Đường Khả Hinh nghe lời này, à một tiếng, đành miễn cưỡng cười cười nói: "Rất tốt... Phong cảnh rất đẹp..."
Trang Hạo Nhiên im lặng nắm chặt lan can, nhìn cô.
Đường Khả Hinh kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn anh , đôi mắt không khỏi bộc lộ sự nghi hoặc.
Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, nét mặt lạnh lùng, nhìn cô gái dưới lầu thật lâu, mới đứng thẳng người, một tay đút túi quần, xoay người dọc theo cầu thang đi xuống dưới.
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đi xuống cầu thang, lặng lẽ bước tới phòng khách, hướng bên ngoài chỉ tay nói: "Ra phía trước vườn hoa ăn đi, anh đã dặn người giúp việc làm một chút điểm tâm rồi."
Đường Khả Hinh kỳ thực đã bắt đầu có chút hối hận, vì cô ở chỗ này, không hiểu sao có chút hít thở không thông, nhìn anh nói: "Tổng giám đốc... Em nghĩ... Em không cần dùng điểm tâm đâu ..."
"Ăn xong rồi đi, nếu không, lại nói anh không khen thưởng gì cho em." Trang Hạo Nhiên bước ra ngoài, đón tia nắng mai cùng những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đi xuống cầu thang, giẫm lên bãi cỏ mềm mại, nhìn bãi cỏ gần trường đua ngựa phía bên kia, đã đạt sẵn một bàn ăn dài màu trắng, người giúp việc đã nhanh chóng dọn ra các
loại điểm tâm khéo léo, còn có một bộ đồ ăn bằng bạc tinh khiết, mặt trên còn bài trí một bình thủy tinh cổ trong suốt, bên trong là sữa, tổ yến hòa với bột yến mạch...
Trang Hạo Nhiên bước tới trước, lười biếng ngồi vào vị trí chủ tọa của bàn ăn, hơi ngẩng đầu nhìn qua...
Nét mặt Đường Khả Hinh có chút lúng túng ôm văn kiện đi qua, hiểu rằng cho dù mình thoái thác cũng không được, liền trầm mặc đi qua, yếu ớt ngồi chỗ ngồi bên cạnh Trang Hạo Nhiên, người giúp việc lập tức thật cẩn thận đưa khăn ăn và bộ đồ ăn cho cô... Cô mỉm cười nói câu: Cảm ơn...
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh, tỏ vẻ đầy hứng thú.
Đường Khả Hinh nhẹ lưu chuyển ánh mắt, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói câu ăn đi, cũng đã cầm lấy bình thủy tinh, rót một ly sữa yến mạch cho cô, nói: "Trong này có tổ yến, em thường xuyên thức đêm, uống rất tốt."
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn anh, mềm giọng nói: "Anh làm sao biết em thường xuyên thức đêm?"
Trang Hạo Nhiên cũng tự rót cho mình một lý sữa yến mạch, mới lo lắng nói: "Một cấp trên không biết cấp dưới mình đang làm gì, người đó làm sao có thể điều khiển được toàn cục chứ? Nếu như em cảm thấy núi cao hoàng đế lại ở xa, liền cảm động mà ở bên cạnh người đó, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát và báo cáo. Phải có tai mắt khắp nơi."
"Nói như vậy..." Đường Khả Hinh nghe lời này, có chút không thoải mái nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại có chút hít thở không thông nói: "Anh... Anh cử người trong bộ rượu giám sát em sao?"
"Em cho rằng một nhân tài, có thể dễ dàng bồi dưỡng mà thành sao?" Nét mặt Trang Hạo Nhiên có chút biến hóa, mỉm cười nhìn cô nói.
"Anh không tin tưởng em sao?" Đường Khả Hinh cảm thấy bị tổn thương.
"Người trên thế giới này, trừ chính bản thân mình ra, không nên dễ dàng tin bất cứ kẻ nào, cho dù người đó không muốn tổn thương em, thế nhưng lòng nhười luôn trung thành với chính mình, đây là bản tính!" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nghiêm túc nhắc nhở cô.
"Anh dạy cho em điều này, là để cho em không tin anh sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh hỏi.
"Anh không cho phép em tin anh!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.
"... ..." Tim Đường Khả Hinh không hiểu sao có chút xúc động, đôi mắt chớp nháy, cả người hệt như nuốt một quả trứng vịt lớn, nghẹn trong cổ họng! .
"Ăn đi." Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng bang quơ nâng đĩa bánh ngọt táo tàu, đưa tới trước mặt cô.
Bánh ngọt táo tàu!
Sắc mặt Đường Khả Hinh bỗng trắng bệch nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt táo tàu này, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Ý của anh là, nhắc nhở em! Em trốn không thoát sự giám sát của anh?"
Trang Hạo Nhiên có chút oan uổng, nhìn cô cười rộ lên nói: "Chuyện này thật khó hiểu, chỉ là một đĩa bánh ngọt táo tàu, có thể kích động như vậy sao? Nếu như một đĩa bánh ngọt táo tàu, em đã chịu không nổi, vậy việc em trúng nọc ong, dẫn đến mất trí nhớ, không phải là muốn chết chứ?"
Đường Khả Hinh sửng sốt, đôi mắt nặng nề chớp. Like fanpage thichdoctruyen.com cập nhật nhanh nhất nhé
"Sự thật chứng minh!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhắc nhở cô nói: "Tất cả những việc cho đến hôm nay, đều là vì em qua mềm lòng và dễ dàng tin người! Không có tâm lý phòng bị! Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, sai bảo người khác, lại không tạo đường rút lui chu toàn! Tình huống như vậy, em còn dãm yêu cầu anh buông lỏng sao? Em cho dù quên anh, nhưng em hẳn là cũng biết, anh sẽ không tùy tiện đem một số người tài giỏi, ném cho một người không có trách nhiệm."
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nặng nề cắn môi dưới, không phục.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, bộc lộ ý cười sâu xa, nói: "Ăn đi."
"Em không ăn nổi." Đường Khả Hinh đột nhiên cười, có chút tức giận nói: "Tổng giám đốc Trang, em vừa mới đến, anh đã không ngừng dạy dỗ em cho đến bây giờ,
đoán chừng em mà ăn đĩa bánh ngọt kia vào, không biết còn phải nuốt xuống bao nhiêu là thứ nữa đây…”
Cô sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu xanh, đưa cho cô.
"Này... Đây là..." Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn cái hộp này, khó hiểu kêu nhỏ: "Cái gì vậy?"
"Em không phải muốn được khen thưởng sao?" Trang Hạo Nhiên đưa quà tặng cho cô, cười nói.
"À..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng, nhìn cái hộp màu xanh kia, nằm trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên thực sự rất đẹp mắt, cô cảm thấy có lỗi nói: "Cái này là cho em sao?"
"Ừ. Anh đã chuẩn bị ở Anh..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Lúc này Đường Khả Hinh, bắt đầu có chút tin tưởng trước đây mình và anh có chút thân thiết, liền thong thả vươn tay, trên mặt bộc lộ vài phần tươi cười vì được khen thưởng, lúc nhận lấy cái hộp kia, buột miệng nói một câu: "Sao lại nhớ đến, mà ở Anh còn chuẩn bị quà cho em..."
"Hôm nay là sinh nhật của anh!" Trang Hạo Nhiên nâng ly sữa yến mạch, uống một ngụm nhỏ, mới nhàn nhã nói.
Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng ngời, không hiểu sao có chút xúc động bao trùm, nói: "Hả?"
"Hôm nay là sinh nhật của anh..." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tám tháng mười!"
"Sinh nhật vui vẻ... ..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh mang theo một chút ý cười miễn cưỡng, cô mở hộp ra, vừa mở vừa nói: "Còn chưa kịp chuẩn bị quà cho tổng giám đốc, thật xin lỗi..."
Trang Hạo Nhiên vừa cầm ly yến mạch uống, vừa liếc mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn bên trong hộp là tiêu bản một con chuồn chuồn, cả người cô cảm giác như vừa nuốt phải một trứng vịt lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sững sốt nói: "Chuồn... Chuồn chuồn?"
"Anh rất vất vả mới bắt được ở Cambridge ! Em không cảm thấy rất đẹp sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bật cười nói.
"... ..." Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn con chuồn chuồn kia, sao nhìn lại có chút buồn nôn? Đúng lúc này, cô lại nhớ đến đôi giày múa chuồn chuồn trong nhà mình, lòng cô bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn Trang Hạo Nhiên vừa nghi ngờ muốn hỏi...
"Quà sinh nhật của anh, lúc nào thì đưa cho anh?" Trang Hạo Nhiên nâng ly, uống sữa tươi, nhẹ nhàng khéo léo hỏi.
"... ..." Giọng nói Đường Khả Hinh câm nín trong cổ họng, nhìn anh, không biết nên nói gì cho phải.
"Lúc nào? Không phải em vừa mới nói, còn chưa kịp chuẩn bị quà sao?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, hỏi.
"... ..." Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ những lời này, đành phải cười nói: "Được ... Buổi chiều em sẽ chuẩn bị một chút."
"Cảm ơn!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười rộ lên nói.
Đường Khả Hinh lại cười cười, nhìn chuồn chuồn trong hộp, trong đầu lập tức hồi tưởng lại một vài hình ảnh mờ nhạt, nhưng lại có chút mơ hồ không rõ ràng...
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một lúc lâu, tiếp tục cười nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có việc gì..." Đường Khả Hinh nhẹ đóng nắp hộp chuồn chuồn kia lại, muốn chuyên tâm dùng bữa, không hiểu sao lại nghe thấy âm thanh ầm ĩ phía sau, cô tò mò xoay người, cư nhiên nhìn thấy bốn người bọn Tô Lạc Hành, Lâm Sở Nhai vừa nói vừa cười đi tới, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn mấy người bọn họ, tâm tình có chút tốt hơn, cười kêu nhỏ: "Phó tổng..."
"A! ! Tiểu Đường cô cũng tới sao?" Tô Lạc Hoành nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức vui vẻ gọi.
"Vâng, đến tìm tổng giám đốc báo cáo công việc." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
Mấy người Lâm Sở Nhai cố ý nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không để ý đến bọn họ, ngược lại chú ý đến văn kiện trong tay Lãnh Mặc Hàn, liền cười nói: "Các cậu còn qua đây làm gì? Làm xong việc rồi sao ? Làm không xong, trừ tiền lương!"
"Chuyện vào tay chúng tôi rồi, anh còn lo lắng sao?" Tô Lạc Hoành chạy đến trước bàn ăn, lập tức cầm lấy một miếng bánh ngọt táo tàu nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa cười nói: "Vừa rồi chúng tôi còn nói, nhà mới của anh có cung tên tốt nhất, còn có cả tên nữa! Chúng tôi mang 50 vạn đến thi đấu một trận."
"Năm mươi vạn?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc cười nói: "Tôi có thể tham gia không?"
"Được!" Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhìn ánh mắt Lãnh Mặc Hàn có chút không giống vậy, buông ly, cười lên, nói: "Anh Kiệt cậu qua đây!"
"Làm gì?" Tào Anh Kiệt lập tức sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên.
"Đến đây!" Trang Hạo Nhiên kéo tay Tào Anh Kiệt đứng dưới cây táo trên bái cỏ phía bên kia, để cho anh đứng vững vàng, không biết từ lúc nào, trong tay anh đã có thêm một quả táo, đặt trên đỉnh đầu Tào Anh Kiệt, mới tiêu sái xoay người quay lại cười nói: "Chuẩn bị cung tên! Ai bắn trúng quả táo, sẽ có được 10% cổ phần Hoàn Á!"
"Ồ! !" Mấy người Lâm Sở Nhai vui vẻ, sôi nổi vỗ tay cười to.
"Này! Dừng lại đi! ! Nói đùa thôi! ! Lấy mạng của tôi ra đánh cuộc thật sao?" Tào Anh Kiệt lập tức cầm quả táo, muốn chạy tới nói: "Lão tử không muốn chơi!"
"Bắt lấy cậu ta, trói lại!" Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai thoáng cái chạy tới, muốn đem Tào Anh Kiệt nhanh chóng trói lại.
Tào Anh Kiệt ngã lăn trên mặt đất, liều mạng giãy giụa, kêu to: "Cứu mạng!"
"Trói lại!" Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cười ha ha muốn trói cậu ta.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười căn dặn người giúp việc đi lấy cung tên, sau đó từ trong túi áo mình lấy khăn tay trắng ra, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Anh đã từng thấy qua năng lực chơi bida của em! Vì bảo toàn 10% cổ phần Hoàn Á, anh muốn bịt mắt em lại, không nên nể mặt quả táo kia mà bắn ra cung tên!"
Anh nói xong, cũng đã nhanh chóng cầm khăn tay trắng lên, đem mắt Đường Khả Hinh bịt lại.
"Này!" Đường Khả Hinh lập tức sửng sốt, đành phải tùy ý Trang Hạo Nhiên đem hai mắt mình bịt lại.
"Này! ! Không nên đùa giỡn lớn như vậy chứ?" Tào Anh Kiệt khàn giọng hét lớn!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK