Đoàn xe chậm rãi ngừng lại.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, lập tức đứng thẳng người, nghênh đón chiếc Rolls-Royce màu bạc và màu trắng dẫn đầu.
Một loạt tiếng bước chân, nhanh chóng từ đại sảnh truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi, mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi trắng, nghiêm nghị phong độ đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên, mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu đen, phong thái tao nhã, mang theo khí thế hào sảng, mỉm cười đi ra, cùng nhau đứng ở trước thảm tím, cung kính nhìn hàng xe đi trước, đi theo phía sau hai người là bốn Phó Tổng Giám đốc. . . . . .
Một cơn gióa mãnh liệt thổi tới, xoáy lên.
Giám đốc Hoàn Cầu, Quách Tử Minh mặc đồng phục màu đen, vạt áo trước cài nơ màu vàng, dẫn thư kí trưởng nghiêm túc đi tới trước xe Rolls-Royce màu trắng, chậm rãi mở ra, lập tức cung kính khom lưng gật đầu, gọi nhỏ: “Chủ tịch Tưởng, Tưởng phu nhân, nhị tiểu thư . . . .”.
“Ừ. . . . . .” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Đường Khả Hinh đứng ở trước gió thổi, cũng không nhịn được lạnh lẽo đối với giọng nói này, còn nhớ rõ giọng nói này đã từng vô tình phản đối mình. . . . . .
Quả nhiên, không bao lâu, Tưởng Vĩ Quốc mặc tây trang màu đen, vẻ mặt cứng rắn nghiêm nghị đi ra chiếc Rolls-Royce, vừa cài cúc áo tây trang, vừa đón gió lớn, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng như ông vua kiêu ngạo nhìn chúng quần thần.
Thư ký Y Linh lập tức đi tới cửa xe bên cạnh, cung kính khom lưng, gọi nhỏ: “Tưởng phu nhân. . . . . . Nhị tiểu thư. . . . . .”
Bên trong buồng xe không một tiếng động, chỉ chốc lát sau, rốt cuộc nhìn thấy bóng người di động, không đến bao lâu, rốt cuộc bên trong buồng xe đi ra một người phụ nữ mặc váy dài màu đen không có tay, búi tóc trang nhã gọn gàng, đeo dây chuyền ngọc trai khảm phỉ thuý, trang điểm tinh tế, xinh đẹp, phong thái uy nghiêm, sắc bén, ngửa mặt nhìn mọi người lộ ra thái độ nữ chủ ở trên cao. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, kinh ngạc nhìn Tưởng phu nhân, ăn mặc hết sức thời thượng, quyến rũ, từ trong xương lộ ra cao quý, làm người ta không thể coi thường, khó trách cả người Tưởng Thiên Lỗi mang khí thế vương giả, thật ra trời sinh hơn phân nữa đến từ người mẹ của anh.
Người giúp việc đi theo mặc đồng phục màu đen, lập tức phủ thêm khăn lụa dài tua ren màu đen cho bà chủ. . . . . .
Vẻ mặt Diệp Mạn Nghi lộ ra nhàn nhạt, nắm nhẹ khăn lụa.
Tưởng Tuyết Nhi, cô gái nhỏ này ví như thiên sứ, hôm nay mặc mini skirt ren màu trắng, tóc xoăn dài đến eo, buộc hai bên, vô số đóa hoa nhỏ màu trắng, điểm nhẹ phân tán ở trên bím tóc, mỉm cười nhìn gấu bông nhỏ của mình, tròng mắt khẽ chớp. . . . . . Lộ ra khuôn mặt búp bê mê người.
“Chủ tịch Tưởng, Tưởng phu nhân, nhị tiểu thư! !” Toàn thể lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu lập tức hướng về phía bọn họ khom lưng chào hỏi.
Tiếng hô vừa dứt. . . . . .
Quách Tử Minh lập tức nhanh chóng tiến lên, đi tới trước một chiếc Rolls-Royce màu trắng phiên bản dài, cung kính mở cửa xe, gọi nhỏ: “Cung nghênh Chủ tịch Trang, Trang phu nhân, đại tiểu thư trở về nước!”
Vừa dứt lời.
Ngay sau đó Trang Tĩnh Vũ mỉm cười đi ra chiếc Rolls-Royce, mặc tây trang màu trắng, tác phong thân sĩ người anh, vạt áo trước cài hoa màu tím đậm, đi xuống xe, cả đại sảnh lập tức sáng rỡ, ông lịch sự nho nhã, tiếng tăm lại vang dội quốc tế, tác phong làm việc nghiêm nghị, cưng chiều cấp dưới, lúc làm việc mạnh mẽ vang dội, đã từng tiếp nhận Hoàn Á, bổ nhiệm CEO của Tổng Công ty tại nước Anh, năm đó mang theo ngàn vạn khí thế, càn quét, nói tới năm đó, không người nào không sợ hãi cảm thán, không người nào không ca tụng. . . . . . Mà tình yêu của ông cùng với Tổng Giám đốc phu nhân càng là gương mẫu cho xã hội thượng lưu nước Anh. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn thấy ông chú này, trong lòng của cô không khỏi ấm áp, trên mặt không nhịn nở nụ cười ngọt ngào.
“Trang phu nhân. . . . . .” Tả Linh mỉm cười mở cửa xe.
Một mùi thơm Hoa Bách Hợp ban sớm tự nhiên bay đến.
Đường Khả Hinh ngửi được mùi thơm này, không khỏi chấn động, hai mắt lập tức lóe sáng, tò mò nhìn vị Trang phu nhân trong truyền thuyết này là người như thế nào. . . . . .
Bên trong xe đi ra một người phụ nữ tuổi chừng 30, mặc váy ren dài cao cổ màu trắng do chuyên gia thời trang quốc tế tự mình thiết kế cho bà, giữa cổ đính một viên đá quý ruby đỏ bằng trứng chim bồ câu, 20 Karla, mái tóc bên trái chải thành ba sợi bính, rũ nhẹ ở trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, đôi mắt mơ mộng khẽ chớp là có thể lộ ra vô số dịu dàng, ngọt ngào, thi ý, cái mũi quý tộc England, cao quý giống như nữ vương, môi hồng khẽ mở, nở nụ cười ngọt ngào, giống như ngàn vạn đóa hoa đào nở rộ. . . . . .
Con ngươi Đường Khả Hinh trợn to, khiếp sợ nhìn người phụ nữ này và Trang Ngải Lâm tuổi xấp xỉ nhau, cả người như bị đánh mạnh một cái, bên trong thân thể khàn giọng kêu gào: “Đây là mẹ của Trang Hạo Nhiên sao? ? ? ? ?”
Cả người cô thiếu chút nữa ngã sang một bên! !
Trang Ngải Lâm mặc váy ngắn màu bạc khác lạ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cũng không thèm nhìn tới người khác, cởi bao tay màu bạc, lộ ra ngón tay thon dài, chiếc nhẫn kim cương bằng trứng bồ câu lấp lánh rực rỡ.
“Chủ tịch Trang, Trang phu nhân! Đại tiểu thư! Hoan nghênh trở về nước!” Toàn thể lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu lại hướng về phía bọn họ cung kính khom lưng gật đầu chào hỏi.
Người hai nhà từ từ tập trung vào một chỗ, đứng ở trước thảm tím.
Đây là hình ảnh gia đình đoàn tụ đi chung với nhau nhiều năm trước, các lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu khó gặp được.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đồng thời đứng trước thảm tím, hướng về phía các trưởng bối cùng nhau khom lưng gật đầu, sau đó từng người đi về phía gia đình của đối phương. . . . . .
“Dì Tưởng!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười hết sức rực rỡ, nhiệt tình đi tới bên cạnh Diệp Mạn Nghi, nhẹ đỡ cánh tay ngọc của bà, lập tức ngoan ngoãn lấy lòng cười nói: “Ồ, dì của con thật sự là mười năm như một ngày, cũng chưa có một chút dấu vết tháng năm, vẫn dáng vẻ mười tám tuổi như lúc ban đầu con mới vừa thấy dì. . . . . .”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bật cười.
Diệp Mạn Nghi cũng không nhịn tức giận, cười nói: “Ngày ngày nói nhảm, tính cách này vẫn không có thay đổi? Con có thể gặp dì lúc mười tám tuổi sao?”
“Con hận không được là người tình đầu tiên của dì! Còn nhớ rõ lúc con còn nhỏ, vừa nhìn thấy dì liền gọi Mạn Nghi, bị cha la mắng con mới dừng lại.” Trang Hạo Nhiên cười lớn, kéo nhẹ hông của Diệp Mạn Nghi, giống như người tình.
Diệp Mạn Nghi không nhịn được nở nụ cười, tay nắm nhẹ tay của anh nói: “Trở về nước lâu như vậy, cũng không tới gặp dì! Bây giờ lại để cho dì phải đích thân gặp con.”
“Con muốn đi nha, nhưng chú sẽ mắng con, con sợ.” Trang Hạo Nhiên thật sự rất đẹp trai, mè nheo.
Tưởng Vĩ Quốc đứng ở một bên, chỉ lạnh lùng không nói lời nào.
Tưởng Thiên Lỗi hết sức thân sĩ phong độ, lộ ra nụ cười ôn hòa khó được, đi tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, hết sức cung kính, đỡ nhẹ cánh tay của bà, gọi nhỏ: “Dì. . . . . . Biết dì hiếm khi trở về nước, hôm nay phải nên đi phi trường đón mới đúng.”
Ân Nguyệt Dung dịu dàng nắm nhẹ mu bàn tay của Tưởng Thiên Lỗi, lộ ra nụ cười dịu dàng quyến rũ, hết sức vui vẻ nói: “Dì biết con bề bộn công việc, không sao. . . . . . Ôi chao, Thiên Lỗi càng ngày càng đẹp trai, nhìn thế nào cũng thích, khi đó con và Như Mạt ở chung một chỗ, dì vẫn rất ghen.”
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
“Dì trở về nước trong khoảng thời gian này, con tốt nhất ở bên cạnh dì, thích nhất cùng Thiên Lỗi ăn cơm tán gẫu. . . . . .” Ân Nguyệt Dung nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói.
“Tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười đáp lời, anh thật lòng thích Ân Nguyệt Dung.
“Chơi cờ vây với dì!” Ân Nguyệt Dung nhìn Tưởng Thiên Lỗi lại làm nũng.
Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra nụ cười hiếm thấy, hỏi: “Dì muốn thắng, hay muốn thua?”
“Dì muốn thắng được bất ngờ!” Ân Nguyệt Dung lại nắm tay Tưởng Thiên Lỗi, làm nũng.
“Biết rồi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cười nói.
“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên đỡ Diệp Mạn Nghi đi về phía trước, mới giả vờ tức giận cười nói: “Nào có ai như mẹ chứ? Ngày ngày muốn người ta nhường cờ.”
“Con cách mẹ xa một chút, đầu mẹ bị choáng!” Ân Nguyệt Dung rất thích Tưởng Thiên Lỗi, tựa vào bên cạnh anh, đã cảm thấy rất thoải mái.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu, thấy người hai nhà chung đụng hài hòa, cũng không nhịn được mỉm cười, đang muốn cùng nhau đi vào trong. . . . . .
“Hả?” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười dừng bước lại, hơi nghi ngờ nhìn đám người xung quanh. . . . . .
Mọi người cùng nhau ngạc nhiên dừng bước lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Tưởng Vĩ Quốc cũng nhàn nhạt nhìn ông hỏi: “Có chuyện gì?”
Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn mọi người nói: “Tôi mới vừa xuống máy bay, không phải đã căn dặn sao? Bảo Khả Hinh tới gặp tôi . . . . . Hiện tại cô ấy đâu?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời hơi thay đổi.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu rối rít nhìn nhau, nghĩ tới cô gái kia đã đi đâu?
Tiêu Đồng đứng ở trong đám người, nghe được Trang Tĩnh Vũ gọi Đường Khả Hinh, cô lập tức xoay người, căng thẳng nói: “Khả Hinh! Mau. . . . . . Chủ tịch Trang tìm cô. . . . . .”
Cô sững sờ, nhìn bên cạnh không khí, kinh ngạc nghĩ: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi, thân thể co lại, vỡ mật từng bước từng bước lặng lẽ lui về phía sau, biến mất ở trong đám người, chết cũng không muốn vào lúc này gặp Trang Tĩnh Vũ, vốn là mình gây chuyện đã nhiều, thật sự không muốn bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió! !
Người khác thì không sao, Ân Nguyệt Dung vừa nghe đến tên của Khả Hinh, bà lập tức buông tay Tưởng Thiên Lỗi ra, ánh mắt sáng lên, thật căng thẳng nhìn khắp xung quanh. . . . . .
“Có chuyện gì, quan trọng hơn người hai chúng ta nhà đoàn tụ? Cũng chỉ là nhân viên nho nhỏ. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Tôi lập tức muốn gặp đứa bé này. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nói lên yêu cầu, căn dặn: “Tiêu Đồng. . . . . .”
“Vâng! !” Tiêu Đồng thật căng thẳng từ trong đám người đi ra, cung kính đứng trước mặt của Trang Tĩnh Vũ.
“Lập tức. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt mỉm cười căn dặn: “Bảo Khả Hinh tới gặp tôi . . . . .”
“À, Vâng!” Tiêu Đồng không dám nói nhiều, lập tức xoay người căn dặn trợ lý đi tìm Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh đầu đầy mồ hôi, từng bước từng bước, thừa dịp có vài người không biết mình, nắm chặt túi xách, đang muốn thối lui khỏi đám người, muốn xoay người đi tới phía sau khách sạn. . . . . .
“Khả Hinh! ! !” Tiêu Đồng đang muốn cùng bọn An An đi tìm cô, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng gầy nhỏ đong đưa đang đi phía trước giống như kẻ trộm, cô mắt tinh, gấp gáp gọi nhỏ: “Khả Hinh! !”
Thân thể Đường Khả Hinh lập tức cứng ngắc, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng to, hoảng sợ đến không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy thân thể từng cơn rét run. . . . . .
Người hai nhà Tưởng, Trang theo tiếng kêu gọi nhìn sang. . . . . .
Các lãnh cấp cao Hoàn Cầu cũng lập tức tránh ra một lối đi rộng thênh thang, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh run rẩy!
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK