Đầu óc của Triệu Chí Hào nổ đoàng một cái, như bị ai đó giáng cho một cú đấm thật mạnh.
Ông ta nhìn những phóng viên này, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Ông ta chỉ ở trong cục cảnh sát nửa tiếng mà thôi, ai có thể nói cho ông ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lúc này, đám đông bỗng tách ra một con đường hẹp. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bước về phía Triệu Chí Hào với nụ cười khinh thường trên môi.
“Chào ông Triệu!", người đó mỉm cười nói: “Tôi là luật sư của ông Chu Nhân Kiệt, tập đoàn Mạt Lâm của các ông đã lấy trộm phương thuốc của ông Chu Nhân Kiệt để buôn bán không chính đáng, hiện tại tôi chính thức khởi tố ông với các tội danh ăn cắp và lừa gạt!”
Triệu Chí Hào còn chưa kịp nói gì thì những phóng viên kia đã hỏi dồn dập: “Ông chính là luật sư Chu tới từ thủ đô sao? Xin hỏi ông năm chắc bao. nhiêu phần trăm là sẽ thẳng vụ kiện này?”
“Ông Triệu, tập đoàn Mạt Lâm bị khởi tố nhiều lần, trong lòng ông có cảm nghĩ gì? Ông cứ tùy ý nói vài câu để tôi còn báo cáo công tác!”
“Mẹ kiếp, vớ vẩn, toàn là vớ vẩn!”, Triệu Chí Hào bực bội quát lên, cơn tức trong lòng như núi lửa đang phun trào, nhưng trái tim ông ta lại lạnh buốt.
Luật sư Chu có tên thật là Chu Đại Hưởng, cái tên nghe rất quê mùa, cũng xuất thân từ gia đình nghèo, nhưng tiếng tăm của ông ta trong giới luật sư lại như một ngọn núi cao, đội ngũ luật sư của ông ta có thể lọt top năm trong cả Long Quốc.
Dùng mông để nghĩ thì Triệu Chí Hào cũng biết đây là trò do nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn bày ra, chỉ dựa vào Chu Nhân Kiệt thì không có thực lực để mời được luật sư như thế.
“Tổng giám đốc”, lúc này thư ký của Triệu Chí Hào đẩy đám phóng viên ra để chen tới, nói bằng giọng hốt hoảng: “Không liên lạc được với anh Trương, cửa phòng khách sạn mà anh ấy ở bị đá văng ra, hiện tại không biết đang ở đâu, chúng tôi đang cử người điều tra”.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào..”, Triệu Chí Hào tự nhủ, hai bàn tay nắm thật chặt, cố gắng để mình không luống cuống.
Một mình ông ta thì không dám chắc sẽ chống lại được Nhiễm Minh Nhật ở Nam Sơn, mọi sự tự tin của ông ta đều bắt nguồn từ Trương Trần, nhưng hiện tại Trương Trần mất tích rồi, cục cảnh sát thì gán cho ông ta một tội danh, vừa ra ngoài thì nhận được đơn khởi tố, tất cả mọi chuyện khiến ông ta rối tung lên.
“Ông Triệu, đây là đơn triệu tập và thời gian mở phiên tòa xét xử, ông không có nhiều thời gian đâu, muốn chuẩn bị thì phải tranh thủ đấy!”, luật sư Chu cười rồi đưa một bức thư cho Triệu Chí Hào.
“Luật sư Chu, xin hỏi ông chắc bao nhiêu phần trăm?”, một phóng viên túm lấy Chu Đại Hưởng và hỏi.
“Ha ha, tôi chỉ có thể nói là chính nghĩa ắt sẽ chiến thắng!”, Chu Đại Hưởng nói một câu lấy lệ, sau đó đẩy mọi người ra rồi rời khỏi đó.
Trong trung tâm điều dưỡng vẫn yên tĩnh và êm đềm như thường ngày.
Có thể là bởi vì đã phục hồi được một chút, tâm trạng không tệ nên Trần Bắc Vọng đã nuôi một con mèo nhỏ ở cạnh hàng rào gỗ, lúc này con mèo đó đang kêu meo meo với Trương Trần.
“Cậu Trương, mời cậu đi theo lối này!”, Tiểu Vương dẫn đường tới một khu nhà nhỏ, ở đây có mấy căn phòng, đằng trước trồng cây cối hoa cỏ.
Lúc này có ba người đang ngồi trên chiếc bàn đá ở ngoài sân, một người trong số đó chính là Trần Bắc Vọng.
“Ha ha, cậu tới rồi, để tôi giới thiệu với cậu”, Trần Bắc Vọng vội vàng đứng lên, ông ta cười nói: “Ông này là Lăng Mộng Sơn, ông này là Kính Hiểu Tùng, hai lão già này đều là người của Viện Khoa Học!”
“Ông Lăng, ông Kính”, Trương Trần cười gật đầu.
Ông Lăng và ông Kính nhìn Trần Bắc Vọng, sau đó cười nói: “Giỏi lắm, quả nhiên nhân tài đời nào. cũng có, cậu lập công lớn rồi đấy!”
“Tôi không dám nhận, chỉ là điều nên làm vì Long Quốc thôi!”, Trương Trần nói thản nhiên.
“Ha ha ha, chàng trai được lắm, được, được!”, ông Lăng cười ha ha rồi nói: “Trần lão cẩu, chẳng phải ông nói cậu Trương đây kiêu ngạo lắm sao? Tôi lại thấy vô cùng khiêm tốn, như, như cái gì ấy nhỉ?”
“À, như thư sinh”, ông Lăng vỗ trán nói.
“Lão Lăng, ông đừng huyên thuyên nữa, để cậu Trương ngồi xuống nói chuyện chính trước đã nào!”, ông Kính nói.
Lúc này bọn họ mới đi vào chủ đề chính. Vốn dĩ cũng có rất nhiều bác sĩ tự nhận mình giỏi, nghiên cứu ra phương thuốc là sẽ giao lên, nếu được đưa vào sử dụng thì bọn họ sế vừa có tiếng vừa có miếng, còn thu hoạch được công danh, nhưng không phải phương thuốc nào cũng được áp dụng, vậy nên chỉ có thể thí nghiệm lần lượt từng thứ một.
Phương thuốc Trương Trần đưa tới hơi muộn, nhưng vì nể mặt Trần Bắc Vọng nên bọn họ mới vội vàng nghiên cứu, bây giờ mới đích thân tới đây.
“Cậu Trương, tôi nói thật với cậu vậy, hiện tại chúng tôi chưa đạt tới trình độ đó, không thể nghiên cứu ra tác dụng phụ trong vòng hai mươi tư tiếng được!", ông Lăng không hề kiêng dè điều gì.
Công là công, tội là tội, bọn họ không thể lách luật cho Trương Trần chỉ bởi vì Trương Trần đã chữa khỏi bệnh cho Trần Bắc Vọng. Nếu là chuyện gì nhỏ nhặt thì còn nhắm mắt làm ngơ được, nhưng chuyện này nhất quyết không thể qua loa.
Đây là thuốc dùng cho những người bảo vệ Long Quốc, là cơ sở của Long Quốc, đừng nói là Trương Trần, cho dù là cháu trai của cấp trên thì cũng phải trải qua quy trình kiểm tra gắt gao, chắc chăn không có gì sai sót thì mới được đưa vào sử dụng.
“Hiệu quả thì sao?”, Trương Trần hỏi.
Ông Lăng trầm mặc một lát rồi gật đầu. Ông ta tới đây không chỉ đơn giản là vì nể mặt Trần Bắc Vọng, mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng hiệu quả thuốc mà Trương Trần miêu tả thì không phải là giả. Thế nhưng có trắng thì phải có đen, hiệu quả tốt như thế mà không có tác dụng phụ thì không phải bọn họ không tin, mà là không dám tin.
Đối với người bình thường, có thể một chút tác dụng phụ chẳng là gì cả, nhưng đối với người đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nếu có tác dụng phụ không tốt gì thì rất có thể sế dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Danh Sách Chương: