Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Khả Hinh không có ý thức được, đây là một cuộc gia đình đoàn tụ như thế nào!

Trong quá khứ, cái gọi là cách ăn mặc của mình chẳng qua cũng chỉ là đến cửa hàng trang phục đặc biệt, để cho nhà thiết kế nổi tiếng sửa sang lại cho mình một chút, nhưng cô không hiểu, cái gì gọi là xã hội thượng lưu thật sự.

Cả người Đường Khả Hinh ngây ngốc bị Ân Nguyệt Dung kéo đi ‘phòng tổng thống’ tầng chót nhất Khách sạn Á Châu, không gian nhìn giống như ‘phòng tổng thống’ của Trang Hạo Nhiên, thế nhưng ‘phòng tổng thống’ này, khắp nơi là màn lụa và rèm che màu tím mộng ảo, còn có thể nhìn thấy ban công mở rộng, bố trí bàn ăn và nến vàng tinh khiết theo phong cách Hoàng thất, trong phòng khách người giúp việc và quản gia nước Anh đi theo, đang bước nhẹ nhàng im lặng bận rộn. . . . .

Một nữ quản gia trẻ, đoan trang xinh đẹp chỉ huy tất cả người giúp việc, mở hai mươi bảy cái tủ sắt ra, từ bên trong thật cẩn thận bưng ra đồ trang sức vô giá, từng phần từng phần đi tới phòng trang điểm. . . . . .

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn đồ trang sức này, trứng bồ câu nhỏ nhất tối thiểu cũng có 10 Karla.

“Thích không?” Ân Nguyệt Dung cách xa những người phiền toái, biểu hiện trên mặt lập tức phong phú hơn, nhìn Đường Khả Hinh, tròng mắt lấp lánh, lộ ra nụ cười kích động và vui mừng.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ vừa liếc nhìn, còn có vô số nhân viên làm việc tiếp tục mang tủ sắt đi vào trong, mở ra từng cái từng cái, tất cả đều là đồ trang sức đủ loại kiểu dáng, riêng loại nhẫn trứng bồ câu từ nhỏ đến lớn, tràn đầy một hộp, cô vẫn còn đang mơ hồ hỏi: “Thích. . . . . . Thích cái gì?”

“Những thứ trang sức này! !” Ân Nguyệt Dung ngẩng mặt bật cười, suýt chút nữa đem con dâu bé nhỏ Đường Khả Hinh bỏ vào trong miệng ngậm.

“Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Rất. . . . . . Đẹp mắt. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn như nằm mơ đi trên mây.

“Thích là tốt rồi! tất cả những thứ này đều là của con !” Ân Nguyệt Dung giơ tay híp mắt cười nói.

“A! ! ! !” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn Ân Nguyệt Dung, kêu lên nói: “Dì nói cái gì? Dì nói những thứ này. . . . . . . . . . . . đều là của con ? ?”

“Đúng vậy! ! Tất cả đều là của con !” Ân Nguyệt Dung thuận tay cầm một cái kẹp tóc kim cương hình bươm bướm xanh, mỉm cười nhìn hai viên kim cương đen ở giữa cánh bướm, mỉm cười nói: “Đây là Kim Cương Đen có một không hai trên thế giới, con mắt trên bươm bướm là báu vật truyền đời nhà chúng ta, tối nay. . . . . . Liền lấy nó làm chủ đề đi!”

“Vâng! !” ‘phòng tổng thống’ to lớn gần ngàn vuông, tất cả người giúp việc nghe theo lời này, lập tức khom lưng, hiểu ý.

“Dì! !” Đường Khả Hinh sợ choáng váng, điên cuồng gọi bà ! !

“Gọi mẹ! !” Ân Nguyệt Dung nhìn cô, mỉm cười ra lệnh.

“Mẹ?” Hôm nay Đường Khả Hinh thật muốn phát điên, hoảng sợ đến đỏ mặt cuồn cuộn, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, nhìn từng đống đồ trang sức, tiếp tục mang vào bên trong, cô cũng không biết gian phòng trang điểm này rốt cuộc có chỗ để hay không, cô lập tức thật sợ hãi nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Dì! ! Con cám ơn ý tốt của dì ! Nhưng con không thể tiếp nhận những thứ này! Con không có lý do gì tiếp nhận những thứ này!”

“Làm sao con không có lý do gì! ?” Ân Nguyệt Dung giơ tay lên, ngay lập tức nhận lấy điện thoại màu trắng, chậm rãi mở ra, cũng đã nhìn thấy tấm hình chụp ở Cambridge, giơ cho Đường Khả Hinh cười nói: “Xem một chút? Đây là ai ?”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn tấm hình trong màn hình điện thoại di động, rõ ràng chính là hình mình và Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới gốc cây táo giơ ngón tay dấu yeah, cô trợn tròn mắt.

“Con chụp tấm hình này, có phải muốn cho mẹ xem hay không?” Ân Nguyệt Dung giống như dụ dỗ đứa bé mẫu giáo, hỏi.

“Chuyện này. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn mình trong tấm hình, giơ ngón tay hình kéo, rúc vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, cười rất ngọt, cô lập tức thất thần. . . . . .

Mẹ Trang lập tức thu tấm hình lại, mỉm cười nói: “Tấm hình này rõ ràng là muốn cho mẹ nhìn có đúng không? Mẹ rất ưa thích! ! Mẹ rất yêu thích không biết đến cỡ nào ! ! Con là cô gái giơ tay làm dấu yeah đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất thế giới này, tại sao con đáng yêu như thế chứ? Mẹ thật, mẹ thật thích! !”

Ân Nguyệt Dung nói xong, thậm chí vươn tay nâng chặt mặt của Đường Khả Hinh, thật thích thật thích nói: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ để lại cho con tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này ! ! Từ nay về sau, con ăn uống mặc, mẹ mời chuyên gia để ý cho con !”

“Dì!” Đường Khả Hinh thật muốn điên rồi, lập tức muốn khóc nói: “Dì hiểu lầm rồi! ! Con và Trang Hạo Nhiên thật sự không có chuyện gì! !”

Ân Nguyệt Dung sững sờ, nhìn cô, sắc mặt hơi thu lại, rất mơ hồ hỏi: “Con nói cái gì?”

“Con và Trang Hạo Nhiên không có một chút quan hệ nào! Dì hiểu lầm rồi!” Đường Khả Hinh muốn thoát chỗ này, cô phải lập tức đi khỏi nơi này! ! Lập tức! ! ! !

Ân Nguyệt Dung giống như có chút bị thương nhìn cô, sâu kín hỏi: “Ý của con là, con chán ghét Hạo Nhiên nhà mẹ?”

“A. . . . . . Không có. . . . . . Không có . . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác trái tim của mình nhảy thình thịch.

Mặt của Ân Nguyệt Dung lập tức sáng lên, rất lạc quan, rất vui vẻ nói: “Vậy là được rồi! ! Không ghét thì chính là thích nha!”

“À?” Con ngươi Đường Khả Hinh lại rớt ra, thật không hiểu bà hiểu vấn đề này như thế nào? Cô đứng ở chỗ này, giống bị kim châm, thật khó chịu nói: “Thế nhưng cũng không phải là. . . . .”

“Trên thế giới này, nhanh chóng có được tình yêu, làm sao biết quý trọng?” Ân Nguyệt Dung hết sức lãng mạn chắp tay, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, rất phóng khoáng cảm động nói: “Bây giờ các con chưa có tình yêu, có thể để cho tình yêu từ từ sinh ra, giống như chồi non mùa xuân, anh nhìn em… em nhìn anh, từ từ lộ ra mập mờ, nghĩ tới cũng làm người ta tim đập nhanh! ! Trời ạ! Mẹ thật sự may mắn, cuộc đời của chúng ta luôn sống trong tình yêu và hi vọng. . . . . .”

“. . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn “Em gái” trẻ tuổi này, cô như được tưới nước biển Thái Bình Dương . . . . . .

“Đến đây! Vào đi! Xem xem quần áo từ Anh và Paris mẹ mang về cho con, tuần sau, mẹ tìm mười bảy nhà thiết kế thời trang cho con còn chưa tới, tùy tiện mặc trước đi. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lập tức muốn kéo tay Đường Khả Hinh, tiến vào phòng trang điểm . . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức kéo tay của bà xuống!

Ân Nguyệt Dung sửng sốt quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt mộng ảo sáng lên, dịu dàng hỏi: “Bảo bối của mẹ, con còn có yêu cầu gì?”

“Dì!” Đường Khả Hinh thật sự không chịu nổi, hết sức nghiêm túc nhìn Ân Nguyệt Dung, nghiêm túc nói: “Con nghĩ dì hiểu lầm rồi, con và Trang Hạo Nhiên thật không có chuyện gì, xin dì đừng đối với con tốt như vậy, nhưng con vẫn muốn cám ơn ý tốt của dì, tất cả những thứ này con không thể nhận! Tạm biệt ! ! Con còn phải trở về làm việc! !”

Cô không nói hai lời, ngay lập tức xoay người, mới vừa muốn bước ra cạnh cửa, nhưng hai mắt sững sờ, giống như mới vừa rồi không có nhìn lầm? Nhưng nhìn lầm rồi chứ? Cô lại có chút hoảng sợ, lặng lẽ, lặng lẽ xoay người, liếc về phía Ân Nguyệt Dung. . . . . .

Ân Nguyệt Dung đã đứng ở trước mặt của mình, giống như tiên nữ bị thương, hai mắt rưng rưng nhìn cô, rất buồn bã, rất đáng thương. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ, giật mình không nhẹ, lập tức xin lỗi xoay người, đi tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, trời sanh hiếu thuận thật sự là không chịu nổi, cô thở gấp một hơi, bây giờ không có biện pháp, liền không hề do dự quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ, gọi: “Dì, dì đừng như vậy. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung lập tức nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, rất khổ sở hỏi: “Bảo bối, con thật sự chán ghét dì như vậy sao?”

Bây giờ Đường Khả Hinh không có biện pháp, chỉ đành phải lắc đầu một cái, khổ không thốt nên lời.

Ân Nguyệt Dung lập tức cười, vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Không ghét là được rồi! Không ghét chính là thích nha!”

Đường Khả Hinh dở khóc dở cười, theo như cách nói của bà, Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào từ chối bà được, bởi vì bà không hỏi cô có thích bà hay không, bà hỏi cô có ghét bà hay không?

“Đến đây! ! Hãy nghe mẹ đi, một buổi tối, con sẽ thích ứng! !” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời kéo Đường Khả Hinh đi qua ‘phòng tổng thống’ xa hoa, xoay người đi qua một phòng khách nhỏ cảnh biển trong suốt, lập tức mở ra phòng trang điểm gần hai trăm mét vuông, nhất thời bên trong bày đầy kim cương, ánh mặt trời phản chiếu, lấp lánh nhìn rất chói mắt . . . . . .

Ánh mắt của Đường Khả Hinh cũng không nhịn được híp lại, sau khi tiếp nhận tia sáng màu hồng trong phòng trang điểm, cô lập tức nhìn thấy ít nhất có gần một ngàn bộ lễ phục rực rỡ, dùng kiểu hình tròn, hình tròn bày ra trước mặt của mình, theo máy móc chuyển động rất nhịp nhàng. . . . . . Cô trợn to hai mắt, ngây người. . . . . .

“Con nhìn mẹ chọn lễ phục cho con đi? Thích không?” Trang phu nhân nhẹ nhàng bưng cái chung huyết yến hầm cách thủy từ nữ quản gia người anh, nhẹ mở nắp ra mỉm cười hỏi.

“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn hàng loạt lễ phục giá trị xa xỉ, còn có đồ Trang Ngải Lâm mua cho mình lần trước, cô sững sờ nói: “Những quần áo này, con mặc mấy năm cũng mặc không xong . . . . . .”

Ân Nguyệt Dung nhận lấy cái muỗng, nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên cười nói: “Toàn thế giới nhiều quần áo như vậy, không phải muốn chúng ta mặc hết tất cả, mẹ chuẩn bị cho con nhiều như vậy, là dùng để cho con chọn lựa. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh sợ hãi kêu tiếng, nhớ tới mình sống rất vất vả, xa xỉ như vậy, thật muốn bị sét đánh! !

“Tới đây! !” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, mỉm cười múc chè huyết yến, đưa đến bờ môi cô, nói: “Uống đi! Trước khi mẹ trở về nước cũng đã căn dặn phòng bếp trong nước dùng huyết yến thượng đẳng nhất Hoàng thất Thái Lan hầm cách thủy cho con, phải bảo dưỡng thân thể, quá gầy! Tương lai sinh con, thân thể sẽ rất mệt mỏi thì sao?”

“Dì. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bà, muốn khóc.

“Uống đi!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, lại múc chè yến đưa đến khóe miệng Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn cô, bất đắc dĩ, chỉ đành phải uống.

“Như vậy mới ngoan! ! Đây mới là con dâu của mẹ! Người đâu! ! Mở hình lên!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền căn dặn quản gia.

Quản gia lập tức vâng lời, sau đó mở màn hình trong phòng trang điểm, đột nhiên xuất hiện xe thể thao nổi tiếng và quý giá toàn thế giới, có màu đỏ, vàng, xanh, đen, bạch kim, tất cả đều bày ra rất rực rỡ, bất kỳ một chiếc nào đều hơn 300 triệu trở lên, ngay cả chiếc kia Audi Pikes Peak của Trang Hạo Nhiên cũng lọt vào danh sách nổi tiếng. . . . . .

Trên mặt Đường Khả Hinh rịn mồ hôi, nhỏ xuống từng giọt, cô sắp hóa đá, hoảng sợ đến nói không ra lời. . . . . .

Ân Nguyệt Dung mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Mẹ đã mua trước cho con một chiếc Rolls-Royce nhỏ màu trắng của Đức, nhưng con gái làm sao có thể chỉ có một chiếc xe? Nơi này có 20 loại xe thể thao, con thích loại nào, mẹ lập tức để cho người đặt cho con, nếu như thích toàn bộ, mẹ mua hết cho con !”

Lồng ngực Đường Khả Hinh muốn nổ tung, đời này cũng không có chịu đựng kinh sợ như vậy! ! !

“Bà chủ!” Nữ quản gia trẻ tuổi mỉm cười đi tới, nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Điện thoại của bà, dường như là công tước phu nhân gọi tới. . . . . .”

“Ồ. . . . . .” Ân Nguyệt Dung để chè tổ yến xuống, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bảo bối, con từ từ chọn, mẹ đi ra ngoài nhận điện thoại, bởi vì mẹ đã nói với công tước phu nhân, phải về nước gặp con dâu, khẳng định bà ấy muốn có cơ hội gặp con? Có thời gian, chúng ta cùng nhau trở về nước Anh cùng vương phi uống trà trưa . . . . . .”

Người bà đã đi mất rồi.

Thân thể Đường Khả Hinh nhẹ tênh, mặt không lộ vẻ gì, cảm giác mình có thể đi chết rồi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK