Lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều hiểu các ông trùm từ Hoài Bắc tới đây không phải là để chúc thọ, mà là tới để bảo vệ gia đình Phương Thủy Y.
Chỉ có điều mọi người không hiểu, rốt cuộc Phương Thủy Y có tài năng gì mà có thể làm nhiều người Hoài Bắc tới đây như thế, chẳng lẽ bọn họ thích cô ta.
Sao có thể như thế được?
Cả đám lắc đầu cười, bất cứ ai trong số những người này đều đáng tuổi bố Phương Thủy Y, hơn nữa tuy rẵng Phương Thủy Y cũng xinh đẹp, nhưng những ông trùm này có ai là chưa nếm thử của ngon vật lạ, có kiểu phụ nữ nào chưa từng chơi?
Nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra, cả đám dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao bọn họ chỉ cần kết quả là đủ rồi.
Ngay cả bà cụ nhà họ Trương cũng bắt đầu có ý định bảo vệ gia đình con gái mình. Có nhà họ Trương và những ông trùm đang có mặt ở đây, chỉ cần Trương Trần chịu cúi đầu thì chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không làm khó quá mức. Một là sẽ thể hiện khí khái của nhà họ Trương bọn họ, hai là có thể trở thành bạn với Triệu Chí Hào.
Suy cho cùng thì lợi ích vẫn là trên hết.
Ngược lại, sắc mặt của những người nhà họ Trương như Trương Thông, Trương Lập đều khá khó coi.
Nếu gia đình Trương Quốc Hồng phất lên, bọn họ có được sống yên không?
Là anh chị em ruột thịt, bọn họ cũng xem như hiểu biết con người Trương Quốc Hồng, người phụ nữ này mà phất lên, chắc chắn bà ta sẽ chèn ép và trả thù bọn họ.
Thế là mỗi người một suy nghĩ riêng, chỉ có Trương Thiên Lỗi là mang vẻ mặt phức tạp, anh ta cũng không thể ngờ trước được kết quả này!
"Ha ha, chú Triệu, chú em từ xa tới đây làm khách, đừng khách sáo đấy nhé, cả ông chủ Tôn nữa, chúng ta cạn một ly nào!"
Ông cụ Trương cười ha ha, tâm trạng rất khoan khoái. Sau khi những người này đến, bà cụ nhà họ Trương cũng ngậm miệng lại, sao ông ta lại không vui cho được? Hơn nữa chắc hẳn mục đích của những người này cũng giống ông ta.
Nhìn Phương Thủy Y được tung hô như thế, lòng ghen ghét như ăn mòn trí óc cả đám, nhất là
Trương Hạo và Trương Yến.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hô †o, còn chưa thấy bóng quản gia đâu thì đã nghe thấy tiếng rồi.
"Gia chủ, Hàn Minh Hà dẫn những người khác trong gia tộc tới!"
"Mời bọn họ vào!", lúc này trông ông cụ Trương rất bình tĩnh.
"Vâng", quản gia đáp lời rồi vội vàng ra ngoài. Đám người nhà họ Trương lấp lóe đôi mắt. Chỉ cần chờ xem trong vụ tranh chấp này bên nào sẽ thẳng thế, nếu bên Phương Thủy Y thắng thế, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng cười to vọng tới, một người đàn ông trung niên sải bước vào nhà, ông ta cầm theo một chiếc hộp gấm, nói bằng giọng to rõ: "Ông cụ, Hàn Minh Hà đến đây chúc thọ ông!"
Sau đó, Nam Kim Cương của nhà họ Nam và những gia chủ khác cũng lên tiếng chúc mừng.
"Ha ha, Minh Hà, Kim Cương, cả đám Đại Hoàng nữa, tới đây ngồi mau lên!", ông cụ Trương cười ha ha chào hỏi cả đám, bà cụ nhà họ Trương thì chẳng nói câu gì, thờ ơ quan sát tình thế.
"Ha ha, ông khách khí quá, cứ để chúng tôi tự nhiên là được!", đám Hàn Minh Hà cười rồi liếc nhìn những người trong phòng khách, sau đó đôi mắt hơi thay đổi, nhưng rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
"Ha ha, ông này, mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta khá thân thiết, tôi cũng không che che giấu giấu nữa, lần này ngoài việc tới chúc thọ ra chúng tôi còn tới để xin một lời giải thích!"
Hàn Minh Hà nói tiếp: "Tôi nghe thăng con tôi nói rằng Phương Thủy Y và Trương Trần nhà các ông lừa bọn họ hơn một tỷ, không biết chuyện này có phải sự thật không?"
"Ồ? Có chuyện ấy sao? Để tôi hỏi xem, nếu là sự thật thì chắc chẳn tôi sẽ không tha cho chúng nó, bắt chúng nó phải trả đủ số tiền ấy!"
Ông cụ Trương nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Trương Trần, còn Phương Thủy Y thì bị ông ta phớt lờ.
Mặc dù ông ta mới gặp Trương Trần một lần, chưa nói chuyện nhiều với nhau, nhưng ông ta có thể nhìn ra được tài ăn nói của Trương Trần hơn đứt Phương Thủy Y.
Trương Trần nói một cách thản nhiên: "Hợp đồng giấy trẳng mực đen, có hiệu lực pháp luật, sao lại nói là lừa được? Chẳng lẽ tôi lấy dao kề cổ bắt bọn họ viết giấy nợ và hợp đồng à?”
Sắc mặt của Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương
đều rất khó coi, nói u giải thích thế nào về chuyện cậu thắng liên tiếp năm ván, hơn nữa ngựa đã hộc máu mà vẫn có thể chạy được, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn?"
"Thứ nhất, ngựa hộc máu là do các người chơi xấu, chuyện này tôi không nói nhiều nữa. Thứ hai, sở dĩ tôi thắng là bởi vì các người bất tài, dám chơi dám chịu, chuyện này có gì để nói?", Trương Trần chậm rãi giải thích.
"Vớ vẩn, Trương Trần, chỉ cần là người thì đều biết đó là chuyện không thể!", Hàn Đông Vũ đứng sau lên tiếng chửi mắng.
Danh Sách Chương: