Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị, chị dẫn một bác sĩ đến đây làm gì? Đến khám bệnh à?”, Tôn Mỹ Hân hỏi.

“Không phải, bọn chị có chuyện cần giải quyết, em không phải quan tâm, cứ vui vẻ với bạn bè đi”, Tôn Mỹ Lâm nói một câu cho xong, sau đó kéo. Trương Trần ngồi xuống.

Đám bạn của Tôn Mỹ Hân cứ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trương Trần và Tôn Mỹ Lâm.

Dung mạo của hai người này đúng là hàng cực phẩm, còn Tôn Mỹ Lâm so với cô em họ của mình đúng là xinh hơn nhiều.

Tôn Mỹ Lâm chỉ đáp lại câu được câu chăng, phần lớn cô ta đều nhìn về phía Trương Trần. Cô rất hiếu kỳ về anh, khổ nỗi không có thời gian và cơ hội ngồi cùng nhau.

Một bác sĩ thôi mà, cô ta không nghĩ răng, dựa vào cái danh xưng này mà có thể khiến bố và bác của mình lại kính sợ đến vậy.

Lúc này, đột nhiên tiếng cười lớn vang lên. Chỉ thấy một người con trai từ xa bước đến, nhìn Tôn Mỹ Lâm và hỏi: “Chị Mỹ Lâm, chị cũng đến ư?”

Khi cậu ta nhìn thấy Trương Trần ở bên cạnh Tôn Mỹ Lâm thì nói: “Vị này là?”


“Bác sĩ thôi”, Trương Trần thản nhiên đáp lại. “Ề”, người đó gật đầu, sau đó đột nhiên nắm chặt áo của Trương Trần rồi kéo mạnh anh lên, nói: “Đây là nơi nào mà anh có thể ngồi ở đây, đến lúc phải nhường chỗ rồi đấy”, nói xong người đó ngồi vào vị trí của Trương Trần.

“Đoàn Tân Nguyên, cậu làm cái gì vậy?”, Tôn Mỹ Hân nói với vẻ không vui. Suy cho cùng thì Trương Trần cũng là người từng cứu ông nội mình, mặc dù chỉ là một bác sĩ nhưng cũng không thể làm thế được.

Tôn Mỹ Lâm không khách khí như Tôn Mỹ Hân. Cô ta chỉ từng gặp mặt Đoàn Tân Nguyên chứ không thân quen lắm. Lúc này, cô ta nhấc chân nhỏ lên rồi rút ra một chiếc dao co rút đặt lên mặt bàn, lộ ra mũi dao bên trong.

“Xin lỗi đi”, Tôn Mỹ Lâm lạnh lùng nói.

Đoàn Tân Nguyên sững người ra, Tôn Mỹ Hân cũng nhìn chị mình với biểu cảm khó hiểu. Chị ấy bảo vệ Trương Trần như vậy, phải chăng là hơi quá? Chỉ là một bác sĩ thôi mà, nói giúp anh ta vài câu là được, chứ lôi dao ra như vậy thì không đáng.

“Thôi bỏ đi”, Trương Trần khoát tay, anh không có hứng thú chơi đùa với đám người này.

“Lời của tôi cậu không nghe rõ sao?”, Tôn Mỹ Lâm quát một tiếng nhưng rồi cũng thu dao lại.

Đoàn Tân Nguyên sầm mặt lại, cuối cùng vẫn căn răng, nói: “Xin lỗi”.

Cậu ta biết được danh tiếng của Tôn Mỹ Lâm, nhà cậu ta ở thành phố Trường Minh cũng có địa vị không nhỏ nhưng “núi cao còn núi cao hơn nữa mà.

Đoàn Tân Nguyên cười ha ha một tiếng phá tan đi sự lúng túng, vội tìm một chỗ khác rồi ngồi xuống, sau đó nói bóng nói gió hỏi về thân phận của Trương Trần.

Sở dĩ cậu ta xin lỗi vì vẫn còn điều cần suy xét đến. Có thể khiến Tôn Mỹ Lâm bảo vệ như vậy thì không thể là bác sĩ bình thường được.

Tôn Mỹ Hân cũng với vẻ mặt mơ hồ. Cô ta lần đầu tiên gặp Trương Trần, đâu biết được thân phận của anh.

Thấy mọi người đều tò mò khó hiểu, Tôn Mỹ Hân đành phải đi hỏi Tôn Mỹ Lâm. Nhưng kể cả cô ta có biết thì cũng không muốn nói với đám vớ vẩn này. Mặc dù tuổi Tôn Mỹ Lâm không phải lớn nhưng đối tượng cô ta giao lưu toàn là mười chín hai mươi tuổi.


Lúc này, một cô gái ăn mặc sành điệu đảo mắt, đến gần bên Trương Trần, dịu dàng nói: “Anh gì ơi, anh đúng là bác sĩ à?”

“Ừm”, Trương Trần gật đầu đáp.

“Ôi chao ơi, anh còn thân phận gì nữa không, ví dụ như nhà anh làm gì này?”

“Chỉ là gia đình bình thường thôi”, Trương Trần thản nhiên đáp lại. Cô gái đó thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa.

Nếu Trương Trần đã nói vậy thì đúng rồi. Giới trẻ ngày nay, trong nhà có gì thì họ chỉ muốn nói cho cả thế giới biết thôi, sau đó thể hiện ra để mọi người săn đón và ngưỡng mộ. Còn Trương Trần như này thì đúng là trước đó họ đã nghĩ nhiều quá rồi.

Lúc này, Tôn Mỹ Lâm cũng có chút bất mãn với Trương Trần.

Không bao lâu, mọi người đặt một quán bar, sau đó nhóm người cùng đi về đó.

Ở bên ngoài xe cộ rất đông, Tôn Khuê Minh đang ngồi ở ghế sau gọi điện thoại điều người. Nếu Trương Trần đã nói như vậy thì anh trai ông ta cũng ủng hộ thế, vì vậy nên Tôn Khuê Minh đành phải cắn răng làm theo. Truyện Cung Đấu

“Này? A Nam! Tôi bảo cậu về Hoài Bắc cơ mà, cậu đưa tôi đến hộp đêm làm gì?”, Tôn Khuê Minh chau mày nhìn biển lớn ở bên ngoài, hỏi.


“Ha ha, ông chủ! Hoài Bắc ông không về được đâu, chi bằng đi gặp ông Lâm đã", A Nam cười, nói.

Sắc mặt Tôn Khuê Minh biến đổi, ông Lâm chính là Lâm Tái Quốc, một trong những ông trùm của thành phố Trường Minh.

“A Nam! Tôi đối xử với cậu cũng không tồi mà”, Tôn Khuê Minh nói với sắc mặt âm trầm. Hiện giờ ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là ngu ngốc thật. Chỉ có điều, ông ta không thể ngờ A Nam lại phản bội mình.

“Ông chủ! Đừng nói thế, con người luôn phải có ý chí vươn đến cái tốt hơn chứ”, A Nam cười một tiếng, mở cửa xe ra, bên ngoài đã có mấy chục người vây quanh. Trên tay ai nấy đều cầm dao, còn bên trên bậc thang là người đàn ông tầm năm mươi tuổi đang cười híp mắt nhìn ông ta.

“Ha ha! Đúng là không thể ngờ, ông chủ Tôn lại kiên quyết vậy, hôm nay còn định điều người đến đánh Trường Minh. Ông có năng lực đó không?”

Lâm Tái Quốc ở trên bậc thang cười ha ha, còn sắc mặt của Tôn Khuê Minh càng lúc càng sầm lại.

“Các người còn đứng ngây ra làm gì, không mau tiếp đón ông chủ Tôn cho tốt, sao không hiểu quy tắc vậy?”, Lâm Tái Quốc cười nói.

Ngay lập tức, mấy dao chém về phía Tôn Khuê Minh khiến ông ta bị thương nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK