Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Phương lấy đơn thuốc ra, cẩn thận đưa cho Mã Tam Phong, ông ta cẩn thận cất nó vào trong túi áo.

“Không tồi, rất được, sau này nhà họ Phương chính là bạn của nhà họ Mã, bạn bè gặp nạn mình phải tận sức giúp đỡ mới đúng!”

Mã Tam Phong đắc ý cười lớn, có được đơn thuốc này, nhà họ Mã chắc chắn có thể vực dậy trong thời gian ngắn. Đến khi ấy, cho dù mấy gia tộc đứng đầu Hoài Bắc này bắt tay lại với nhau cũng không đủ cho ông ta đánh. Đương nhiên, chuyện này cần có thời gian, cùng với...tính xác thực của đơn thuốc.

Trong lòng bà cụ Phương càng ngày càng hận Trương Trần, bà ta hận không thể xé xác Trương Trần cho chó ăn. Vốn dĩ đơn thuốc này không cần đưa cho Mã Tam Phong, đều do Trương Trần không biết thức thời. Trong mắt bà ta, đơn thuốc này không phải do bà ta đưa cho Mã Tam Phong mà là do Trương Trần giao cho ông ta.

Tại sao bà ta lại muốn vực dậy, không chỉ đơn giản vì chút danh dự mà còn vì của cải vật chất nữa.

Vốn dĩ lần này có thể lấy được ba mươi triệu, cộng thêm với số tiền tích góp của nhà họ Phương là đủ năm mươi triệu, vậy là có thể bắt tay vào nghiên cứu và sản xuất, thậm chí bà ta còn nhìn


thấy cả được tươi lai xán lạn và ánh mắt kính nể của mọi người dành cho nhà họ Phương.

Vậy nhưng, mọi thứ đều không còn nữa, vì Trương Trần nên mất hết rồi!

Mã Tam Phong để ý tới ánh mắt như muốn nuốt con nhà người ta của bà cụ Phương, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu như không phải vì cần một nguồn vốn lớn để nghiên cứu đơn thuốc này, cùng với việc nhà họ Phương cần giữ lại cái danh gia tộc lớn ở Hoài Bắc, e là đơn thuốc này cũng không đến tay ông ta.

“Được rồi, nếu đã nhận được thành ý của bà Phương, vậy Tam Phong sẽ giải quyết trước vấn đề của nhà họ Phương đã rồi nói tiếp”.

Nói khách sáo vài câu, Mã Tam Phong đột nhiên hướng ánh mắt về phía đám người Phương Đại Vỹ, Thẩm Thiên Lang và ông chủ Trần.

“Phương Đại Vỹ, tôi không thích chó cắn chủ, anh biết chứ?”, Mã Tam Phong nhìn Phương Đại Vỹ bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.

Phương Đại Vỹ lập tức run lập cập, không dám ngẩng đầu, hẳn ta nói lí nhí: “Tam gia, tôi không biết

ông ở trong này. Tôi đi ngay đây!”

Nói rồi, Phương Đại Vỹ đi lùi ra sau.


“Đợi đãit", Mã Tam Phong khoát khoát tay nói: “Nói với người khởi tố nhà họ Phương một câu, ông Mã nhúng tay vào chuyện này rồi, bảo bọn họ tới tìm tôi là được, cậu làm được không?”

“Được thôi, tôi làm ngay đây!", Phương Đại Vỹ gật đầu, vội vã lau mồ hôi rồi chạy như bay rời khỏi.

Sau đó, ánh mắt của Mã Tam Phong lại nhìn về phía Thẩm Thiên Lang. Hắn cố gắng nở một nụ cười, sợ hãi nói: “Ông, ông Mã...”

“Cậu cần đích thân tôi tiễn không?”, Mã Tam Phong bình thản nói. “...Không, không cần!”, Thẩm Thiên Lang cắn răng. Hắn vốn không quen biết Trương Trần mà là vì Triệu Chí Hào nên mới tới. Bây giờ còn xuất hiện thêm một Mã Tam Phong, hắn sao dám đắc tội, nhưng cứ vậy mà đi sẽ đắc tội với nhà họ Triệu, vậy nên hắn cảm thấy khó xử.

Có điều, trước mắt không thể gắng gượng với cả hai bên được, tạm thời giữ lại cái đầu đã, cái đít thì cứ kệ nó.

Rất nhanh đã đến ông chủ Trần, cũng chỉ đôi bà câu là có thể đuổi đi, có điều dễ dàng hơn cả. Dù sao, ông chủ Trần cũng không phải phải loại ngu đần gì.

Trương Trần và Triệu Chí Hào bình thản đứng nhìn mọi chuyện, không nói tiếng nào, bọn họ cũng ngại lên tiếng bắt mấy người kia cứ đứng lù lù ở đó, vậy nên trong giây lát, đám người mà Trương Trần dẫn tới chỉ còn lại có Triệu Chí Hào và Tê Long cùng với mấy tay đàn em.


Bởi vì nhà họ Tê khá đặc biệt, tuy rằng không đánh lại được nhà họ Mã nhưng Mã Tam Phong cũng không có khả năng dùng vài câu nói để đuổi cậu ba nhà họ Tề đi. Vậy nên ông ta không lên tiếng.

Còn Triệu Chí Hào lại càng không thể đuổi được. . truyen bjyx

Người nhà họ Phương vui mừng, ai nấy đều kích động vô cùng. Cái gì gọi là bá khí chứ, đây chính là bá khít

Vừa rồi nhà họ Phương rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, Mã Tam Phong mới xuất hiện, vài ba câu đã giải quyết xong mọi chuyện, đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám mở miệng, tiếp sau đó chắc đến lượt Trương Trần rồi.

“Trương Trần, mày còn trò gì nữa thì mau lôi ra hết đi. Ông Mã chỉ cần giơ một ngón tay cũng đủ dí chết mày!”, nghĩ tới cảnh tượng thê thảm ban nãy của mình, Phương Hải Cương tức giận, giờ đã có người chống lưng cho, hẳn lập tức trở mặt cắn người, quát nạt Trương Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK