Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Triệu Chí Hào, đây là Hoài Bắc, dù quyền lực của Vu Ấu Hoa có lớn đến thế nào thì cũng không thể một tay che trời. Ông dùng các mối quan hệ của mình để điều tra hai gia đình này và các thứ như thẻ ngân hàng, sau đó bảo người đến hiện trường khám nghiệm thi thể, còn tôi ở đây phụ trách câu giời”

“Được, tôi hiểu rồi!", Triệu Chí Hào gật đầu, không dám chậm trễ. Vì quá thu hút sự chú ý nên ông ta chỉ có thể giao việc cho cấp dưới đáng tin của mình đi làm.

“Các vị yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tôi xin hỏi trước, hôm qua tập đoàn Mạt Lâm vẫn trong trạng thái đóng cửa, người nhà các vị đi làm vào ngày nào?”, Trương Trần quay lại hiện trường, bắt đầu câu giờ.

“Cậu có ý gì, người đã chết rồi mà còn truy cứu đi làm vào ngày nào à?”, một người đàn ông ba mươi tuổi chất vấn.

“Tôi chỉ hỏi thôi, kiểm tra ngày tháng để phạt nặng nhân viên quản lý nhà ăn. Anh cũng không mong em trai mình chết mà không rõ nguyên nhân chứ?”, Trương Trần không hoảng loạn nói.

Dưới sự câu giờ của Trương Trần, thời gian dần trôi qua, cuối cùng tiếng xe cảnh sát vang lên, một nhóm cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, ngay cả phóng viên cũng không thể rời đi.


Triệu Chí Hào cũng thở hổn hển chạy đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Trương, mẹ nó, đám người này là một đám khốn nạn!”

“Trong hai người chết đó, một người là Hoàng Xương, một người là Vương Thông. Tạm thời chưa có phát hiện gì trên thi thể Hoàng Xương nhưng Vương Thông đúng là chết vì trúng độc. Tôi đã tìm thấy thuốc độc cực mạnh trong nhà cậu ta, anh của Vương Thông là một con nghiện. Chuyện này khá thú vị đấy!”

Thấy cảnh sát đã đến, người nhà Hoàng Xương và Vương Thông hơi hoảng sợ, họ lớn tiếng nói: “Các người đang làm gì đấy? Không đi bắt người của Mạt Lâm mà đến bắt người bị hại là chúng tôi làm gì”.

“Người bị hại không phải do các người nói là xong, để thể hiện sự công chính, chúng tôi sẽ khám nghiệm tử thi tại hiện trường. Bất cứ ai dám cản trở người thi hành công vụ thì sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật!”, một cảnh sát mắt to mày rậm nghiêm giọng nói, sau đó bảo người giăng dây ngăn lại.

Ngay sau đó, một nhóm người mặc áo blouse chạy đến tiến hành khám nghiệm tử thi.

Quá trình khám nghiệm tử thi rất rườm rà, nhưng nếu nhìn đại khái nguyên nhân cái chết và thời gian thì vẫn có thể suy ra được. Nhưng năm sáu phút sau, họ đã nhận được kết quả.

“Đội trưởng, theo phán đoán sơ bộ thì Vương Thông đã chết vì trúng độc, thời gian tử vong là khoảng mười hai giờ tối qua, không liên quan gì đến nguyên nhân làm việc quá sức. Còn chất độc dẫn đến cái chết khá giống với chất độc được phát hiện tại nhà của Vương Trí - anh của Vương Thông, còn lại cần đợi báo cáo cụ thể mới có thể xác định”.

“Không, không phải tôi, thật sự không phải tôi!”, Vương Trí lập tức lớn tiếng hét.

Thế nhưng không ai quan tâm đến anh ta, vị cảnh sát đó lại nhìn người nhà của Hoàng Xương nói: “Tại sao trong tài khoản của các người đột nhiên có thêm năm triệu? Với số tiền lớn như vậy có thể ngồi tù ít nhất trên hai mươi năm, còn Vương Trí lập tức bị bắt vì là kẻ tình nghỉ”.


“Không, không phải tôi, tha cho tôi! Có một người tự xưng là Bạch Gia đến tìm tôi. Anh ta nói chỉ cần tôi đưa chai thuốc đó cho em trai tôi uống, sau đó đến tập đoàn Mạt Lâm gây sự thì anh ta sẽ cho tôi mười triệu!”, Vương Trí hoảng sợ, đối mặt với đám cảnh sát nghiêm nghị, anh ta không cẩn thận nói hết ra.

Mọi người và đám phóng viên tới hóng chuyện đều ngây người, ai mà ngờ sự việc lại xoay chuyển thế này. Ồn ào nửa ngày trời mà cuối cùng lại là một vụ án giết người, đúng là... mất hết lý trí!

“Dẫn đi hết cho tôi!”, vị cảnh sát trưởng đó chán ghét nhìn Vương Trí. Nếu có thể, anh ta rất muốn đánh cho tên này một trận. Chỉ vì tiền mà có thể đầu độc chết em trai ruột của mình.

Còn phần Hoàng Xương, tạm thời vẫn không thể tra ra được nguyên nhân tử vong ngay nhưng có thể kết luận không phải bị trúng độc, nguyên nhân cụ thể vẫn phải từ từ điều tra.

“Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích về chuyện này, mong mọi người và tập đoàn Mạt Lâm giám sát, chúng tôi đảm bảo sẽ làm minh bạch”, cảnh sát đó nói một câu, sau đó dẫn người rời đi.

Những gì xảy ra ở đây gần như được các phóng viên đăng tải lên mạng với tốc độ thần tốc. Chưa đầy hai tiếng chuyện này đã leo lên top 1 hot search, vượt cả chuyện mập mờ của một chàng trai trẻ và một cô gái gần đây.

Nhưng cái hot search này chỉ đứng đầu chưa đầy hai mươi phút thì biến mất như đá chìm xuống đáy biển.


“Vô dụng, mẹ nó, đồ vô dụng, ông làm việc thế đấy hả?”, trong câu lạc bộ ngầm ở thành phố Trường Minh, Nhiễm Minh Nhật tức giận tát Bạch Thu Nghiệp một bạt tai.

Do tay của hắn vẫn chưa lành nên lập tức hít một hơi khí lạnh vì quá đau, sau đó bắt đầu dùng chân đạp đối phương.

Dù hắn đã ra tay gỡ hot search kia xuống nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió, chẳng quả tốc độ truyền đi chậm hơn một chút thôi!

Bạch Thu Nghiệp cũng không dám đánh trả, chỉ có thể chịu đựng.

“Cậu Nhiễm đừng nóng ruột! Dù mọi chuyện đã vậy nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi can thiệp vào tiếp tục chặn họ lại một khoảng thời gian nữa. Tôi tra ra được ba ngày sau tập đoàn Mạt Lâm phải giao số hàng gần nhất nhưng bây giờ họ không đủ số lượng nên tôi đã niêm phong hắn ta ba ngày!”, Vu Ấu Hoa bình thản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK