Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thủy Y hừ lạnh một tiếng nắm chặt tay Trương Trần, nhìn Hàn Đông Vũ nói: “Tôi với anh không có gì để nói cả, tạm biệt”.

Nói xong, Phương Thủy Y kéo tay Trương Trần định rời đi. Cô nhìn thấy Hàn Đông Vũ là loại người lòng lang dạ sói thì cô đã thấy sởn gai ốc rồi nên không có hứng thú ở lại đây.

“Thủy Y! Đã đến đây rồi thì chơi một lát đã. Cậu Hàn cũng thật lòng muốn hòa giải với cô mà”, Trương Yến cười hì hì rồi ngăn Phương Thủy Y lại. Cô ta lắc lắc chìa khóa trong tay, nói với vẻ khó xử: “Chúng ta vừa mới đến mà, không thể đưa các người về bây giờ được?”

Ý của Trương Yến đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô muốn đi thì chỉ có thể đi bộ về thôi, chúng tôi chỉ đưa các người đến chứ không đưa về được.

Trương Trần đột nhiên mỉm cười, đám gia tộc lớn này cũng thú vị thật đó, đã không có bản lĩnh nhưng vẫn cứ gạ đánh nhau thế sao.

“Thủy Y, nghe lời họ đi, nếu đã đến rồi thì cứ chơi chút đã, có gì đâu”, Trương Trần cười hì hì nói.

“Yên tâm”, Trương Trần nhìn sự mâu thuãn trong mắt Phương Thủy Y, nhỏ giọng nói một câu vào tai cô. Có anh ở đây thì cô cũng không cần lo lằng gì hết.

“Không đúng! Chỗ này từ lúc nào là chỗ anh có thể lên tiếng vậy, còn dám chơi ở đây nữa, lấy cái gì để chơi”, cái tên được gọi là cậu chủ Minh nói với vẻ khinh bỉ.


Ở đây người đàn ông nào không có bối cảnh không có tiền là không được. Còn phụ nữ không có cũng không sao, chỉ cần xinh đẹp là được. Và Trương Trần cả hai cái đều không có.

“Đúng thế”, có người phụ hòa vào: “Đây là đâu chứ, nếu không có gia thế trăm triệu thì không vào được cửa lớn ở đây đâu. Người anh em... Người anh em nói một câu chẳng dễ nghe chút nào, còn không đáng tiền bằng một cây xì gà của tôi, anh lấy gì để chơi đây”.

Mọi người nghe thấy thì đều bật cười, Phương Thủy Y thì đỏ ửng mặt lên. Lúc này Hàn Đông Vũ ho khan hai cái, mọi người mới im miệng lại.

“Được rồi, coi như thôi đi, đến thì đã đến rồi, nếu không thì định đuổi người thật sao?”

“Thôi được, nể mặt cậu Hàn vậy. Nhưng chúng tôi phải nói trước nhé, thằng nhóc này nghèo rớt thế này, đến tiền ăn cơm còn phải do Phương Thủy Y bỏ ra. Mọi người nể mặt cậu nên mới cho hắn ở lại nhưng nếu muốn chơi thì cậu sẽ phải gánh số tiền đó nha, chúng tôi không quan tâm đâu”, cậu chủ Minh cười ha ha nói.

“Được rồi, chuyện nhỏ”, Hàn Đông Vũ khoát khoát tay, tất nhiên Trương Trần cũng không để ý. Nhưng quan trọng không phải ở Trương Trần mà ở Phương Thủy Y.

“Ha hai Cái miệng của các người ngậm miệng lại là tiền rồi, các người dám nói đến tiền với tôi sao?”, Trương Trần cười híp mắt, nói.

Hàn Đông Vũ và đám cậu chủ Minh đều sững người ra. Bọn họ không ngờ Trương Trần lại dám có dũng khí lên tiếng.

Hàn Đông Vũ không biết thân phận thật sự của Trương Trần vì Trương Thiên Lỗi không nói cho gã biết. Nếu như nói rồi, ngộ nhỡ nhà họ Hàn cũng muốn nhúng tay vào kinh doanh thuốc thì bọn họ sẽ tổn thất lớn.

“Gì vậy, anh đứng ở lập trường nào nói chuyện với chúng tôi. Ở đây, một cái xe bất kỳ nào cũng mấy triệu tệ rồi, đều là sự thật bày ra trước mắt anh đấy”, cậu chủ Minh không kìm được mà chế giễu.

“Chỉ chỗ này thôi sao? Vậy mà cũng gọi là có tiền?”, Trương Trần cười khinh bỉ rồi lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ coi thường khiến đám cậu chủ này đều sửng sốt.

Dường như, ánh mắt này chỉ có bọn họ mới có tư cách. Vậy mà tên vô dụng này... Dựa vào đâu cơ chứ?


Phương Thủy Y cũng sững người ra. Mặc dù cô hiểu như này là hơi khoa trương chút, cũng như để lấy lại chút thể diện thôi nhưng những chiếc xe ở đây cộng lại cũng lên đến mấy chục triệu tệ. Mà đây chỉ là mấy xe thường mà thôi, lời này của Trương Trần phải chăng khoa trương quá chăng?

“Anh ngậm miệng lại đi”, Phương Thủy Y nhéo Trương Trần một cái để tránh lát nữa anh lại nói ra những lời gây sốc.

“Em lo cái gì chứ, anh đâu có điên”, Trương Trần nhỏ giọng nói ghé sát bên tai Phương Thủy Y, khiến cô đỏ ửng mặt.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Hàn Đông Vũ khiến gã vô cùng phẫn nộ. Trong mắt gã, Phương Thủy Y là đồ chơi của gã, sao cô có thể thân mật với người khác như vậy.

“Ha ha! Anh Trương... Nếu anh đã nói thế, vậy anh nói xem thế nào mới gọi là có tiền?”

“Như này đi, người nghèo nhất trong chỗ chúng tôi là Khai Khai, cậu ta có thể lấy ra ba mươi triệu tệ tiền mặt ngay bây giờ và trước mặt anh luôn, vậy anh có thể lấy ra được bao nhiêu?”, cậu chủ Minh tức giận cười hỏi.

“Các người lấy ra được bao nhiêu thì tôi đều sẽ nhiều hơn", Trương Trần vẫn nói rất thản nhiên, đó là giọng điệu vô cùng nghiêm túc khiến nhóm người này đều không hiểu.

Bọn họ liếc nhìn nhau dường như muốn hỏi, tên nhóc này có đúng là tên vô dụng như cậu Hàn nói không? Nhưng bây giờ có thể thấy một ưu điểm chính là anh ta chém gió giỏi đến mức họ đều có cái nhìn nghi ngờ về cuộc đời.

Hàn Đông Vũ đột nhiên cười ha ha, nói: “Mọi người đừng coi thường người ta nữa, biết đâu người †a giấu nghề thì sao. Không biết không có nghĩa không có, chúng ta đừng có nói quá thế chứ”.


“Cậu Trương! Nếu cậu đã nói đến mức này thì tôi cũng không thêm tiền giúp cậu nữa, chúng ta ai lo thân người đó, có chơi không?”

“Ừm”, Trương Trần dường như cũng thấy hứng thú, hỏi: “Chơi thế nào đây?”

“Rất đơn giản”, Hàn Đông Vũ chỉ tay một cái nói: “Nhìn thấy những con ngựa phía trước kia không, chúng ta sẽ cược ngựa, ngựa ai mua mà về đích đầu tiên thì người đó thắng. Quy tắc chỉ đơn giản thế thôi”.

“Ø”, Trương Trần trầm ngâm một lát, còn Phương Thủy Y vội nói: “Chúng tôi không chơi”.

“Hí?”, Hàn Đông Vũ cười ha ha nói: “Thủy Y! Chơi thôi mà, anh Trương đã nói thế rồi, cô không để ý đến thể diện của người ta sao?”

“Như này đi, trận đầu nếu anh ta thua thì chúng tôi không tính. Nếu anh ta thăng, muốn chúng tôi bỏ bao nhiêu thì bỏ bấy nhiêu. Như vậy cô không lo nữa chứ?”

“Ha ha! Thủy Y, cậu ta muốn chơi thì để cậu ta chơi đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK