc khách sạn Á Châu, vì lúc tổng giám đốc chúng tôi đang họp, mới đột ngột nhận được tin cô tới, hiện đang trên đường đến gặp cô, xin mời cô đến phòng ăn cảnh biển của chúng tôi trước, tổng giám đốc chúng tôi sẽ đến ngay." Giám đốc lập tức tôn kính cười.

Bất luận thế nào, tập đoàn Hoàn Cầu cũng là một tập đoàn nổi tiếng trên thế giới, luôn toát lên phong thái và khí phách của mình, hẳn sẽ không tùy tiện mà hạ thấp thân phận.

Jenny hiểu biết sâu rộng việc xã giao, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nghĩ đến hôm nay cùng người đàn ông kia đua xe, sức hấp dẫn mạnh mẽ của anh khi chăm chú nhìn mình đạp chân ga phóng lên trước, thật là hào quang vạn trượng, liền cười đáp: "Hảo."


Phòng ăn cảnh biển.

Jenny mỉm cười ngồi ở vị trí tuyệt đẹp có thể ngắm nhìn toàn cảnh dưới biển và rừng cây phía trước, nhẹ vươn ra bàn tay thon ngọc có đeo bao tay trắng ra, nâng lên một ly trà táo tổ yến, uống một ngụm nhỏ...

Tổng quản lý và quản lý của phòng ăn tự mình đứng một bên hầu hạ, thật cẩn thận nhìn về phía dáng vẻ tao nhã lịch sự của vị tiểu thư Jenny kia, hơi khom lưng tôn kính mỉm cười nói: "Jenny tiểu thư, cô chờ một chút, tổng giám đốc rất nhanh sẽ tới..."

Jenny lại mỉm cười, nói: "Tôi có thể thông cảm, một tổng giám đốc của tập đoàn khổng lồ như vậy, đương nhiên bề bộn nhiều việc."

Tổng quản lý cùng quản lí lập tức buông lỏng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn đưa mắt, liếc về phía cửa thang máy bên kia của phòng ăn, suy nghĩ tổng giám đốc sao còn chưa tới?

Bên trong thang máy.

Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục đen, bên trong mặc áo sơ mi đen, để hở cổ áo, trước vạt áo cài một bông hoa màu trắng bằng tơ tằm, mặc dù theo thói quen điềm tĩnh, nhưng vẫn có vài phần nghi hoặc.

Bởi vì Đông Anh quá quen thuộc Tưởng Thiên Lỗi, nên nhịn không được liền cúi đầu cười.

Tưởng Thiên Lỗi hơi chút xoay người, trầm mặc nhìn người này.

Đông Anh khẽ cắn môi dưới, nhịn cười.

Tưởng Thiên Lỗi xoay người lại, nhìn thấy đã đến tầng 80 của phòng ăn rồi, đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, anh nặng nề thở hổn hển một hơi, mới cất bước đi ra thang máy...

Đông Anh nhanh chóng theo ra ngoài.

Tổng quản lý Hoắc Minh cùng quản lí nhà ăn nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, lập tức quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi dẫn theo Đông Anh, nhanh chóng đi về phía bên này, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, nhanh nhẹn khom người về phía Jenny, nói: "Jenny tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi đã tới."

Jenny vừa nghe lời này, khuôn măt lập tức bộc lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, đặt chén trà xuống, tươi cười quyến rũ động lòng người, ngẩng đầu... Nhìn người đàn ông ở phía trước, thân hình cao một mét chín, mặc bộ âu phục đen, bên trong mặc áo sơ mi đen, khí thế tràn đầy tác phong nghiêm nghị ngạo mạn), lúc cất bước đi tới hướng bên này, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn, càng thể hiện thái độ cứng rắn, không thể khinh thường, nhưng anh ta không phải là người mà mình muốn tìm! ! ! Ngay lập tức sắc mặt cô hơi thu lại, hai mắt nhanh chóng chớp nháy, không thể tin nổi nóng mắt nhìn hướng người đàn ông đang chậm rãi đi đến, trong nháy mắt đứng lên, phẫn nộ gằn từng tiếng kêu: "Tổng giám đốc Tưởng? ?"

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, cách bàn ăn còn có hai bước, tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt, khó hiểu sự phẫn nộ và không thể tin nổi của cô, vì nghe được tiếng cô gọi, liền chậm rãi lên tiếng nói: "Đúng, tôi là tổng giám đốc Tưởng Thiên Lỗi của khách sạn Á Châu ... Jenny... Xin hỏi cô..."

Anh nhìn thấy cô có chút nghi hoặc.

Mọi người cũng khó hiểu nhìn cô.

"Ha ha!"Sắc mặt Jenny cực kì khó coi quay đầu, nhìn sóng biển mãnh liệt ngoài cửa sổ, một cỗ tức giận trong lồng ngực mình như muốn nổ tung, loại cảm giác bị đùa cợt, bị sỉ nhục này, làm cho hai mắt của cô nhanh chóng nhớ lại lúc Đường Khả Hinh nhìn về phía mình, bộ dáng mỉm cười nói ra tên Tưởng Thiên Lỗi, năm ngón tay cô nhẹ nắm chặt khăn trải bàn, giận dữ quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vô cùng không khách khí cùng sắc bén nói: "Tổng giám đốc Tưởng! ! Lần này tôi mang theo chỉ thị của Tổng Thống Daniel nước Pháp tới tập đoàn, có ý định tiến hành hợp tác cùng khách sạn tên tuổi hàng đầu trong nước, chuẩn bị thời gian anh ấy ở trong nước, nghỉ ngơi tại khách sạn, một là bày tỏ thái độ ủng hộ của anh ấy đới với sự nghiệp khách sạn Trung Quốc, thứ hai là nghe nói tiêu chuẩn phục vụ khách sạn của tập đoàn, có thể nói đứng hạng nhất trên toàn thế giới! ! Nhưng hôm nay được chứng kiến, thật là không thể tin vào truyền thông được?"

Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ vài phần kinh ngạc nhìn về phía cô gái trước mặt, nghe thấy lời nói làm cho người ta trở tay không kịp này, anh như lọt vào trong sương mù, những vẫn bình tĩnh nói: "Jenny tiểu thư, tôi nghe nói Tổng Thống nước Pháp muốn hạ cố đến khách sạn chúng tôi, thực sự là vinh hạnh lớn cho khách sạn chúng tôi, chẳng qua là ông ấy chưa đến, cô chỉ ở phòng ăn của chúng tôi ăn một chút bánh uống một chút nước trà, sao có thể liền dựa vào hỏa nhãn kim tinh, mà chê trách tập đoàn chúng tôi không được gì như vậy chứ?"

Jenny nghe xong, lập tức cười lạnh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt trắng xanh, tức giận thở hổn hển nói: "Khách sạn Á châu là tập đoàn đẳng cấp thế giới, sáng tạo vô số huy hoàng, lúc trên đường đến, tôi còn đặc biệt nghe kể câu chuyện xưa có liên quan với người sáng lập ra tập đoàn Hoàn Cầu, vô cùng bội phục năng lực như rồng cuốn hổ chồm của bọn họ, thật không hổ danh là một kiểu mẫu điển hình của đất nước thậm chí là của thế giới!"

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày bình tĩnh nghe những lời này của cô.

Jenny cao giọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Thật là, làm một người lãnh đạo oai phong một cõi như vậy, lại có thể dễ dàng bị cấp dưới tùy ý nói dối tên họ, đùa bỡn trí tuệ con người! ! Quả thực là rất quá đáng và không thể chấp nhận nổi !"

Tưởng Thiên Lỗi nghe ra chút manh mối, lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Jenny, cuối cùng nói: "Ý của Jenny tiểu thư là... Tập đoàn chúng tôi có cấp dưới, đối với người lãnh đạo của khách sạn chúng tôi, có hành động vũ nhục cùng nói dối?"

Jenny ngửa mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trầm mặc giữa hai mắt chớp lóe càng thêm phẫn nộ.

Đôi mắt thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi thể hiện sự sắc bén của một người lãnh đạo khi ra quyết định, lại vẫn chậm rãi mở miệng, nói: "Đối với người ở tập đoàn chúng tôi có hành động sai lầm với Jenny tiểu thư, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng mà chuyện này, thuộc về bộ phận rượu trong khách sạn Á Châu chúng tôi, tôi nhất định thật chú trọng điều tra chuyện này, cho cô một câu trả lời thỏa đáng! Nhưng xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi vô cùng tin tưởng cùng khẳng định, tập thể nhân viên của tôi, có lẽ cũng không biết thân phận tôn quý của Jenny tiểu thư, cho nên mới nói năng thiếu suy nghĩ. Mong cô bỏ qua..."

Jenny lại cười lạnh tỏ thái độ nhất định không buông tha, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi: "Nếu nhân viên này, chỉ là một cấp dưới nho nhỏ, có lẽ tôi còn không đến mức tức giận như vậy!"

"... ... ..."Tưởng Thiên Lỗi não bộ tạm dừng một hồi, mới nhìn về phía Jenny nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư Jenny, cô biết thân phận của nhân viên này không? Có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định xử lí công bằng chuyện này!"

Jenny tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nói: "Cô ta là trợ lí của quản lí bộ rượu của tập đoàn, hiện đang là phó quản lí bộ phận rượu, Đường Khả Hinh! ! !"

Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn về phía Jenny, bất giác thốt lên: "Đường Khả Hinh?"

Jenny cực kỳ tức giận nói: "Nước Pháp của tôi là một quốc gia chuyên về rượu, hàng năm cùng các nước khác buôn bán không ít rượu, tôi tin tưởng quốc gia các người đối với rượu nhất định cũng ôm ấp tình cảm trong lòng, tôi còn biết, những khách hàng danh tiếng, quản lý rượu, và các chức vụ quan trọng có liên quan đến rượu, đều là người Pháp! Dưới quan hệ thương mại lưu thông chặt chẽ như vậy, dưới thời khắc quan trọng tổng thống Pháp của đất nước chúng tôi muốn đến tìm hiểu tập đoàn này như vậy, một phó quản lý bộ rượu của anh, cư nhiên lại dám vô lễ, trêu đùa một người sắp sửa mang đến lợi ích quan trọng cho tập đoàn của anh! Xem ra, các người xem sức ảnh hưởng của tổng thống đất nước chúng tôi có thể làm cho tập đoàn các người trở nên trọng đại. Mặc kệ là tốt, thì cũng vẫn thành xấu! !"

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi, mới có phần không bình tĩnh, hai mắt anh nhanh chóng lưu chuyển, nhớ tới sau khi Đường Khả Hinh mất trí nhớ, vẫn làm việc tại chức vị cũ, hết sức tận tâm tận lực, xử lý cũng càng ngày càng thận trọng hơn, thậm chí biểu hiện xuất sắc, nên sẽ không như trẻ con đùa bỡn chuyện như thế!

"Tổng giám đốc Tưởng! !"Jenny lại càng sắc bén hơn gọi anh, nói: "Chuyện xảy ra hôm nay, tôi cảm nhận sâu sắc mình bị vũ nhục ! Anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, nếu không, không chỉ có Tổng Thống nước Pháp hủy bỏ việc này, mà còn bởi chuyện này mang đến nhiều ảnh hưởng khác, anh tự chịu hậu quả!"

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn về phía Jenny, đối với chuyện này trong lòng tỏ ra hơi chút dè dặt nói: "Jenny tiểu thư, xin tha thứ tôi vừa rồi nghe nói chuyện nhân viên của tập đoàn chúng tôi báo sai họ tên của người lãnh đạo, thái độ của tôi có chút sơ sót, bởi vì tôi không nghĩ đến, những lời này là do phó quản lí bộ rượu nói. Xin cô yên tâm, chờ một lát, tôi lập tức xử lý chuyện này, nhất định sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý."

Jenny nghe lời này, lại như cũ khó hiểu tức giận nói: "Tôi tin tưởng khả năng của anh, nhất định sẽ cho tôi câu trả lời vừa ý! Nhưng hiện tại nhất định anh phải đưa phó quản lí bộ rượu của tập đoàn tới gặp tôi! Tôi muốn đích thân hỏi cô ta, vì sao lại dám vô lễ như thế? Lại dám trêu chọc nhân viên ngoại giao của một quốc gia! ! Nếu cô ta không thể cho tôi một câu trả lời vừa ý, thì hoặc là các người muốn giữ lại một phó quản lí bộ rượu, hoặc là muốn giữ lại danh tiếng cho khách sạn! Hãy tự mình cân nhắc! !"

Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ vài phần kinh ngạc nhìn về phía Jenny, nhìn bộ dáng cô tức giận không ít, không biết Khả Hinh đã làm chuyện gì, sao lại vô lễ đắc tội với nhân vật như vậy, anh lập tức nhìn về phía Jenny gật đầu: "Được, cô yên tâm. Nhất định sẽ cho cô câu trả lời vừa ý."

Anh nói xong, hơi chút gật đầu, xoay người rời khỏi.

"Tổng giám đốc Tưởng có biết nhà họ Hàn không?"Jenny nói đến câu đó, ngẩng mặt, lại nói tiếp.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Jenny.

Jenny cười lạnh nói: "Anh có thể không biết, Tổng Thống Daniel nước Pháp cùng Hàn phu nhân của tập đoàn Hàn thị giao tình rất tốt, thiên kim tiểu thư nhà bọn họ hiện tại vẫn sống cùng Tổng Thống của nước chúng tôi, lần này tôi đến thăm Trung Quốc, bọn họ nhất định sẽ tiếp đãi long trọng. Vào lúc đó, nếu như tôi ở trước mặt của nhà họ Hàn, nói vài câu, tôi tin tưởng chuyện này, sẽ trở nên rất thú vị. Tôi nghe nói, sự nghiệp bất động sản của các anh, vẫn là phải dựa vào nhà họ Hàn?"

"... ... ..."Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, mới hơi gật đầu, xoay người rời khỏi.

Jenny nháy mắt ngồi lại ghế ngồi, nhớ tới Đường Khả Hinh hôm nay, cô tức giận cắn chặt môi dưới, gằn từng tiếng nói: "Đường - - Khả - - Hinh!"

Cửa thang máy mở ra!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi vào thang máy, lập tức cảm thấy tình thế này có chút nghiêm trọng, liền dặn dò Đông Anh nói: "Lập tức thông báo nhân viên cấp cao hai tập đoàn cùng họp, báo cáo hai vị Chủ tịch, cũng mời bọn họ, đến phòng họp số 11! Hơn nữa triệu tập nhân viên cấp cao của bộ phận rượu vụ cũng tham gia."

"Này..."Đông Anh nghe lời này, trong lòng có phần run sợ nhìn anh hỏi: "Khả Hinh sao? Tại sao lại muốn gọi cô ấy?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe ra, do dự một hồi, cuối cùng nói: "Lập tức thông báo cô ấy đến khách sạn Á châu! Khẩn cấp!"
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK