Bệnh viện thành phố của thành phố Trường Minh được chiếu sáng rực, một nhóm y tá đang xúm lại phòng bệnh của Tôn Mỹ Hân.
Thân phận của cô ta không hề tầm thường. Mấy ngày nay, ngày nào bệnh viện ở thành phố Trường Minh cũng mở cuộc họp thảo luận về bệnh tình của Tôn Mỹ Hân, đặc biệt là sau khi thành phố này có biến.
Một người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Mỹ Hân ở trong phòng bệnh, khắp người cô ta được cắm dung dịch dinh dưỡng, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Tôi không phải nói nhiều về thân phận của cô †a nữa, đặc biệt là thời gian gần đây thành phố Trường Minh có biến. Vì vậy, bất luận phải dùng cách nào thì các người cũng phải tìm ra cách để chữa trị cho cô ta. Chỉ cần thành công thì đều có lợi cho cả mọi người và cả bệnh viện nữa”.
Người đàn ông trung niên quét nhìn nhóm sinh viên tốt nghiệp ngành Y, ông ta không nói dối, hiện giờ nhà họ Tôn đã dần tiến vào thành phố Trường Minh rồi. Nhóm bác sĩ và sinh viên kia đều cúi đầu xuống và tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp. Tất nhiên điều này phải được xây dựng trên việc điều trị khỏi cho Tôn Mỹ Hân.
“Được rồi, cử người canh chừng đi. Ai có tay nghề gì thì cứ giở ra đi, đến lúc đừng có nói tôi không cất nhắc các người lên cao nhé”, người đàn ông trung niên nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Không bao lâu, một người trẻ chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại cuối hành lang.
“Thưa anh, đây là khu vực bệnh nặng. Đã hết giờ thăm bệnh nhân, vui lòng ngày mai lại đến”, người con trai trực ở phòng bệnh của Tôn Mỹ Hân đặt quyển sách y học trong tay xuống, đứng dậy nói.
“Tôi không đến thăm bệnh nhân mà đến chữa bệnh”, người này chính là Trương Trần.
Thật ra nói một cách nghiêm khắc thì bệnh của Tôn Mỹ Hân cũng không phải vấn đề lớn. Chỉ có điều, bệnh viện này không tìm được nguyên nhân của bệnh nên không biết chữa từ đâu.
“Ồ?”, người con trai đó ngạc nhiên thốt lên. Hắn †a tên là Hoàng Lập Vĩ, ở bệnh viện này năm sáu năm rồi nhưng từ khi được thăng chức lên phó chủ nhiệm thì không nhúc nhích gì. Hắn ta đã có ý định chuyển đối tượng sang Tôn Mỹ Hân. Truyện Gia Đấu
Nếu như có thể chữa khỏi cho cô ta thì tiền đồ của hẳn ta chẳng phải sẽ rộng mở hơn sao, thậm chí còn có thể thử đến vị trí phó viện trưởng nữa.
Hắn ta quan sát Trương Trần, hắn ta không muốn có người cướp công lao của mình.
Nếu là ngày thường thì thôi, nhưng hôm qua hắn ta đọc sách y vô tình phát hiện được một phương pháp cổ mà lại na ná bệnh của Tôn Mỹ Hân. Chỉ cần cho hắn ta thời gian mấy ngày, hắn ta có thể bắt tay vào làm được.
“Sao tôi không quen anh nhỉ, anh là bác sĩ ở bệnh viện này sao? Ai cho anh quyền đến đây chữa bệnh”, Hoàng Lập Vĩ hỏi.
“Đơn giản thôi”, Trương Trần khẽ cười, khoát tay nói: “Bởi vì tôi không phải bác sĩ ở đây”.
“Vậy thì anh không có tư cách chữa bệnh ở đây rồi. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh có chịu trách nhiệm được không? Mời anh rời khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”, Hoàng Lập Vĩ sắc mặt lạnh lùng nói.
Trương Trần cũng không tức giận, ánh mắt nhìn về cuốn sách y đặt trên ghế dài kia, thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì bên trong cuốn “Thuyết Hoa Đà này có ghi chép, bệnh tình của bệnh nhân kia là do dị ứng với các loài hoa, nếu nghiêm trọng thì có thể dẫn đến mất mạng hoặc liệt nửa người, có phải không?”
Hoàng Lập Vĩ nghe thấy thế thì trong lòng chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc bình thường. Hắn ta có thể nghe ra từ câu nói đó của Trương Trần, những gì hẳn ta biết thì người đàn ông này cũng biết, thậm chí còn biết nhiều hơn hẳn ta.
Chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân thì có thể một bước lên trời, hãn ta không hề muốn người khác cướp mất cơ hội này. Ngay lập tức sắc mặt và giọng nói của hẳn ta cũng trầm xuống, lạnh lùng nói không biết anh đang nói gì, hiện giờ hãy cút đi cho tôi”.
Danh Sách Chương: