Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Báo cáo công việc trở về rồi?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, cười hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn trong tròng mắt anh có nụ cười quen thuộc, hai mắt phát ra một tia áp bức, đáp lời: “Ừ.”

“Tình hình tốt chứ?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.

“Đối với việc huy động vốn khách sạn dưới nước, có hai đáp án. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt cũng lóe ra một chút giễu cợt và cứng rắn nói: “Vốn huy động bên ngân hàng Hàn Quốc, sáng sớm hôm nay đã có người giấu tên đưa tới một phần tài liệu, trình bày tất cả, cũng không cần tôi nói cái gì. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đột nhiên mỉm cười, có chút vui mừng nói: “Thật sao?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, giễu cợt cười cười nói: “Cậu không biết à?”

“Tôi làm sao biết?” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Mặc kệ cậu biết hay không, chỉ là thao túng từ xa, công ty tôi đang thẩm tra đối chiếu tài liệu, truy xét địa chỉ IP, chẳng may tra được con tôm cua nào đó, cũng đừng trách tôi khai đao không lưu tình.”

Bọn Tô Lạc Hoành nghe xong, lập tức không lên tiếng, chỉ khẽ ho khan một tiếng.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh cũng luôn không giữ lại tình cảm đối với người nào, điểm này tôi biết rõ.”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi lại cười nói: “Ở trong mắt Tổng Giám đốc Tưởng, mặc kệ là ai, chỉ cần không có liên quan mục tiêu của anh, anh đều tuyệt đối không thiên vị, vì vậy đòi hỏi một trái tim mạnh mẽ và vô tình biết bao nhiêu? Ở trên thế giới này, anh chính là người lãnh đạo trời sanh, cũng là người khai đao trời sanh, những người phàm tục như chúng tôi theo không kịp.”

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một chút, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên giễu cợt cười lạnh hỏi: “Cậu thì sao? Luôn là Trang Hạo Nhiên đệ nhất thiên hạ tâng bốc tôi?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Đây không phải là tâng bốc! Đây là ngưỡng mộ! ! Ngưỡng một thật sâu! Tối đêm qua rất lạnh lẽo, Tổng Giám đốc Tưởng anh thu hoạch được một phần được tình yêu không tưởng tượng, rốt cuộc người có tình sẽ thành thân thuộc, trong lòng cố chấp nhiều năm qua, hôm nay trông chờ được rồi. Tôi cảm thấy vui mừng cho anh! Anh vẫn luôn đi về phía trước, lòng không có việc khác, làm sao không đạt được mục đích? Hi vọng một chút nữa trong cuộc họp, Tổng Giám đốc Tưởng anh tiếp tục phát huy oai phong của anh, một lòng dẫn dắt người tài năng ứng cử Kỹ sư Trưởng khách sạn dưới nước và nắm được nguồn tài chính đầu tiên vào tay! Tôi chúc mừng anh.!”

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhàn nhạt đi qua bên cạnh anh, quét qua một mùi thơm. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngửi thấy đây là mùi thơm của Đường Khả Hinh, liền hỏi: “Khả Hinh ra sao?”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt, hai mắt hơi lóe lên, trầm giọng hỏi: “Cô ấy ra sao?”

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của anh, cũng lộ ra một loại lạnh lùng và vô tình thật sâu, anh đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Cô ấy rất tốt! Không cần anh quan tâm dư thừa!”

Một cơn tức giận, buồn bực để bụng.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, trừng mắt về phía anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lạnh lùng chợt lóe, cũng đã nhanh chóng xoay người, sải bước đi ra ngoài, bọn người Lâm Sở Nhai cùng cúi người chào hỏi Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức đi theo ra ngoài!

Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, hai mắt lập lòe, thở phì phò, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Đông Anh im lặng đuổi theo.

Tưởng Thiên Lỗi bên đi về phía trước, vừa nghĩ đến câu nói của Đường Khả Hinh đêm đó: 7 giờ, rạp chiếu phim quảng trường thế kỷ, không gặp không về, cho tình yêu chúng ta một cơ hội. . . . . . Trong đầu vẫn vang lên những lời này, hai mắt anh chợt lóe lên mãnh liệt, thừa dịp còn có một chút thời gian nữa mới họp, liền gọi Đông Anh: “Đông Anh!”

Đông Anh lập tức đáp lời: “Vâng!”

“Bảo Phó quản lý Lưu đến phòng làm việc của tôi một chuyến!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Đông Anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút ngạc nhiên hỏi: “Phó quản lý Lưu nào?”

“Lưu Nhã Tuệ!” Tưởng Thiên Lỗi đi vào thang máy.

Đông Anh sững sờ tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng anh lạnh lùng lùng, biến mất ở bên trong cửa thang máy, cô hơi thở dài nặng nề.

Phòng ăn biển.

Mấy ngày nay, bởi vì Kỳ Gia Minh phải bận rộn chuyện Câu lạc bộ, Nhã Tuệ một mình kiêm hai chức, đang bận rộng, điện thoại phòng ăn reo lên, trưởng kíp nhanh chóng đi nhận, chỉ chốc lát sau, liền nghe được: “Phó quản lý Lưu, điện thoại của chị, Thư kí văn phòng Tổng Giám đốc gọi tới.”

Lưu Nhã Tuệ đang nói chuyện với khách, lại nghe được tiếng gọi, liền có chút ít ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trưởng kíp nói: “Tôi? Thư kí văn phòng tìm tôi?”

“Vâng!” Trưởng kíp cười nói.

Lưu Nhã Tuệ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hơi thấp thỏm đi tới trước quầy, cầm điện thoại lên, đáp nhẹ: “Alô, tôi là Lưu Nhã Tuệ phòng ăn biển. . . . . .”

Cô sững sờ tại chỗ, nghe được thư ký văn phòng nói, Tổng Giám đốc có chuyện tìm, muốn mình lên Phòng làm việc Tổng Giám đốc một chuyến, cô nắm điện thoại, sửng sốt.

Tầng lầu Tổng Giám đốc.

Cửa thang máy mở ra.

Lưu Nhã Tuệ rất nghi hoặc và lo lắng đi ra, đôi tay vân vê đầu ngón tay, ngạc nhiên nghĩ, rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi tìm mình có chuyện gì? Mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nhẹ nhàng cất bước đạp tro trên sàn nhà màu xám, đi về phía Phòng làm việc Tổng Giám đốc, vừa vặn nhìn thấy Đông Anh đứng ở bên cửa, đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng bất đắc dĩ mỉm cười.

Đông Anh không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ở đầu kia, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, Phó quản lý Lưu tới.”

“Ừ.”

Đông Anh lui ra, nhìn Lưu Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Phó quản lý Lưu, mời vào. . . . . .”

Lưu Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, vẫn vén nhẹ mái tóc mai một cái, kéo nhẹ đồng phục của mình một chút, sửa sang bảng tên xong, mới thở ra một hơi, nhẹ nhàng cất bước đi vào phòng làm việc to lớn, đón gió biển mãnh liệt và tiếng sóng xô trên mặt biển, cô quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc màu đen áo sơ mi, quần tây trắng, đeo cà vạt màu bạc, đang ngồi ở trước bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn một phần tài liệu trước mặt, suy tư thật sâu, cô lập tức cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ ép tới mình không thở nổi, nhưng vẫn cẩn thận đi về phía trước bàn làm việc, cung kính khom lưng gật đầu gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xem xong số liệu cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhã Tuệ dịu dàng đứng ở trước mặt của mình, anh lập tức nhớ tới lời nói của Khả Hinh, sắc mặt chậm lại, hai mắt hiện lên nụ cười, nói nhỏ: “Tới rồi?”

Lời nói này có chút thân thiết, Nhã Tuệ có chút không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ngây ngốc đáp: “Vâng. . . . . .” .

Tưởng Thiên Lỗi nghe đáp lời, biết cô có chút căng thẳng, liền khẽ mỉm cười, chậm rãi buông bút máy xuống, đứng lên giơ tay lên nói: “Ngồi đi. . . . . .”

Lưu Nhã Tuệ không dám động, cho đến khi Tưởng Thiên Lỗi đã đi đến ghế sa lon trước mặt một mình ngồi xuống, cô mới bước nhẹ lên trước, ngồi trên ghế sa lon ba người ở bên cạnh, hai đầu gối khép lại, nghiêng về bên trái, ngồi hết sức căng thẳng.

Tưởng Thiên Lỗi tựa vào trên ghế sa lon, quay đầu nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ rất căng thẳng, lại mỉm cười nói: “Thả lỏng, đừng căng thẳng, cô không có làm sai việc gì. . . . . .”

Lưu Nhã Tuệ miễn cưỡng cười cười.

“Muốn uống gì không?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhẹ nhàng hỏi.

“Không. . . . . . không cần. . . . . .” Lưu Nhã Tuệ thở nhẹ một hơi, nói.

Tưởng Thiên Lỗi chủ động nhấn điện thoại nội bộ, căn dặn Đông Anh nói: “Chuẩn bị cho Phó quản lý Lưu một ly ‘Coffee bluebird’”.

Rốt cuộc Lưu Nhã Tuệ nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt hết sức ôn hòa của Tưởng Thiên Lỗi, cô có chút không quen, nhưng vẫn khẽ gật đầu, đáp nhẹ: “Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi chỉ mỉm cười một cái, chuyển mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc và bất an của Nhã Tuệ, suy đoán mấy giây, mới chậm rãi hỏi: “Gần đây. . . . . . Công việc tốt chứ?”

“Rất tốt.” Nhã Tuệ nói.

“Còn bao lâu nữa thi kiểm chức Quản lý?”

“Nửa năm.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền gật đầu một cái.

Lưu Nhã Tuệ khẽ cau mày, có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía người cấp trên hết sức khác lạ với ngày thường.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, cười nói: “Cố gắng lên!”

Trong lời nói, lại có chút lấy lòng.

Rốt cuộc Lưu Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn về phía anh, trên mặt khẽ kéo ra một nụ cười rất miễn cưỡng, suy nghĩ hôm nay anh có chuyện gì?

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay chuyển, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ, nhưng vẫn có chút lúng túng hỏi: “Tối hôm qua. . . . . . Quản lý Lưu tan việc lúc nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Lưu Nhã Tuệ thật sự không nói nên lời, nhìn anh, ngơ ngác nói: “Tối hôm qua. . . . . . Tôi trực, cho nên từ tối hôm qua đến bây giờ tôi cũng chưa có tan việc. . . . . .”

Ngay sau đó, Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ nói: “Thật sao? Vậy. . . . . . nghỉ ngơi ở khách sạn? Chưa có về nhà?”

“Không có. . . . . .” Lưu Nhã Tuệ lại ngây ngốc nhìn anh, nói.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng.

Lưu Nhã Tuệ không hiểu nhìn về phía anh, có chút miễn cưỡng cười hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . anh tìm tôi có chuyện gì? có liên quan chuyện tôi tan việc sao?”

“Không có.” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô mỉm cười nói: “Không sao. Cô có thể đi xuống, vất vả rồi.”

Lưu Nhã Tuệ ngơ ngác nhìn anh một giây, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đứng lên, mất hồn đi ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sa lon, giơ ngón tay quét nhẹ qua bên môi, trầm ngâm nặng nề suy nghĩ một chút, ngay lập tức hai mắt chợt lóe, quyết định cầm điện thoại di động lên, mở màn hình nhấn số điện thoại của Đường Khả Hinh, nắm chặt, im lặng lắng nghe . . . . . .

Tiếng chuông thật náo nhiệt vang lên, nhưng không ai nhận điện thoại.

Anh hết sức kiên nhẫn chờ đợi.

Tiếng chuông êm tai tiếp tục vang lên, nhưng đến cuối cùng, không ai nghe máy, ngắt kết nối.

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nắm điện thoại, suy nghĩ tại sao không có ai nghe, có chút không tin nhấn số điện thoại di động của cô, đột nhiên trong một tích tắc có chút gấp gáp muốn nghe giọng nói của cô.

Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, vang lên thật náo nhiệt, vang lên rất êm tai, nhưng vẫn không có người nghe, cho đến lúc cuối cùng, vẫn không có người nghe máy. . . . . .

Rốt cuộc anh có chút thất thần, thoáng chốc cầm điện thoại di động, một chút mất mát dần dần tràn lên.

Tóm tắt cơ cấu của tập đoàn Hoàn Cầu: được tách ra thành 2 tập đoàn:

Tập đoàn Á Châu chuyên về chuỗi khách sạn do Tưởng Thiên Lỗi điều hành. Dưới Tưởng Thiên Lỗi có các Phó Tổng: Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ.

Tập đoàn Hoàn Á chuyên về rượu do Trang Hạo Nhiên điều hành. Dưới Trang Hạo Nhiên có 4 Phó Tổng: Hàn-Nhai-Hoành-Kiệt.

Do một âm mưu thâm độc của bên thứ 3 đã đẩy Tập đoàn Hoàn Cầu bị chia cắt thành 2 tập đoàn nhỏ, mỗi bên có 50% cổ phần của Hoàn Cầu, bí mật của 2 nhà được cất giấu trong chai rượu đỏ đã được Đường Khả Hinh cất giữ, chai rượu chính là bằng chứng phá tan âm mưu đã từng làm sụp đổ Hoàn Cầu trong thời kì ông nội của Tưởng Thiên Lỗi và ông nội của Trang Hạo Nhiên nắm quyền, sau đó, vì cứu vãn tình thế, cha của Đường Khả Hinh đã làm vật hy sinh để chặn đứng âm mưu này. Tạm thời 3 bên giữ thế quân bình trong khi chưa truy tìm được chai rượu.

Bắt đầu từ chương này tôi sẽ điều chỉnh lại một số lỗi cơ bản về công ty của Trang Hạo Nhiên là Hoàn Á, đại sảnh Hoàn Á, chân thành xin lỗi bạn đọc.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK